Đơn Phương Kết Hôn

Chương 65




Nhắc đến Giang Trình.

Đã rất lâu Hạ Tri Thu chưa nghe tin tức về hắn. Ngoại trừ buổi họp lớp lần trước, bọn họ chưa từng giao lưu qua.

Giang Trình ra mắt sớm hơn cậu, cũng coi như tiền bối. Tuy ít danh tiếng hơn Lý Úc Trạch nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với "tiểu trong suốt" đang trong giai đoạn phát triển như Hạ Tri Thu. Bất kể chất lượng tập phim ra sao, chí ít vẫn có thể đảm bảo vị trí nam một nam hai. Ngoài ra còn có nguồn tài nguyên truyền hình ổn định, mấy năm qua không thiếu phim quay. Hắn đến tham gia thử vai có lẽ là để thoát khỏi lĩnh vực phim truyền hình và thăng cấp đến mảnh đất điện ảnh " cao quý".

Về phần nhân phẩm của Giang Trình.

Hiện tại Hạ Tri Thu khó mà đưa ra kết luận. Cấp ba họ từng có mâu thuẫn tồi tệ, nhưng cách mặt nhiều năm, đoán chừng đã sớm quên. Sở dĩ Đào Ương giúp Hạ Tri Thu nhớ lại là bởi cậu ta từng làm trong truyền thông, quanh đi quẩn lại là chạm mặt Giang Trình. Bây giờ Đào thiếu gia đã chạy ra nước ngoài làm phóng viên chiến trường để rèn luyện thăng chức. Cho nên khi nhắc đến Giang Trình, cậu sắp quên mất đó là người nào. Tuy nhiên, lúc Hạ Tri Thu cùng Đào Ương nói chuyện điện thoại đã đề cập qua, cậu ta lại nhắc nhở Hạ Tri Thu phải cẩn thận đề phòng bụng dạ tiểu nhân.

Sang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mười mấy tuổi vì một vai diễn mà không từ thủ đoạn, nay sắp ba mươi tuổi, còn chuyện gì không làm được?

Đương nhiên Hạ Tri Thu hiểu đạo lý này, nhưng cậu chưa bao giờ dùng ác ý phán xét người khác. Bất luận Giang Trình làm ra chuyện gì, chí ít hiện tại hắn chưa làm gì thì không cần suốt ngày cứ bận tâm đến hắn. Chuyện duy nhất phải làm bây giờ chính là nghiêm túc chuẩn bị thử vai. Dù cơ hội mỏng manh nhưng cậu vẫn muốn nỗ lực thử sức một lần.

Sau khi hoàn thành công việc cuối cùng, Hạ Tri Thu mang hành lý trở về nhà.

Lúc này đã là cuối tháng tư.

Gần bốn tháng cậu và Lý Úc Trạch chưa gặp lại, khoảnh khắc Lý Úc Trạch mở cửa, cậu trực tiếp bổ nhào vào lòng và hôn môi người kia. Giữa họ không cần thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cần một nụ hôn, một cái ôm là có thể cảm nhận được khát cầu mãnh liệt và những nhớ nhung không tài nào kể xiết của đối phương.

Hắn thô bạo hơn những lần trước, đầu gối chèn giữa hai chân Hạ Tri Thu, dùng cơ bắp đùi ép vào nơi hơi nhô lên của cậu. Hạ Tri Thu ngại ngùng cưỡi lên đầu gối đối phương, vốn định từ trên người hắn tuột xuống nhưng hơi mở to mắt đã phát hiện thân dưới trần trụi, quần sớm bị lột sạch.

Cặp mông trắng nõn ngồi trên đầu gối cứng rắn, mỗi lần ma sát là có thể cảm nhận vải sợi như muốn đâm vào da thịt. Lý Úc Trạch tách hai chân cậu vòng qua hông mình, kẽ mông non mịn nháy mắt rộng mở, nơi bí ẩn bị cọ càng thêm mẫn cảm, thấm ướt cả vải quần.

Hạ Tri Thu bị những hình ảnh trong đầu kích thích không chịu nổi, chủ động bưng mặt Lý Úc Trạch lên hôn lưỡi.

Nụ hôn nóng bỏng kéo dài hồi lâu mới dừng lại được.

Lý Úc Trạch để hắn ôm chặt mình, đưa một ngón tay cho cậu liếm ướt rồi vòng ra phía sau đưa vào cơ thể cậu. Bên trong Hạ Tri Thu sớm đã ướt đẫm, huyệt khẩu ẩm ướt, ngón tay chen vào vô cùng dễ dàng. Ngón tay đâm rút trong cơ thể cậu hồi lâu, sau đó chầm chậm nhét thêm một ngón khác vào khuấy đảo thịt mềm bên trong. Khi cảm thấy đã đủ, Lý Úc Trạch định rút ngón tay ra, nhưng không ngờ lối vào chật hẹp bỗng biến thành một cái miệng nhỏ tham lam cắn chặt lấy không muốn hắn rời đi.

Hạ Tri Thu vô cùng cởi mở trong vấn đề tình dục giữa hai người. Ngoài lần đầu tiên có chút trúc trắc thẹn thùng, còn những lần khác đều rất hợp tác.

Muốn là muốn, không muốn là không muốn. Khi thoải mái sẽ tự nhiên nói với Lý Úc Trạch, khi khó chịu sẽ đỏ mắt bảo hắn nhanh lên. Lúc này cậu khát khao đối phương tiến vào cơ thể mình nên cắn chặt ngón tay hắn, không muốn để hắn rời đi.

Lý Úc Trạch nhẹ cười, dỗ dành bên tai cậu mấy câu để Hạ Tri Thu thả lỏng hậu huyệt, sau đó hắn rút ngón tay ra, nhét vào thứ thô to hơn.

"A... thật đầy..."

"Đau không?"

"Không... không đau."

"Ngoan, anh động đây." Giọng Lý Úc Trạch vẫn dịu dàng, nhưng động tác nửa thân dưới lại không nhẹ nhàng cho lắm.

Họ đều nhịn quá lâu, va chạm kịch liệt như muốn đánh nát linh hồn Hạ Tri Thu.

Đồ vật thô to kia mỗi lần đều chạm chính xác đến điểm mẫn cảm, đâm đến mức cậu không kêu được tiếng nào, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập, cảm nhận khoái cảm mãnh liệt điên cuồng lan tỏa khắp cơ thể.

Hạ Tri Thu đã không làm mấy tháng nên căn bản không thể chịu đựng nổi khoái cảm dữ dội như vậy. Cậu không khống chế được kêu lên mấy tiếng, cuối cùng sụp xuống bắn tinh dịch đầy người.

Nhưng Lý Úc Trạch không dừng lại, hắn ôm Hạ Tri Thu chuyển một động tác khác, để cậu nằm lên cửa, lần nữa xỏ xuyên hậu huyệt từ đằng sau. Hạ Tri Thu vô lực vịn lấy cánh cửa, hai chân thon dài trắng nõn không ngừng run rẩy, đồ vật nằm giữa cũng bất lực đung đưa theo từng cú thúc của Lý Úc Trạch. Lúc này cậu đang trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, chỉ đẩy vài cái liền nghênh đón đợt cao trào thứ hai. Nhưng Lý Úc Trạch vẫn chưa lên đỉnh, lúc cậu muốn ra lần nữa liền bị hắn trực tiếp chặn lỗ nhỏ.

Hạ Tri Thu khó chịu rên rỉ, hết cầu xin đến lấy lòng, nâng hai cánh mông rồi lắc lư vặn vẹo vòng eo, Lý Úc Trạch thấp giọng mắng một tiếng thô tục rồi cúi đầu hôn lên hõm eo của Hạ Tri Thu.

Hoàn toàn bắn vào trong cơ thể đối phương.

Bọn họ vừa trải qua tình sự kịch liệt, tắm rửa xong mới ngồi trên sô pha tâm sự.

Hạ Tri Thu nói chuyện thử vai cho Lý Úc Trạch biết, nhân tiện đề cập tới Giang Trình, hỏi hắn còn nhớ người này không.

Đương nhiên Lý Úc Trạch vẫn nhớ, họ vừa gặp tại buổi họp lớp cách đây không lâu. Dù trước kia quên mất nhưng đi họp lớp một chuyến hẳn sẽ nhớ.

"Em cũng tham gia thử vai?" Lý Úc Trạch lật xem kịch bản mà Hạ Tri Thu đưa qua. Kịch bản không tồi, Từ Tùy rất khá trong việc giành tài nguyên.

"Ừm." Hạ Tri Thu tựa vào ngực hắn, nói: "Hai chúng em cũng coi là bạn cấp ba, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà cậu ấy bắt đầu tránh mặt em, giao tiếp giữa chúng em cũng giảm dần."

Lý Úc Trạch gật đầu, nhìn như không mấy hứng thú, "Chắc tại em chói mắt quá. Cười lên ngốc nghếch khiến người ta nhứt cả mắt."

Hạ Tri Thu quay đầu nhìn hắn: "Anh đang khen em đó hả?"

Lý Úc Trạch nghiêm túc nghiên cứu kịch bản: "Đâu, anh nói thật mà."

Hạ Tri Thu cười hai ba tiếng, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn, cậu hỏi: "Lý Úc Trạch, anh thật sự quên... chuyện trước kia của chúng ta rồi sao?"

Ngón tay đang lật kịch bản chợt dừng lại, hắn thản nhiên đáp: "Đương nhiên."

"Vậy anh có còn nhớ bản thân từng ra tay đánh Giang Trình không?"

Lý Úc Trạch kinh ngạc hỏi: "Anh từng đánh hắn?"

Hạ Tri Thu chầm chập gật đầu.

"Không phải chứ?" Lý Úc Trạch kinh ngạc đứng dậy, dùng vẻ mặt lương thiện nói: "Làm sao anh có thể làm ra chuyện lỗ mãng như vậy?"

Hắn không nhớ mình từng đánh Giang Trình, nhưng cũng đồng nghĩa rằng hắn cũng hoàn toàn quên mất chuyện trước kia.

Quá khứ qua lâu, coi chừng bên bị đánh đã sắp quên, vậy bên đánh làm sao có thể nhớ nổi?

Nhưng Hạ Tri Thu luôn cảm thấy gần đây Lý Úc Trạch đang giấu mình điều gì đó.

Nếu hỏi thẳng, nhất định hắn sẽ không nói thật, nhưng cậu cũng không thể cạy miệng bắt hắn nói ra chân tướng.

Hạ Tri Thu luôn cho rằng cậu và Lý Úc Trạch có thể đến với nhau là từ sau buổi họp lớp.

Có thể Lý Úc Trạch tìm cậu nhờ giúp là giả.

Nhưng việc tìm đối tượng yêu đương có lẽ là thật. Thậm chí dù hắn không nhớ rõ từng chút một về việc trước kia, nhưng lẽ ra vẫn còn chút ấn tượng về cái tên Hạ Tri Thu chứ.

Nhớ rằng bọn họ đã từng có mối quan hệ mập mờ thời đi học.

Khi đó Hạ Tri Thu đoán với thân phận của Lý Úc Trạch, chuyện yêu đương ổn định có chút khó khăn. May mà họ đã có một số nền tảng, phát triển tình cảm lần nữa cũng không phải là chuyện khó. Lý Úc Trạch cần một người như vậy nên đặt một cái bẫy rồi từ từ đưa cậu bước vào.

Kì thật Hạ Tri Thu không hề quan tâm trước đây Lý Úc Trạch nghĩ gì, cho dù biết rõ đó là cái bẫy, cậu vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Thế nhưng gần đây cậu luôn cảm thấy... bản thân hiểu sai rồi.

Hương cà phê đậm đà từ phía sau thoảng tới, Lý Úc Trạch không có chuyện gì làm nên vừa vào nhà bếp pha cà phê. Hạ Tri Thu theo hương thơm quay đầu lại nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt có điều khó nói của đối phương.

Trông có vẻ đề phòng xen một chút chột dạ.

Ngày hôm sau.

Hạ Tri Thu đến công ty.

Từ Tùy đợi sẵn trong văn phòng, hỏi thăm tình hình chuẩn bị, sau đó dẫn cậu đi gặp một người.

Người này chủ động liên lạc với Từ Tùy. Khi thấy tư liệu về Hạ Tri Thu, việc đầu tiên là gọi đến công ty. Từ Tùy vui như trẩy hội nói với Hạ Tri Thu: "Anh cứ tưởng cơ hội lần này như sợi chỉ mỏng manh, ai ngờ đạo diễn phụ trách casting biết mặt em, lại còn cực kỳ vừa bụng, anh ấy bảo muốn nói chuyện với em nhiều hơn."

Hạ Tri Thu hơi khó hiểu, cậu vào nghề không lâu, tác phẩm không nhiều, nếu có đạo diễn chú ý, cùng lắm là đạo diễn phim truyền hình chứ không thể là đạo diễn điện ảnh. Diễn xuất hiện tại của cậu rất khó để đạo diễn casting chú ý. Hạ Tri Thu mãi lo đoán đông đoán tây, Từ Tùy đã đẩy cửa phòng khách bước vào.

Trong phòng, một lão tiên sinh râu tóc bạc trắng đã chờ sẵn.

Hạ Tri Thu thoáng giật mình nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sáng lên: "Đạo diễn Hồ!"

"Hahaha Tiểu Thu! Tôi biết ngay là cậu mà!"

Đạo diễn Hồ tên thật là Hồ Sùng Sơn, tuy ngoại hình nhìn giống một lão tiên sinh nhưng trên mặt không có nhiều nếp nhăn, tuổi thật khoảng năm mươi. Hồi trẻ ông thích giả già và nhuộm râu trắng.

Hạ Tri Thu không ngờ mình có thể gặp ông ngay tại đây. Trải qua năm dài tháng rộng, không biết phải may mắn thế nào mới được gặp lại đạo diễn ngày trước từng đến trường học cast vai. Lúc ấy cậu đi quá đường đột, chưa kịp giải thích tiếng nào. Hôm nay hai người ngồi lại cùng nhau mới có cơ hội chia sẻ những sự tình ngày xưa.

Đạo diễn Hồ nghe được cảnh ngộ của Hạ Tri Thu thì liên tục thở dài, an ủi vài câu rồi nói: "Dù vậy cậu vẫn kiên trì theo đuổi ước mơ, quả thật rất đáng quý! Cậu không biết đâu, hồi đó tôi chờ cậu cả tuần lễ mà chẳng thấy tin tức gì, cuối cùng chờ hết được mới tìm một nhóc khác trong trường các cậu đấy chứ."

Mỗi đạo diễn đều có ấn tượng sâu sắc với diễn viên mà họ đã tuyển chọn, lại thêm lúc ấy Hạ Tri Thu đặc biệt nổi bật, đạo diễn Hồ nhìn thấy tư liệu Từ Tùy đưa lên, nghĩ kỹ thêm chút liền nhớ ra ngay.

Hạ Tri Thu vẫn áy náy về những chuyện xảy ra khi đó, cậu nói xin lỗi thêm vài câu rồi lại bày tỏ lòng biết ơn với đạo diễn Hồ.

Có lẽ đạo diễn Hồ chính là người khai sáng cho sự nghiệp diễn xuất của Hạ Tri Thu. Những lời khích lệ ngày ấy như còn văng vẳng bên tai cậu. Hai người ôn lại chuyện cũ rồi nói qua về công việc liên quan trong bộ phim lần này.

"Tuy tôi vừa ý cậu nhưng không có nghĩa sẽ mở cửa sau đâu nha."

"Lần này có thể bù đắp tiếc nuối trước đây và cùng nhau hợp tác hay không đều dựa vào sự nỗ lực của cậu hết." Trước khi rời đi, đạo diễn Hồ vỗ vai, mỉm cười nói với Hạ Tri Thu.

Đạo diễn Hồ nổi tiếng ngay thẳng, tuy bộ râu trắng được nhuộm rất thời trang nhưng sâu trong xương cốt vẫn là một người có nguyên tắc. Đặc biệt đối với vấn đề tuyển vai, trừ phi nhà sản xuất cố ý nhồi nhét vào mới không tài nào can thiệp được, còn hễ qua tay ông thì đều coi trọng thực lực.

Hồi cấp ba ông nhìn trúng Hạ Tri Thu chính là vì cậu diễn tốt. Lần này vẫn tin Hạ Tri Thu có thể trổ hết tài năng. Tóm lại là mười phần tin tưởng.

Có người vui, hiển nhiên cũng có kẻ sầu.

Lúc đạo diễn Hồ xuất hiện trong danh sách thông báo của các diễn viên với danh nghĩa đạo diễn casting.

Giang Trình cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn tìm số điện thoại và gọi qua cho Hạ Tri Thu.

Lúc này, cậu đang đối diễn với Lý Úc Trạch tại nhà.

Lý Úc Trạch vô tình nhìn thấy tên người gọi liền lạnh lùng nhíu mày. Vốn không muốn mở miệng, nhưng nhịn một hồi vẫn kêu Hạ Tri Thu nhấn loa ngoài rồi cuộn tờ kịch bản đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại.

Giang Trình nói: "Thời gian này tôi bận quá không có thời gian quan tâm cậu phát triển thế nào. Sao rồi? Đã quen với cuộc sống trong showbiz chưa?"

Hạ Tri Thu "ừm" một tiếng, nói: "Rất tốt."

Giang Trình cười nói: "Vậy tốt rồi. Đúng rồi, gần đây cậu rảnh không?"

Hạ Tri Thu nhìn qua Lý Úc Trạch, hắn hơi lắc đầu.

Cậu trả lời: "Không bận lắm."

"Vừa hay gần đây tôi cũng khá rảnh. Chúng ta lâu rồi chưa gặp, cùng ăn một bữa cơm được không?"

Hạ Tri Thu không biết nên nói gì khi đi ăn cùng Giang Trình, đang định kiếm cớ từ chối thì Lý Úc Trạch lấy di động ra gõ một dòng.

Cậu vừa nhìn vừa đọc không sót một chữ: "Được, dạo này tôi cũng mới phát hiện một nhà hàng khá ngon, chúng ta cùng qua ăn thử."

Giang Trình chần chừ vài giây rồi trả lời: "Cậu chọn địa điểm?"

Lý Úc Trạch gật đầu.

Hạ Tri Thu nói: "Không được sao?"

"Được, cậu cứ chọn đi." Giang Trình không nghĩ nhiều, trò chuyện đơn giản dăm ba câu rồi tắt máy.

Hạ Tri Thu nghe tiếng tút tút trong điện thoại, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Lý Úc Trạch. Không biết hắn đang suy tư chuyện gì, hai tay khoanh trước ngực, khẽ gõ ngón tay.

"Anh nói xem tại sao Giang Trình lại gọi điện cho em? Chỉ muốn ôn chuyện thôi ư?" Hạ Tri Thu đặt điện thoại sang một bên, thắc mắc hỏi.

Lý Úc Trạch nói: "Không thể nào."

"Tại sao không thể? Anh cũng đừng cho rằng ai cũng là người xấu chứ." – Hạ Tri Thu ngây thơ nói – "Biết đâu cậu ta thực sự muốn mời em đi ăn một bữa thì sao? Dù gì bây giờ bọn em cũng là đồng nghiệp, qua lại nhiều chút, sau này dễ dàng giúp đỡ nhau."

Lý Úc Trạch nhìn sang, đưa tay búng trán cậu, hỏi: "Đạo diễn casting kỳ này là ai?"

"Đạo diễn Hồ."

"Còn lần ở trường?"

"Cũng là đạo diễn Hồ."

Lý Úc Trạch không chú ý tốc độ nói của mình chậm lại, trong lòng vẫn tự hỏi tại sao bà xã nhà mình lại ngốc như vậy.

Ngay cả tâm đề phòng cơ bản nhất cũng không có lấy một tí? Trước kia đã chịu thiệt thòi vì tên kia rồi, không lẽ não cá vàng?

Vì vậy hắn giúp cậu phân tích: "Vì cả hai lần đều là đạo diễn Hồ cho nên Giang Trình sẽ cảm giác được sự nguy hiểm rõ rệt. Hắn biết rõ đạo diễn Hồ đã có ấn tượng tốt với em từ hồi đi học, vậy làm sao cậu ta có thể mặc kệ chuyện em xuất hiện lần nữa trước mặt chú ấy để cướp vai của cậu ta? Nhưng mà, anh không nghĩ lần này Giang Trình sẽ làm ra chuyện đơn giản như phá hư xe đạp."

"Làm sao anh biết được hồi còn đi học đạo diễn Hứa ấn tượng tốt với em?"

Lý Úc Trạch còn chưa dứt lời đã bị Hạ Tri Thu cắt ngang.

"Anh"

"Không phải anh quên rồi sao? Vậy sao anh biết Giang Trình từng phá hư xe đạp của em?"

Lý Úc Trạch thoáng chớp mắt, vốn định bịa đặt lung tung nhưng luôn cảm thấy dù nói kiểu gì cũng trăm ngàn sơ hở. Hắn trầm mặc vài giây, mày nhíu càng sâu, cuối cùng đánh rớt kịch bản và ôm lấy bụng, khó chịu rên rỉ.

Hạ Tri Thu dường như sắp tìm ra chân tướng, kết quả thấy hắn từ từ ngồi xổm xuống nên vội vàng dìu tay hắn, sốt ruột hỏi: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

Lý Úc Trạch dựa vào người cậu mà đứng vẫn không vững, sắc mặt tái nhợt nói: "Bụng hơi đau."

Hạ Tri Thu biết đối phương có bệnh về dạ dày nhưng đã lâu không tái phát, cậu vội nói: "Có đau quá không? Cần đi bệnh viện không?"

Lý Úc Trạch yếu ớt nói: "Không cần."

"Đỡ anh về phòng nghỉ một lát là được."