Đơn Xin Ly Hôn

Chương 133: Phiên ngoại 17: Vĩnh viễn vẫn sẽ là anh ấy




Khi bảo bảo được ba tuổi, Trình Cẩn nhận được thư mời đến yến hội Hoa Cam.

Trong suốt ba năm nay, con người đã hoàn toàn ngăn chặn được Trùng tộc và tộc người Sói xăm chiếm, thí nghiệm "Hợp Thể Khảm" cũng đã kết thúc triệt để, chủ đề nóng nhất hiện tại là về "quyền bình đẳng".

Chủ đề quyền bình đẳng giữa các tinh cầu vẫn luôn gây ra rất nhiều tranh cãi, đặc biệt là tiêu chuẩn nhập cảnh của tinh cầu Đế Quốc, khá là thiếu tính thân thiện với dân thường, cho nên có một nhóm người đang nộp đơn xin ban hành lại vài điều luật mới, trong khoảng thời gian này cũng đã xảy ra một số xung đột không nhỏ, Ashe Rigel đã bị thương vì một trong số những vụ việc đó.

Nhưng dù sao, cuộc xung đột lớn nhất cũng đã lắng xuống.

Vì Hữu Tư Quỳ là bộ trưởng bộ hình pháp nên hai năm nay bà vô cùng bận rộn, đến nổi không thể tổ chức yến hội Hoa Cam, mãi đến năm nay mới tổ chức lại, vì thế có thể đoán được, yến hội lần này sẽ vô cùng náo nhiệt.

Nhưng những người mà Trình Cẩn quen biết hầu như đều không tham gia.

Bạn hữu của cậu - Eureka đi du lịch, tuần trước vừa mới gửi bưu thiếp từ tinh cầu số 68 đến cho cậu, ở trong bức ảnh là một gương mặt rắm nắng, nụ cười vô cùng xán lạn, chắc chắn hắn đã rất vui trong suốt chuyến đi.

Trình Húc thì vẫn còn ở tinh cầu Địa Nhiệt, Ngạn Thất đương nhiên cũng phải kè theo.

Tháng trước Trình Cẩn mới vừa trở về từ tinh cầu Địa Nhiệt cùng với bảo bảo, chỉ mới ba năm ngắn ngủi thôi mà tinh cầu Địa Nhiệt đã đổi mới.

Nơi đó trở thành một tinh cầu du lịch khá có tiếng, không chỉ có suối nước nóng thiên nhiên mà còn có cả sân trượt tuyết lớn nhất trên toàn thế giới, cùng với thành phố Băng động vật xinh đẹp nhất, còn có cả phim trường lôi cuốn...

Ban đầu là một tinh cầu màu trắng đơn điệu, nhưng hiện tại nhìn vào, có thể thấy những màu sắc rực rỡ ở khắp nơi, cho dù thời tiết có rét lạnh đến đâu thì khi dạo bộ ở đó, tâm tình cũng sẽ tốt lên.

Trình Cẩn lật qua lật lại tấm thư mời để nhìn, cậu phát hiện bây giờ cậu không còn hứng thú với các bữa tiệc như thế này nữa, không giống như khi còn trẻ, sẽ chạy thật nhanh đi mua sắm, sau đó mặc lên bộ quần áo xinh đẹp nhất thời thượng nhất để xuất hiện trước đám đông, hưởng thụ những ánh nhìn chứa đầy hâm mộ.

Có điều bây giờ, cậu còn phải chuẩn bị lễ phục cho người khác.

Giờ Trình Cẩn đã được coi là một thợ may trang phục theo yêu cầu nổi tiếng, việc bán hàng qua mạng của cậu thật ra không quá tốt, dù sao giá của đồ thủ công cũng cao hơn bình thường một chút, thế nhưng cậu cực kỳ nổi tiếng trong giới giàu có của tinh cầu Đế Quốc, dù sao ở nơi này mỗi một lần có yến hội, hạng mục bình chọn các trang phục xuất sắc nhất, tất nhiên sẽ có tác phẩm của cậu rồi.

Đơn đặt hàng được đưa đến cho cậu có hơi nhiều đến nhức mắt, cho nên Trình Cẩn chỉ có thể lựa đơn mà làm.

Nhưng chuyện là cậu muốn tạo ra một nhãn hiệu của riêng mình, sau đó nó sẽ được tiêu thụ trên toàn thế giới, để người bình thường cũng có thể mặc quần áo mà cậu làm ra.

Có điều dự án này không thành công lắm, suy cho cùng thì cái tinh hệ này quá đa dạng.

Theo như lời Ngạn Thất nói là "Cái thế giới nnà, ngay cả phim heo còn không được tất cả con người trên thế giới yêu thích thì dựa vào đâu mà mọi người có thể ưa gu thẩm mỹ của cậu?"

Trình Cẩn cứng họng, không nhịn được mà trả lời: "Vậy phim của cậu không phải được bán trên khắp tinh hệ sao?"

Ngạn Thất nói: "Đó là bởi vì phim của tôi có rất nhiều thể loại, đa dạng về mẫu mã, không thích A thì có thể thích B. Mà quần áo do cậu thiết kế, tất cả đều toát lên một cảm giác cao cấp, nhưng cái kiểu cao cấp này, đại đa số mọi người đều sẽ khó mà kiểm soát được, cho nên cậu vẫn nên tiếp tục công việc thiết kế trang phục theo yêu cầu của mình đi."

Mơ ước muốn thành lập nhãn hiệu riêng của cậu cứ thế tan theo gió mây, nhưng rất nhanh Trình Cẩn đã cảm thấy như bây giờ cũng không tệ, tương đối rảnh rỗi, lại được làm điều mình thích, mỗi lần nhìn thấy trang phục tự tay cậu làm ra được ai đó mặc lên, trong lòng lại tràn đầy cảm giác thành tựu.

Lần này cậu nhận được đơn đặt hàng làm lễ phục cho cháu gái của Hữu Tư Quỳ - Hữu Tư Tú, năm nay cô sẽ kết hôn, gả cho một trong mười gia tộc dân bản xứ hàng đầu - Hưu gia, bọn họ đã công bố tin tức kết hôn, cũng đã nhận chứng, chỉ là vẫn chưa tổ chức hôn lễ thôi.

Mà yến hội lần này, cũng mang ý nghĩa là xem trước một chút, bởi vì tháng sau sẽ là ngày mà bọn họ tổ chức hôn lễ.

Trình Cẩn dựa trên khí chất cá nhân của cô mà thiết kế một chiếc váy giống như váy cưới cho cô, chất liệu cũng là loại tương tự váy cưới, chỉ là nhẹ nhàng hơn một chút, phía trên còn được tô điểm bởi những bông hồng diễm lệ, còn kèm theo một chiếc cài tóc hoa hồng, nhìn rất đoan trang và vô cùng xinh đẹp.

Khi thử đồ, hiển nhiên là Hữu Tư Tú rất hài lòng, có điều từ trước cho đến nay, biểu cảm của cô rất ít khi có chuyển biến, cho nên cũng chỉ cười nhàn nhạt.

Trình Cẩn thấy được nụ cười của cô, có hơi bất an: "A Tú, em không hài lòng sao?"

"Không có không có đâu, rất đẹp, em rất hài lòng." Hữu Tư Tú vuốt ve chiếc váy: "Chỉ là không quen mặc như thế này thôi."

Trình cẩn nghĩ đến những bộ quần áo mà trước kia cô yêu thích, nhẹ thở ra: "Thì ra là như vậy, anh còn tưởng rằng em không thích thiết kế của anh. Loại trang phục này cũng không khó mặc lắm đâu, eo của em rất nhỏ, không cần siết lại cũng đã có được một dáng váy đẹp, chỉ có chút phiền toái, khi ngồi xuống thì phải chú ý một chút, có điều chất liệu anh dùng rất mềm mại, ngồi xuống cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu."

"Làm phiền anh quá rồi." Hữu Tư Tú cúi đầu xuống sửa sang lại quần áo trên người một chút, đột nhiên nói: "Tiểu Cẩn, năm nay anh có định tham gia trò chơi tranh tài gì hay không?"

Trình Cẩn ngẩn người: "Năm này cũng có trò chơi tranh tài à?"



"Đúng vậy, có điều không có thi đan len nhưng lại có thi thêu hoa, chắc là anh có thể tham gia đó."

Trình Cẩn cười cười: "Vậy đến lúc đó anh sẽ xem xét, không biết phần thưởng là cái gì. Em thì sao? Định vẫn là tham gia thi đấu xe trượt đúng không? Cuộc thi năm đó, em rất xuất sắc."

Hữu Tư Tú cười, trong nụ cười còn mang theo trêu ghẹo: "Năm đó? Anh thật sự có chú ý tới em sao?

Trình Cẩn mở to hai mắt, Hữu Tư Tú tiếp tục ghẹo: "Chẳng lẽ không phải là chỉ nhìn mỗi một mình thượng tướng Lục Đào thôi à?"

Trình Cẩn bị trêu đến nóng hết cả mặt, xấu hổ đến mức không biết nên nói cái gì. Hữu Tư Tú nói: "Có điều năm đó anh ấy chiến thắng cũng rất bất ngờ, em nhớ rõ anh ấy cũng không được giỏi về phương diện đó lắm."

Trình Cẩn ngẩn người: "Về xe trượt anh ấy —— Không giỏi sao? "

"Ừ, không giỏi, năng lực cân bằng của anh ấy cũng không phải là quá xuất sắc, Ashe Rigel mới là người giỏi hơn về phương diện này."

Hữu Tư Tú biểu lộ ra một dáng vẻ đáng tiếc: "Em vẫn luôn xem Ashe Rigel là đối thủ của em trên phương diện này. Có điều thật là đáng tiếc, năm nay chúng ta ai cũng không thể tham gia, em nghe nói anh ta bị thương rồi."

"À, là bị thương." Trình cẩn hơi hoài nghi: "Vậy tại sao em lại không thể tham gia?"

Hữu Tư Tú cười cười: "Vì hôn lễ một tháng sau, cho nên cần phải phòng ngừa mọi loại tai nạn hay loại vận động nguy hiểm, em bị cấm tham gia."

Ngày tổ chức yến hội Hoa Cam, bởi vì Lục Đào trở về đúng lúc cho nên có thể tham gia cùng cậu, hai người để bảo bảo ở nhà.

Bé con đã biết chạy nhảy và nói chuyện, không những lớn lên giống Trình Cẩn mà tính tình cũng giống Trình Cẩn, nhưng may mà bé con đã được kiểm tra chỉ số IQ, cao hơn rất nhiều so với Trình Cẩn.

Bé con vô cùng ngoan, khi biết mình bị để ở nhà một mình cũng không khóc không phá, chỉ là không khỏi có chút buồn: "Vì sao con lại không thể đi cùng?"

Trình Cẩn vô cùng ôn nhu: "Bởi vì đây là yến hội của người lớn, những em bé khác cũng sẽ không tham gia."

Cậu vuốt đầu con trai: "Vậy nên con có thể ở nhà với Trình Trình được không? Vài tiếng sau hai ba sẽ về."

Bảo Bảo vẫn rất cố chấp hỏi: "Bao lâu vậy?"

Trong khi Trình Cẩn còn đang tính thời gian diễn ra yến hội lần này thì Lục Đảo đã nói ra đáp án chính xác: "Tám tiếng sau."

Lúc này bảo bảo mới không hỏi nữa, ngoan ngoãn ôm đồ chơi của bé đi chơi với người máy nhỏ.

Sau khi ngồi lên xe, Trình Cẩn nghiêng đầu sang nhìn ông xã.

Lục Đào mặc một bộ tây trang màu đen, rõ ràng cũng không phải là nhãn hiệu cao cấp gì, nhưng khi mặc ở trên người anh, lại vô cùng đẹp trai, mà mấy năm nay, khí chất của anh ngày càng chín chắn, toát ra mị lực của một người đàn ông trưởng thành.

Nhịp tim của Trình Cẩn tăng mạnh.

Người đàn ông này cho dù là ở bất cứ thời điểm nào cũng đều có thể khiến cho trái tim của cậu rung động điên cuồng, cho dù là sự trẻ trung của thời niên thiếu, hay là lạnh lùng xa cách của trước kia, hoặc là khoảng thời gian nhân cách thứ hai tồn tại, đều khiến cho Trình Cẩn thấy thích.

Tình yêu này, giống như là đã khắc sâu vào trong xương cốt.

Cậu cũng không hi vọng sẽ nhận lại một tình yêu giống y như thế, có đôi khi Trình Cẩn cảm thấy tình yêu của mình quá sâu đậm và mãnh liệt, cho nên chỉ cần Lục Đào đáp lại một chút thôi cũng được, yêu cầu của cậu không quá cao đâu.

Nhưng khi đối phương đáp lại tình yêu của cậu, cậu vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ.

Đang "nhìn lén" thì lại bị bắt tại trận sau đó bị ôm lên đùi rồi hôn rất lâu, đợi đến khi tới gần cửa nhà của Hữu Tư gia, Trình Cẩn mới hoàn hồn từ trong cơn mê, hơi xấu hổ nói: "Ông xã, làm sao mà anh biết... Vừa rồi em... Muốn hôn anh? "

Lục Đào cười nhàn nhạt: "Em suy nghĩ cái gì cũng đều viết hết lên trên mặt."

Mặt Trình Cẩn đỏ bừng, còn muốn nói vài câu nhưng xe đã dừng lại, cậu chỉ có thể sửa sang lại quần áo, sau đó bước xuống cùng ông xã.

Khi bước vào trung tâm của bữa tiệc, Trình Cẩn có chút kinh ngạc, cậu thấy có vài người mặc trang phục hầu gái thỉnh thoảng đi ngang qua cậu, đành mơ hồ hỏi: "Năm nay... Có nhiều người bị phạt như thế sao?"

"Có khả năng là không phải." Lục Đào nói: "Có lẽ là một trào lưu."



Rất nhanh Trình Cẩn đã phát hiện có lẽ đây thật sự là một "trào lưu", bởi vì có rất nhiều nam nữ mặc trang phục hầu gái, mà bọn họ lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, vô cùng bình thản phóng khoáng.

Yến hội Hoa Cam lần này thật sự rất là náo nhiệt, số người tham dự còn gấp đôi so với lần trước Trình Cẩn tham gia, cũng có rất nhiều trò chơi mới lạ và thú vị, có điều Trình Cẩn không có tham gia.

Nhìn dáng vẻ thò đầu ra để tìm kiếm hạng mục thi đấu của cậu, Lục Đào nhịn không được hỏi: "Em đang tìm cái gì?

"Thi đấu xe trượt." Trình Cẩn thốt ra, sau khi nói xong mới có chút ảo não, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, lộ ra một gương mặt tươi cười: "Em nghe A Tú nói năm nay cũng có cuộc thi này, anh..."

Cậu dừng một chút, lòng bàn tay có hơi ướt: " Anh có muốn tham gia không?"

Lục Đào nhìn cậu: "Mong anh tham gia?"

Trình cẩn liền vội vàng gật đầu.

"Xe trượt" là một bộ môn vận động tương đối khó, cho nên người tham gia hầu như đều là những gương mặt quen thuộc, lúc đăng ký, Trình Cẩn thấy được mấy người quen quen trong cuộc thi lần trước, ngay cả Tề Không Không bị ngã cũng có ở trong đó.

Sau khi Lục Đào đăng ký xong thì cần phải đến phòng bên cạnh để thay quần áo, trước khi đi, anh sờ lên mặt của Trình Cẩn, nói: "Chờ anh đem phần thưởng về."

Trình Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, không để ý đến việc có người ngoài ở đây, nhón chân lên hôn anh một cái.

Trong tất cả các cuộc thi, thi đấu xe trượt chắc chắn là trò chơi được nhiều người chờ mong nhất, lần này khản giả còn nhiều hơn so với lần trước.

Trình Cẩn phải vất vả lắm mới có thể chen vào trong khán đài, cậu đang rất khó chịu vì bị chen lấn thì một cánh tay duỗi tới kéo cậu một cái, liền lôi cậu vào một khoảng trống dễ thở hơn, Trình Cẩn ngẩng đầu lên nhìn, một gương mặt tuấn tú đang nhìn cậu.

"Ashe." Trình Cẩn hưng phấn kêu lên một tiếng, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn anh, suýt chút nữa là tôi bị ép khô rồi."

Ashe vui vẻ tươi cười: "Cậu đứng ở cạnh tôi thì sẽ dễ thở hơn một chút, dù sao bây giờ mọi người đều xem tôi là bệnh nhân, không có định chen lấn với tôi đâu."

Vết thương của hắn là bị đạn bắn, đạn xuyên qua bả vai, cho nên vai trái còn đang quấn băng.

"Anh đã ổn hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn vì đã quan tâm."

Bọn họ còn chưa trò chuyện được bao lâu, toàn bộ tuyển thủ của cuộc thi lần này cũng đã bước ra.

Lần này có nhiều thêm mấy cô gái dự thi, trong đó quả nhiên là không có Hữu Tư Tú, mà một loạt anh trai cởi trần làm tiếng la hét của khán giả lớn như sấm rền, Trình Cẩn tìm thân ảnh của ông xã bên trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt kia, sau khi tìm được, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn.

"Cái thằng cha này, trước kia xe trượt là điểm yếu của cậu ta mà, sau khi dung hợp với nhân cách thứ hai xong lại hời." Ashe đột nhiên nhẹ nhàng cười nói.

Trình cẩn nắm chặt lan can, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của ông xã.

Từ trước khi bắt đầu thi đấu đến sau khi kết thúc, ánh mắt của cậu vẫn chưa từng rời khỏi người của đối phương, khoảnh khắc mà ông xã chiến thắng, sự thiếu xót bé nhỏ ở trong lòng Trình Cẩn dường như đã được lắp đầy.

Sau đó cậu mới bắt đầu hoan hô.

Phần thưởng là một sợi dây chuyền ngọc bích tuyệt đẹp, khi Lục Đào đưa nó tới trước mặt Trình Cẩn, lại có hơi bối rối.

Anh nói: "Thật đáng tiếc, đây không phải là đá quý màu lam."

"Không tiếc." Trình Cẩn nhìn anh thật chăm chú, khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi rói: "Em đã có được một món quà quý báu nhất rồi."

Người cậu yêu, cho dù là trước kia hay là sau này, đều sẽ ở bên cạnh cậu.

Bọn họ sẽ hạnh phúc mãi cả đời này.

...

Hết.