Đông À, Hạ Lạnh

Chương 54: Tôi yêu em




Lúc An Tri Hạ thức dậy mặt trời đã lên cao, rèm cửa vẫn khép im lìm khiến căn phòng tối om như ban đêm. Gượng ngồi dậy, nơi ấy đau như cắt thịt, hông lại mỏi đến mức cô không muốn phải động đậy một chút nào.

Nhưng mà cô đang không mặc quần áo, cũng không thể cứ để như vậy được. An Tri Hạ vừa mặc xong áo ngủ rộng thùng thình, đang cong người khó khăn xỏ chiếc quần ngắn xòe hình gấu, bất chợt cánh cửa phòng bật mở, anh đi vào với một thứ đồ gì đó trên tay.

“A!”

Cô gái nhỏ sợ tới nỗi dẫm phải dây quần, lảo đảo muốn ngã ngồi xuống đất. Anh nhanh nhẹn chạy tới đỡ lấy cô, vừa vặn ôm trọn đôi bánh bao tròn trịa từ phía sau, một tay ôm giữ lấy eo thon, cất giọng lo lắng:

“Cẩn thận!”

Cái cảnh tượng này đúng là quá đỗi xấu hổ. Nếu giờ có một điều ước, có lẽ cô sẽ ước biến thành chuột chũi để đào hố thật sâu mà trốn xuống đó. Còn mặt mũi nào mà đối diện với anh nữa không?

Mặc Đông vừa đặt cô xuống giường, An Tri Hạ liền chui vào trong chăn, nén đau mặc đồ cho tử tế, sau đó có chết cũng không chịu chui ra.

Cô nhớ hết, nhớ toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua. Cô không say hẳn, cô chỉ là mượn rượu làm càn, chỉ là cô cũng muốn như thế.

Giờ thì cô hiểu sâu sắc câu nói “tiểu biệt thắng tân hôn rồi”. Xa anh bảy ngày, cô như nàng ngốc mong ngóng được gặp anh, gặp rồi liền muốn gần gũi, gần gũi liền tham lam muốn nhiều hơn thế nữa. Một cô như thế, liệu anh có thấy cô dễ dãi quá hay không?

Anh lay gọi cô nhiều lần, nhưng cô gái da mặt mỏng nhất quyết không chịu ló mặt, một mực trốn trong chăn không chịu ra.

Một lát sau, cô nghe tiếng dép trong nhà loẹt xoẹt đi xa dần, sau đó là tiếng mở đóng cửa phòng.

Anh đi sao? Hay là anh giận rồi?

An Tri Hạ luống cuống chui ra khỏi chăn, khuôn mặt bừng bừng tủi thân nhưng trong lòng lại lo anh thật sự không vui. Hôm qua khi cô lấy hết can đảm để hỏi thẳng anh, anh nói thích cô, nhưng sự nhẫn nại với cô cũng chỉ đến thế thôi sao? Cô gái nhỏ ngồi lặng ở mép giường, rưng rưng nhìn cánh cửa vừa khép lại.

Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói quen thuộc vang lên đều đều bên tai:

“Đồ ngốc! Lại suy nghĩ gì thế hả?”

“Mặc Đông, anh…”

An Tri Hạ quay lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt cùng đôi mắt ôn nhu chưa từng có của anh, bất giác đáy lòng tê dại.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, thổn thức:

“Đồ xấu xa! Anh lừa em. Em còn tưởng anh giận, không quan tâm em nữa. Em sợ… sợ anh không thích em như em thích anh.”

Anh ôm cô gái trong lòng, nâng niu như bảo vật, xoa đầu cô bằng những cái vuốt ve dịu dàng nhất, nói những lời êm ái:

“Hạ Hạ, tôi yêu em.”

Còn nhiều hơn ngàn lần em nghĩ.

Đến mức nếu như không có em, tôi cũng không lưu luyến cuộc đời này nữa.

Giữa khung cảnh tỏ tình lãng mạn trong một căn phòng ấm áp, tiếng sôi của một chiếc bụng không ăn gì nửa ngày đánh tan không khí tuyệt vời. Đêm qua vì anh mà quá sức, nay lại ngủ đến tận trưa, An Tri Hạ đói tới mức dạ dày sắp dính vào nhau đến nơi rồi.

Cô thả lỏng cổ anh, đỏ mặt:

“Em đói.”

Anh xoa xoa gò má thắm hồng:

“Cơm canh đã nấu xong rồi, chỉ đợi cô ngốc ngủ dậy thôi.”

An Tri Hạ lọ mọ đứng dậy, đôi chân run run vì đau, mỗi bước đi với cô bây giờ là một thử thách. Cô không biết là sẽ đau đến như vậy, nếu không hôm qua, cô đã ngăn anh từ sớm hơn rồi.

“A!”

Mặc Đông từ phía sau bế phốc cô lên, sải bước dài về phía phòng ăn. Chẳng biết anh đã chuẩn bị từ lúc nào, trên ghế trong phòng ăn còn xuất hiện một chiếc đệm tròn, với tình trạng hiện tại của cô, ngồi lên thực sự thoải mái hơn rất nhiều.

Anh hâm nóng đồ ăn, xới cơm ra bát, đặt đũa thìa xuống ngay trước mặt cô, chỉ thiếu điều đút cho cô ăn nữa thôi.

Mặc Đông anh ấy quá tốt, quá ấm áp, quá chu đáo. Cô không thể tin nổi một người như thế có thể làm ra những việc táng tận lương tâm như trong nguyên tác.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm mà chưa động đũa, Mặc Đông đặt nốt tô canh nóng hổi xuống bàn rồi ngồi xuống đối diện.

“Sao nào?”

“Ưm, anh thật tốt!”

Đôi tay cầm đũa bất chợt ngưng lại một chút, sau đó lại gắp một miếng thịt hầm bỏ vào bát cô. Ánh mắt của anh lấp lánh, khóe môi mỉm cười, niềm hạnh phúc hiển hiện rõ trên khuôn mặt. Nếu như lúc mới thức dậy, An Tri Hạ cảm thấy mọi thứ đều như một giấc mộng ảo thì bây giờ, nó chân thực hơn bao giờ hết.

Vì anh, em nhất định sẽ bảo vệ cuộc sống bình yên này của anh.

Ăn uống xong, cô gái nhỏ vừa đứng dậy thu dọn bát đũa thì người đàn ông kia quay ngoắt lại, hỏi:

“Em làm gì thế?”

An Tri Hạ chỉ ra bồn rửa:

“Em rửa bát.”

Anh đã cất xong đồ ăn còn thừa vào tủ lạnh, đi tới trước mặt cô, giật lấy chiếc tô trên tay cô đặt xuống bàn rồi lại bế cô quay trở lại phòng ngủ. Để cô ngồi ngay ngắn trên giường, anh với tay lấy lọ gì đó mà anh đã mang đến lúc trước, đưa cho cô:

“Em lấy cái này bôi vào đi.”

“Bôi vào đâu? Em đâu có bị thương.”

An Tri Hạ miệng nhanh hơn não, hỏi một câu không thể ngơ ngốc hơn được nữa. Mặc Đông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô tình chuyển hướng đến nơi cần được chăm sóc, sau đó quay mặt che miệng ho khan hai tiếng.

Cô nhìn theo hướng mắt của anh, lúc bàng hoàng nhận ra thì má liền đỏ như nhỏ máu, cướp lấy đồ vật trên tay anh rồi chui vào trong chăn.

“Em… Em biết rồi.”