Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần

Chương 4: Thiên hạ dẫu lớn cũng không vượt quá lòng bàn tay (1)




Đại Việt, Niên hiệu Hưng Long năm thứ 15. (1307)

Kinh thành Thăng Long.

Kinh thành Thăng Long là tòa thành lớn nhất, phồn hoa nhất Đại Việt. Có người từng nói tòa thành này là nơi địa linh nhân kiệt, tụ tập khí số, văn vận của cả thiên hạ, nhìn khí vận nơi này có thể đoán được thịnh suy của một vương triều. Có lẽ cũng chính vì tầm quan trọng như vậy mà Trần triều sau giành được thiên hạ từ trong tay Lý triều không thay đổi Kinh đô mà vẫn chọn đóng đô ở nơi này.

Lúc này đang là buổi chiều, trên một trong những con đường đi tới kinh thành, đoàn hơn trăm người ngựa chậm rãi di chuyển. Bốn binh sĩ cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn người, mặc giáp phục, giương từng tấm đại kì tung bay trong gió. Đại kỳ hình chữ nhật, màu vàng viền đỏ, một mặt cờ thêu chữ Trần, mặt còn lại thêu hình một thanh đao lớn; nếu có người có chút hiểu biết về quân đội nhà Trần ở nơi này nhất định sẽ nhận ra tấm đại kì này là dấu hiệu nhận biết của Minh Văn Hầu phủ quân.

Đoàn người này chính là đoàn người hộ tống Trần Đông Lăng đi tới Yên Sơn mấy hôm trước, chỉ có điều so với dáng vẻ vội vã, gấp gáp di chuyển mấy hôm trước, lúc này đoàn người lộ ra bình tĩnh hơn nhiều.

Con đường dưới chân đoàn người là đường đất, nhưng bởi vì thường xuyên đi lại, cộng thêm ở gần kinh thành cho nên dù là đường đất, lòng đường vẫn vô cùng rỗng rãi, bằng phải, hoàn toàn có thể cho hai cỗ sẽ ngựa cùng đi song song.

- Đông Lăng, chúng ta đi đến đâu rồi? - Bên trong cỗ xe ngựa lớn nhất, Trần Bân ngồi khoanh tròn hai chân, nhắm mắt thiền định, đột nhiên mở miệng, nói. Lúc này lão không còn mặc cà sa mà đổi sang một bộ trang phục phổ thông màu đen, thần sắc bình thản, không lộ ra chút cảm xúc gì.

- Khởi bẩm lão gia! Xe ngựa đã đến “Bắc Quan Đạo”, còn cách Kinh thành khoảng ba mươi dặm. - Trần Đông Lăng ngồi một bên gần vị trí cửa thùng xe, lão vén rèm nhìn quang cảnh bên ngoài, sau đó xoay người nhìn Trần Bân, cúi đầu, đáp.

- Đã gửi thư về Kinh thành rồi? - Trần Bân vẫn giữ nguyên tư thế thiền định, hỏi.

- Bẩm lão gia! Nô tài đã cho thân vệ trong phủ có kinh nghiệm “vận thư” cưỡi ngựa chiến hỏa tốc mang thư về Kinh thành, nếu không có gì sơ suất mà nói, người của “Giám Ma Vệ” hẳn là đã nhận được. - Trần Đông Lăng suy nghĩ một hồi, biết việc này hệ trọng, cẩn thận đáp.

- Nếu vậy, chúng ta đi “Thanh Trúc Tiểu Lâu”! - Trần Bân hạ lệnh, sau đó giống như suy nghĩ đến điều gì, nói thêm. - Thanh Trúc Tiểu Lâu là một trong những phân bộ của Giám Ma Vệ, không tiện nhiều người xuất nhập, ngươi để lại một chiếc xe ngựa, còn lại để cho toàn bộ quân sĩ đi về Hầu phủ đợi lệnh.

- Vâng, lão gia. - Trần Đông Lăng gật đầu, sau đó vén màn vải bước ra phân phó mệnh lệnh cho tướng lĩnh phía ngoài.

Đoàn xe đi thêm khoảng mười dặm, phía trước xuất hiện một ngã ba, Trần Đông Lăng để cho người đánh xe ngựa cùng với số binh sĩ còn lại tiếp tục đi theo con đường chính giữa tới Kinh thành, còn bản thân lão điều khiển xe ngựa rẽ sang con đường đất bên phải.

Đi tiếp đường đất nhỏ khoảng nửa canh giờ, xe ngựa đi tới một thôn nhỏ khoảng mấy chục hộ dân sinh sống. Thôn nhỏ phần lớn là tầng lớp bình dân, lao động chính sống chủ yếu bằng việc làm thuê cho các cửa tiệm, quán trà, phú hộ trong kinh thành cho nên nơi đây vào ban ngày chỉ có thể thấy được trẻ con và người già. Chiếc xe ngựa không dừng lại mà tiếp tục đi về phía rừng trúc ở cuối thôn.

Rừng trúc không lớn lắm, đường kính khoảng hơn ba dặm, không tách biệt với thôn nhỏ nhưng những đứa trẻ nơi đây đều đã được người lớn trong nhà dặn kĩ không được phép tới gần nên rất yên tĩnh.

Từ con đường đất ở cuối thôn, có một con đường đâm vào trong rừng trúc, lối đi không lớn, vừa đủ cho một cỗ xe ngựa đi vừa, Trần Đông Lăng điều khiển xe ngựa di chuyển vào, rất nhanh đã đi tới phía trước một trang viện lớn nằm giữa rừng trúc.

Trang viện có diện tích khoảng ba mẫu, được bảo vệ bởi tường bao cao một hơn trượng, khiến người bên ngoài rất khó nhìn được toàn cảnh bên trong trang viên.

Trần Đông Lăng điều khiển xe ngựa đi tới trước cổng của trang viên, sau đó quay đầu về phía thùng xe, hạ thấp người, nói.

- Lão gia, tới nơi rồi.

Lúc này ở phía cửa lớn của trang viên đang có ba người đang đứng đợi. Người đứng phía trước nhất là một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt trắng không râu, mặc một bộ y phục bằng lụa màu xanh nhạt. Hai người phía sau còn khá trẻ, chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc cũng như từ dáng vẻ biểu hiện ra bên ngoài có thể đoán được là cấp dưới của người đàn ông mặc y phục màu xanh.

- Hạ quan Trần Cảnh Thành tham kiến Minh Văn Lão Hầu gia! - Người đàn ông mặc y phục màu xanh dẫn theo hai thuộc hạ phía sau, hướng về phía xe ngựa bước tới, đến khi cách xe ngựa khoảng ba thước liền dựng lại, quỳ xuống hành lễ, cung kính nói.

- Đứng lên đi! Ta từ lâu cũng đã không còn là Hầu gia rồi. - Từ trong xe truyền ra giọng nói của Trần Bân. - Ngươi hẳn là biết ta vì sao đến đây rồi?

- Khởi bẩm Lão Hầu gia! Tất cả thông tin do Giám Ma Vệ của thuộc hạ điều tra được liên quan đến vụ án Minh Văn Hầu gia đều được ghi trong này, mời Lão hầu gia xem. - Trần Cảnh Thành đứng lên, khẽ phất tay ra hiệu cho một tên thuộc hạ phía sau.

Tên thuộc hạ kia đã sớm có chuẩn bị từ trước, lấy từ trong ống tay áo của mình ra một phong thư, đưa tới tay Trần Đông Lăng.

Ngồi trong xe ngựa, Trần Bân nhìn nội dung bên trong phong thư Trần Đông Lăng đưa tới, trầm mặc không nói. Không biết qua bao lâu sau, Trần Bân gấp tập giấy lại, hướng ra ngoài nói. - Long thể của Bệ Hạ gần đây vẫn tốt chứ?

- Bẩm Lão hầu gia! Cảnh Thành thân là thần tử không dám vọng bàn long thể Bệ Hạ! - Trần Cảnh Thành khom người, cung kính đáp. - Nhưng mấy năm qua, hạ quan từng không ít lần nghe Bệ Hạ nhắc tới chuyện lúc còn nhỏ từng được Lão Hầu Gia dạy dỗ khi nói chuyện với văn võ bá quan trong triều. Lần này Lão Hầu gia hiếm có dịp rời Yên sơn, không bằng vào cung diện kiến Bệ Hạ một lần.

- Năm đó Nguyên Mông xâm lấn, thiên hạ loạn lạc, Thượng Hoàng lãnh đạo quần thần chống lại bước tiến của ngoại xâm, ta thân là thần tử, hộ giá hoàng tử an toàn, giúp Thượng hoàng phân ưu đó là vinh quang của ta, không dám nói tới hai chữ “công lao”. Bệ Hạ là bậc cửu ngũ chí tôn, bận trăm công nghìn việc, ta vẫn không làm phiền Bệ Hạ thì hơn. - Trần Bân dừng lại một lúc liền nói tiếp. - Ta lần này đến đây chủ yếu là vì phần tin tức về cái chết Tuyên Nhi. Nếu đã thu được thứ mình cần, liền không quấy rầy nữa.

- Lão Hầu gia, trong lúc điều tra hiện trường nơi Minh Văn Hầu gặp nạn, từ đầu đến cuối đều không phát hiện tung tích của Tiểu Quận chúa. Hạ quan đã phái người của Giám Ma Vệ phối hợp với Tri phủ Kiến Xương lục soát từng ngõ ngách trong phạm vi năm mươi dặm nhưng không phát hiện một chút dấu vết gì. - Trần Cảnh Thành giống như đã đoán trước được kết quả, không dây dưa vấn đề này mà chuyển đề tài, nói. - Hạ quan cho rằng Tiểu Quận Chúa khẳ năng vẫn còn sống.

- Ta biết rồi. - Từ trong xe ngựa truyền ra giọng nói trầm thấp của Trần Bân, giọng nói của lão rất bình tĩnh, nhưng nếu có cao thủ võ lâm ở nơi này nhất định sẽ phát hiện ra lúc Trần Cảnh Thành nói ra tin tức kia, thùng xe ngựa Trần Bân ngồi xuất hiện chấn động dù chỉ trong tích tắc. Có thể đoán được, nội tâm Trần Bân cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. - Đông Lăng, đi thôi.

- Lão gia, giờ chúng ta trở về Hầu phủ? - Trần Đông Lăng ngồi lên xe ngựa, quay đầu nhìn về phía thùng xe, dò hỏi.

- Không vội. Đi huyện Bồng Điền nơi Tuyên nhi gặp nạn, ta muốn kiểm tra lại một lần. - Trần Bân trầm ngâm một hồi, nói.

- Vâng! Lão gia!

- Cung tiễn Lão Hầu gia! - Trần Cảnh Thành khom người hành lễ, đợi đến khi xe ngựa biến mất bên trong rừng trúc, hắn mới xoay người đi vào bên trong.

Trang viện khá lớn, bao gồm hàng chục kiến trúc lớn nhỏ làm từ gỗ nối với nhau bằng các hành lang lợp bằng mái ngói âm dương. Trần Cảnh Thành đi đến mảnh sân rộng lát đá xanh ở tiền trang, sau đó hướng về phía một hành lang bước tới. Hành lang khá dài, có nhiều lối rẽ giao nhau, Trần Cảnh Thành đổi hướng thêm mấy lần rốt cuộc đi tới phía trước một ngôi đình nhỏ. Đình nhỏ cao khoảng gần hai trượng, bốn cột gỗ dựng trên bốn bệ đá điêu khắc hình hoa sen chống đỡ phần mái che lợp bằng ngói xanh, bốn mặt đình treo từng tấm rèm trúc mỏng ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài vào trong.