Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần

Chương 9: Mưa đêm nơi ngõ nhỏ, bao nhiêu người không ngủ (2)




- So với những đồng bạn cùng lứa tuổi, tốc độ tiến cảnh của ta đã rất ưu tú rồi! - Hàn Ninh đang muốn phản bác lại, đột nhiên nó cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình, sau đó thân thể lạnh băng, cả cơ thể căng cứng không cách nào động đậy. Hàn Ninh có thể cảm nhận được máu trong cơ thể đang bắt đầu lưu chuyển chậm lại, đến khi máu hoàn toàn ngừng lưu chuyển cũng là thời điểm tử vong của nó. Hàn Ninh có thể cảm giác được sinh mệnh của bản thân đang trôi đi từng chút một, nhưng nó không cố gắng làm ra bất cứ phản kháng nào, bởi vì chênh lệch giữa hai bên quá lớn, giống như lạch trời, đối phương nếu muốn giết Hàn Ninh, nó đã sớm lập tức chết đi. Bây giờ bản thân vẫn chưa chết, chứng minh đối phương cũng không phải thật sự muốn giết nó. Quả nhiên, ngay khi Hàn Ninh chỉ còn lại một hơi thở, người đàn ông trung niên rời ánh mắt khỏi người Hàn Ninh, cúi đầu cầm chén rượu đã rót đầy trên bàn, lạnh nhạt. - Ở trong thế giới hiện thực này, đạo lý lớn nhất chính là sống sót, chỉ có kẻ sống sót mới có tư cách nói tới “ưu tú”, ngươi cho dù có là thiên tài tuyệt thế đi chăng nữa, nếu chết rồi cũng chỉ còn lại một nắm xương khô mà thôi, ngươi đã từng thấy ai nói nắm xương khô “ưu tú” không?
- Lúc ta kiểm tra cảnh giới vẫn không có tháo “thiết hoàn” khỏi người, nếu tháo ra hẳn là kết quả sẽ tốt hơn. - Hàn Ninh vừa từ “Quỷ môn quan” trở về, nó cố gắng ngăn cản nước bọt cùng với máu trào lên từ cổ họng, không tức giận, cũng không có sợ hãi, chỉ yên lặng nhìn đối phương, bình tĩnh nói.
- Ồ, vậy sao? - Người đàn ông trung niên hứng thú ồ lên một tiếng, hắn khẽ động, bàn tay đã nắm lấy cổ tay của Hàn Ninh, sau đó vuốt lên đến khuỷu tay, cảm nhận đối phương quả thật đang đeo “thiết hoàn” mới gật đầu. - Mười một tuổi đạt tới Luyện Thể Trụ Cảnh Tầng thứ sáu so với phần lớn người trong thiên hạ đã có thể coi là thiên tài, nhưng so với thiên tài chân chính mà năm đại phái bồi dưỡng thì vẫn có chút không đủ nhìn. Ngươi thân là người được ta chọn lựa, cũng không nên thua kém thiếu niên thiên tài của năm đại phái bồi dưỡng.
- Ngươi dù không tin tưởng ta cũng nên tin tưởng vào mắt nhìn người của mình chứ! - Hàn Ninh lấy đũa từ trong ống trúc, gắp một miếng thịt trong đĩa cho vào miệng, nhẹ giọng, nói.
- Ngươi biết vì sao năm đó ta lại cứu ngươi, còn cho ngươi một cơ hội thay đổi vận mệnh bản thân không? - Người đàn ông trung niên không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên đổi đề tài.
- Bởi vì thiên phú võ học của đủ tốt để lọt vào tầm mắt của ngươi, đáng giá để ngươi bồi dưỡng. - Hàn Ninh lạnh lùng đáp.
- Thiên phú võ học của ngươi vô cùng tốt nhưng bên trong Tử Ảnh Vệ cũng không phải không có người có thiên phú tốt như ngươi, một nguyên nhân về thiên phú còn không đáng để người có địa vị như ta hao phí tâm lực nhiều như vậy. Năm đó sở dĩ cứu ngươi là bởi vì lúc ngươi sắp chết dưới tay của Ma giáo, ta nhìn thấy được trong mắt của ngươi có ngập trời thù hận nhưng lại không có sợ hãi và tuyệt vọng. Trên thế gian này, con người khi đối mặt với cái chết thường sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, cho dù là ta, hay thậm chí là Hoàng đế Bệ Hạ cũng không ngoại lệ. Một kẻ ngay cả chết cũng không sợ là một kẻ rất đáng sợ, bởi vì kẻ như vậy đã rất khó có thể tìm được điểm yếu để tiêu diệt. Đặc biết nếu kẻ không sợ chết đó lại là một thiên tài võ học; quả thực ta có chút ngóng chờ đến ngày ngươi trưởng thành, có thể khiến giang hồ nổi sóng gió hay không?
- Ngươi còn có việc gì không? Đừng nói với ta, đường đường là người quản sự của Tử Ảnh Vệ, lặn lội từ Kinh thành đến đây chỉ là để kiểm tra cảnh giới của ta? - Hàn Ninh lại gắp thêm một miếng thịt dê bỏ vào miệng, tùy tiện nói.
- Ta kiến nghị ngươi nên giảm béo. - Người đàn ông mặc áo đen nhìn Hàn Ninh gắp thịt, lại đánh giá thân hình đối phương một lần, đột nhiên nói một không liên quan đến chủ đề trước đó. - Lần này ta rời Kinh thành là bởi có vài việc cần xử lý, tiện đường nên ghé đến Vị Nghiệp thành xem ngươi một lần, ngay từ đầu cũng không phải nhằm vào ngươi mà đến.
- Ngươi cũng không thể trách ta, năm xưa lúc chưa gặp ngươi cuộc sống quá khó khăn, mười ngày thì có đến chín bữa đói, còn sống đã là một kì tích. Khi đó ta từng thề, sau này nếu không chết nhất định sẽ ăn thật nhiều, bù đắp những ngày tháng đói khổ trước đây. Đến bây giờ cuộc sống đã không còn phải lo cái ăn, nhưng chấp niệm đó vẫn tồn tại cho nên hễ nhìn thấy thức ăn sẽ có chút không kiềm chế được. - Hàn Ninh thở dài, bất đắc dĩ nói.
- Tùy ngươi, dù sao người luyện võ như chúng ta muốn thay đổi thể trạng mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn. Tuy nhiên, trọng lượng của “thiết hoàn” đang đeo trên người ngươi đã không đủ dùng rồi, ta sẽ bảo Cẩm Lai chuẩn bị cho ngươi một bộ “thiết hoàn” mới, mấy hôm nữa sẽ chuyển tới Thanh Phong võ quán cho ngươi. - Người đàn ông áo đen nghiêng đầu nhìn màn đêm tối tăm ngoài cửa sổ, đột nhiên đứng dậy, đưa mắt nhìn Hàn Ninh nói. - Nếu ta đã đến đây, cũng nên dạy ngươi cái gì đó. Đi, ta dẫn ngươi đến một nơi.

Hàn Ninh quả thật không ngờ nơi mà người đàn ông áo đen nói đến lại chính là một sòng bạc.
Nhà Trần sau khi giành được thiên hạ nghiêm cấm việc đánh bạc, đặc biệt nếu phát hiện quan lại đánh bạc sẽ xử vô cùng nghiêm khắc, không ít quan viên bởi vì sa vào thói đỏ đen mà bị đánh trượng đến chết. Tuy nhiên, nơi nào có người nơi đó có giang hồ, cho dù luật pháp nhà Trần cho dù nghiêm khắc đến đâu cũng không cách nào triệt để xóa bỏ việc đánh bạc trong dân gian, chỉ có thể làm cho nó chuyển hoạt động vào trong bóng tối.
Hàn Ninh đi theo người đàn ông áo đen đến phía trước một gian nhà nằm giữa khu nhà ở của tầng lớp bình dân thuộc phía bắc Vị Nghiệp Thành. Gian nhà đóng cửa im lìm, nhìn từ bên ngoài không có gì khác biệt với những ngôi nhà khác ở xung quanh, nếu là một người từ nơi khác tới, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được ngôi nhà này lại là sòng bạc lớn nhất của thành Vị Nghiệp.
- Ngươi dẫn ta đến đây làm gì? - Hàn Ninh nhìn người người đàn ông áo đen, khó hiểu.
- Đến sòng bạc, tất nhiên là để đánh bạc, không lẽ đến đây uống trà? - Người đàn ông trung niên liếc Hàn Ninh như nhìn kẻ ngốc, sau đó gõ vào cửa gỗ của gian nhà theo một quy luật nào đó.
Một lát sau, cánh cửa gỗ của gian nhà mở hé ra, một người phụ nữ khoảng tầm ba mươi tuổi, tóc búi cao, trên mặt mọc mấy nốt mụn thò đầu ra nhìn xung quanh, xác định không có gì bất thường, lúc này mới nhìn về phía hai người Hàn Ninh, nhẹ giọng.
- Hai vị đây là muốn?
- Uống trà! - Người đàn ông trung niên móc từ trong vạt áo ra một mẩu bạc vụn vứt cho người phụ nữ, cười nói.
- Xin mời hai vị theo ta! - Người phụ nữ mặt mày rạng rỡ bắt lấy mẩu bạc, vội vàng cất vào trong túi áo, sau đó mở cánh cửa gỗ, nghiêng người để lộ ra lối vào trong, cung kính nói.
Bên trong phòng khách của gian nhà ngoài một chiếc bàn gỗ ra không còn bất cứ đồ vật gì khác. Người phụ nữ dẫn hai người đi tới gian phòng ở hậu viện, nơi này có một cửa đường hầm đi xuống lòng đất.
Đường hầm được gia cố bằng gạch nung rất chắc chắn, hai bên tường cứ cách một thước lại treo một chiếc đèn lồng chiếu sáng không gian bên trong.
Đường hầm không quá dài, Hàn Ninh rất nhanh đã nghe được vô số tiếng người hò hét, chửi bới truyền tới từ phía trước.