Đơn Xin Ly Hôn

Chương 113: Không mang bao H+




Nếu không phải do Lục Đào say, nếu không phải bầu không khí này quá tuyệt vời, có được thì Trình Cẩn cũng chẳng dám hỏi anh. Lúc lời vừa thốt khỏi miệng, cậu có hơi giật mình, thậm chí còn thấy hối hận, nhưng rất nhanh sau đó dũng khí liền bao quanh toàn thân cậu.

Muốn hỏi thì hỏi! Cho dù có bị cự tuyệt cũng tốt hơn cứ chập chờn nửa vời như vầy.

Lục Đào nhìn cậu chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói: “Không tiện.”

Trình Cẩn khẽ nhíu mày, “Là bởi vì em mang thai sao? Bác sĩ đã nói giờ em làm được rồi mà.” cậu đánh bạo mò thân tới đũng quần chồng, cọ một chút liền nhịn không được rên rỉ ra một tiếng, thở dốc nói: “Muốn cơ…”

Mắt cậu hiện lên một tầng nước lấp lánh, thoạt nhìn trông vừa ngoan lại vừa mềm, rất mê người. Lục Đào nhịn không được cầm lấy gậy thịt thẳng đứng của cậu, thong thả lưu loát sốc vài cái. Vợ nhỏ phát ra tiếng rên ngọt ngào như tiếng mèo kêu, chu môi lên với anh, Lục Đào tiến tới đáp lại.

Giống như có mồi lửa ở giữa, cơ thể hai người nóng rực, Trình Cẩn nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn cuồng nhiệt của chồng, đầu lưỡi mềm múp vươn tới đòi anh mút lấy, còn chủ động nuốt nước miếng của anh, khẽ tách hai chân ra một đoạn để cho anh đùa bỡn gậy nhỏ dễ hơn.

Âm thanh trên màn hình xem ra còn mãnh liệt hơn họ, nhưng hai người không rảnh để xem phim nữa.

Lúc bế Trình Cẩn lên giường, Lục Đào thuận tay tắt luôn TV, âm thanh trên màn hình liền ngưng động.

Dây lưng áo choàng tắm của Trình Cẩn bị cởi bỏ, thân hình bạch ngọc lộ ra, tay chân của cậu thon dài, chỉ có mỗi bụng là tròn hơn một vòng.

Sau bốn tháng, tốc độ phồng lên của bụng hình như nhanh hơn, mỗi ngày đều có cảm giác nhô lên một chút, tuy bây giờ cậu đang nằm thẳng nhưng bụng vẫn có độ cong, nhìn không thấy xấu mà chỉ thấy thật quyến rũ.

Đầu ngón chân cọ cọ khăn trải giường, Trình Cẩn nhìn chồng, nhỏ giọng cầu xin: “Hôm nay có thể không… Không tắt đèn nhé?”

Lục Đào nói: “Không tắt.”

Trình Cẩn được voi đòi tiên, “Vậy đối mặt nha anh?”

Lục Đào nói: “Ừ.”

Trình Cẩn thấy hưng phấn rồi đó nha, tuy rằng không nghĩ anh đồng ý dễ dàng như vậy có phải là vì uống say hay không nhưng anh đã thõa mãn "ảo tưởng" của cậu, sao mà không hưng phấn cho được.

Cậu lập tức vươn tay tới chỗ anh, nói: “Ông xã hôn hôn…”

Lục Đào cúi xuống hôn cậu, sau đó hỏi: “Em gọi ai?”

“Anh, chồng em, bạn đời của em.” Trình Cẩn vòng chân lên eo anh, nói: “Em biết anh là ai mà.”

Thân hình bị cuốn lấy của anh liền cứng đờ, nhưng sau đó liền dán vào hạ thân cậu. Trình Cẩn cảm giác được anh đã cứng rồi, việc này làm cậu thấy rất hưng phấn, bàn tay sờ mó lung tung, sờ xuống eo bụng của Lục Đào, muốn cởi thắt lưng của anh, rồi lại lần nữa bị Lục Đào giữa chặt tay. Trình Cẩn ngẩn người, “Làm sao vậy?”

Lục Đào không trả lời, trực tiếp tiến tới môi cậu, cằm cậu, lại hôn xuống xương quai xanh của cậu, cuối cùng là liếm núm hồng của cậu. Khoái cảm đánh tan cái nghi ngờ của Trình Cẩn, vừa ngượng vừa hưng phấn, nâng ngực lền để đầu núm vào sâu trong miệng anh hơn, cổ họng rên rỉ sung sướng.

Đầu vú của cậu phấn nộn hồng hào, không biết có phải vì mang thai hay không mà trông lớn hơn lúc trước một phần, cũng mẫn cảm hơn nữa, lúc được liếm láp, khoái cảm xông thẳng lên não, làm Trình Cẩn thấy chịu không nổi.



Cậu không ngờ chỉ liếm thôi mà có thể hưng phấn như vậy, đúng hơn là “Lục Đào liếm" mới hưng phấn như vậy, sau khi hai đầu núm bị liếm đến cứng, Trình Cẩn đã chảy nước, xém nữa đã bắn ra.

“Ô… Không được…Muốn… Muốn ông xã cơ…” Trình Cẩn khát cầu, cậu cầm tay anh đặt lên đùi mình.

Nơi đó sạch sẽ mềm mại, còn được cậu bôi gel, giờ phút này gel ướt đẫm đang nằm trọn trong hậu huyệt, thậm chí còn chảy ướt một mảnh khăn trải giường.

Bàn tay có chút sần chạm vào hậu huyệt, Lục Đào có hơi kinh ngạc, “Đã ướt như vậy rồi sao?”

Trình Cẩn nhỏ giọng nói: “Bởi vì rất muốn đó…” cậu phóng ánh mắt thèm thuồng nhìn xuống thân dưới của anh, nếu là nhân cách thứ hai, chắc sẽ hỏi xoáy đến khi cậu thấy thẹn thì mới thôi, nhưng nhân cách chủ sẽ không làm vậy, chỉ biết kéo khóa quần xuống, cự vật thô dài phóng ra.

Tuy rằng ý thức được anh không muốn cởi quần áo nhưng Trình Cẩn cũng không rảnh đi lo cái đó, thậm chí còn chẳng tò mò nguyên nhân vì sao.

Toàn thân cậu đã bị dục vọng thiêu cháy, bên trong đã đói khát lắm rồi, chỉ hận không được anh cắm vào nhanh nhanh, hung hăng lấp đầy cậu.

Quy đầu nóng rực cọ vào cửa huyệt, nhẹ nhàng 'hôn' lên, sau đó đâm vào bên trong. Lục Đào quá lớn, mỗi một lần tiến vào đều không mượt mà gì, huống chi đã hai tháng chưa làm rồi, lúc cắm vào khá khó khăn.

Trình Cẩn đau đến vung tay, nhưng côn thịt chẳng hề mềm hơn, cũng không có ý muốn lùi bước, thậm chí xin Lục Đào khuếch trương thêm anh cũng không cho.

“Không sao, em, em có thể…” Trình Cẩn hít vào một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, hậu huyệt mấp máy liên tục mới thuận lợi nuốt dương vật vào.

Lúc làm tình tâm ý của hai người như liên thông, trong miệng Lục Đào còn tàn lưu hương vị rượu, lúc Trình Cẩn cùng anh hôn môi, cảm giác như mình cũng say như anh.

Trừ lúc đầu không quá thuận lợi thì về sau rất trơn tru, thậm chí Trình Cẩn còn chủ động bám lấy cổ anh, thẳng lưng, mông dập lên xuống, dùng huyệt nóng của mình nuốt lấy anh.

Đã không còn bao mỏng ngăn cản, lần này là lần đầu tiên hai người chính thức làm tình đàng hoàng, Trình Cẩn thỏa mãn tới cực điểm, không cần kích thích gì cả, cậu đã hưng phấn tới run người rồi. Vì khoái cảm bị trì hoãn, cậu thả chậm tốc độ, lại nhịn không được hỏi: “Có phải lúc không mang bao cảm giác tốt hơn không?”

Lục Đào hôn xuống vai cậu, thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Trình Cẩn đánh bạo hỏi: “Vậy anh có hối hận vì lúc trước mang bao không?” dương vật bên trong cậu cứng như sắt, như muốn đâm xuyên qua cậu, gân xanh gồ lên, cọ lên vành thịt của cậu, làm cậu dục tiên dục tử. Giờ cậu chỉ thấy tiếc vì mình đang mang thai, không thể để anh tiến khoang sinh sản được, nếu anh tiến vào đó…

“Đã hai lần chúng ta làm mà không mang bao.”

Đột nhiên Lục Đào nói như vậy làm Trình Cẩn ngẩn người, cậu thở dốc xong một hơi mới hỏi: “Hai lần? Khi nào?” cậu thấy hơi thẹn, “Chẳng lẽ lúc đang làm thì anh chuyển nhân cách à?”

Nghe cậu nói thế, sắc mặt Lục Đào cứng đờ, lực bóp eo cậu mạnh hơn, bất quá sau đó lại về như cũ, “Lần đầu tiên là ở tinh cầu bộ lạc, trong căn cứ quan sát.”

Trình Cẩn càng thêm sửng sốt, “Lần đó? Buổi tối… Thật sự có làm sao?”

Nơi Lục Đào nói là căn cứ duy nhất Trình Cẩn xin đi tùy quân, đơn xin tùy quân của cậu được xét duyệt, sau đó hành trang sẽ được chuyển phi thuyền vận chuyển đưa tới căn cứ của Lục Đào trước. Lúc xuất phát cậu rất hưng phấn, cho rằng khi chồng nhìn thấy mình sẽ ngạc nhiên rồi còn sẽ vui vẻ nữa, nhưng không nghĩ rằng, anh lại không hề vui...

Không chỉ có không vui, mà còn rất tức giận.

Tuy rằng anh không có mắng Trình Cẩn nhưng một khuôn mặt lạnh băng của anh cũng đã đủ để biết anh không hài lòng, anh còn dùng lời lẽ nghiêm khắc để cảnh cáo Trình Cẩn, rằng căn cứ không phải là cái chợ, không phải việc gấp thì đừng tới đây, còn sắp xếp chuyến bay về cho cậu vào ngày hôm sau nữa.



Lúc ấy Trình Cẩn cảm thấy mình như bị tạt một chậu nước lạnh, bất quá cậu đã bị Lục Đào lạnh nhạt nhiều lần nên riết rồi cũng quen.

Đêm xuống, cậu chọn chơi sắc dụ.

Tắm sạch sẽ xong, sau đó ngoan ngoãn tự bôi gel, rồi cởi sạch chui xuống dưới chăn của anh núp, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Nhưng sau đó... Không còn sau đó nữa, cậu không có ấn tượng gì hết, chỉ là hôm sau thân thể hơi đau nhức, có lẽ đêm đó đúng là có chuyện gì hay đã xảy ra.

"Có làm.” Lục Đào cắn xuống môi cậu, trong đáy mắt thế mà lại có ý cười, “Làm ba lần.”

Trình Cẩn sợ ngây người, sau đó lại cảm thấy ảo não, “Vậy mà em chẳng nhớ gì! Chắc chắn, chắn chắn lọ gel kia có vấn đề, đúng là không nên dùng hàng tặng mà.” đột nhiên cậu lại nhớ về loại cảm giác thần kì khác, nhịn không được hỏi: “Ngày đó có phải anh tiến vào khoang sinh sản không?”

Lời này không biết đã chọt trúng chỗ nào của Lục Đào mà đột nhiên côn thịt bên trong lại to phồng thêm một vòng, Trình Cẩn chỉ kịp hét lên một tiếng, đã bị anh xốc ngã xuống giường, áo choàng tắm bị anh lột ra, anh véo vào eo một cái thì mông cậu liền tự động nhếch cao, Trình Cẩn bị cắm vào từ phía sau.

“Không, không phải tư thế này… A…” Trình Cẩn không hài lòng, nhưng khi anh đâm hết vào trong, cả người cậu lại mềm nhũn.

Bởi vì thật sự quá thoải mái.

So với các tư thế khác thì tư thế phía sau là tư thế làm cậu sướng nhất, bởi vì dương vật sẽ đi vào rất sâu, vô luận là rút ra hay cắm vào đều có thể cọ xát đến điểm mẫn cảm nhất của cậu. Sở dĩ Trình Cẩn không thích là bởi vì không nhìn thấy được mặt chồng mà thôi.

Ngón tay véo ngắt eo sau đó lại dời về phía sau, chờ da bị cọ đến nóng rát, Trình Cẩn mới biết được anh đang cọ trên chỗ hình xăm. Nghĩ đến nội dung hình xăm con nít không nên xem, Trình Cẩn liền đỏ mặt vì xấu hổ, giây tiếp theo, anh cắn xuống vành tai của cậu, thấp giọng nói: “Bé cún dâm đãng? Em là bé cún dâm đãng của ai?”

Hậu huyệt hung hăng cắn dương vật bên trong, Trình Cẩn nghẹn ngào nói: “Anh… Là bé cún dâm đãng của anh…”

“Anh là ai?”

Vẫn động kịch liệt làm Trình Cẩn run tới nói không ra lời, một hồi lâu sau, Trình Cẩn mới nói đứt quãng được một câu: “Là Lục Đào… Là chồng em… Bạn đời của em… là người em yêu nhất… A ha… Muốn bắn rồi…”

Lục Đào nghe được cậu nói vậy, động tác đánh eo ngừng lại, nhéo cằm cậu kéo về phía mình. Khuôn mặt Trình Cẩn thật sự rất xinh đẹp tuyệt vời, đôi mắt to tròn, môi hồng hào mềm mại, làn da trắng sáng như ngọc, là diện mạo ai nhìn cũng mê. Lục Đào nhìn cậu chằm chằm, yết hầu lăn một cái, nói: “Người em yêu vẫn luôn là anh!”

Đây là một câu khẳng định mạnh mẽ nhưng lại pha vào tí hoảng loạn và không tự tin. Trình Cẩn khó mà tin được, cậu nói: “Vốn dĩ chính là anh mà… em đối với anh là nhất kiến chung tình, anh lạnh nhạt với em thì em vẫn thích, lúc tưởng rằng anh mất trí nhớ em vẫn thích anh, sau đó…… Vẫn là thích anh…” Cho dù có một ý thức khác phát sinh tồn tại trong anh, đối tốt với cậu đến nỗi làm cậu thấy sợ thì nhân cách đó vẫn được sinh ra dựa trên Lục Đào.

Nghe câu trả lời của cậu rất vừa ý mình, khóe miệng Lục Đào hơi cong cong, giây tiếp theo liền hôn lấy môi cậu, phía dưới lại tiếp tục tiến công.

Tràng dịch bị chuyển thành tế mạt, lúc thụ tinh, Trình Cẩn vẫn sẽ bắn ra, bắn đến lâng lâng cả người. Đêm nay cậu quấn lấy Lục Đào làm đến ba lần, làm xong, thật sự đã không còn sức nữa, trực tiếp ngã vào lồng ngực của anh ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã vào sáng ngày hôm sau, Trình Cẩn xoa xoa đôi mắt, đầu tiên là thấy được nhan sắc hoàn hảo của chồng thì liền cười ngọt, lại không ngại gì mà nhìn anh, mãi đến khi nhận ra nhịp thở của anh không ổn, cậu mới giật mình đứng dậy.

Xốc chăn trên người anh lên, ngay lập tức, màu đỏ của máu đập vào mắt cậu.

Máu chảy từ bụng của Lục Đào, nhiễm đỏ áo sơ mi của anh, như là một đóa hoa mỹ lệ.