Uông Nguyệt Hàm chọn ở ký túc hết năm lớp 12, đối với Lục Vân Diệu, anh trai không ở đây thì cậu cũng chẳng cần về nhà, cho nên cũng chọn ở ký túc.
Đến cuối tuần thì cả hai sẽ cùng về nhà, ba Lục và mẹ Lục đã ly hôn từ khi Lục Vân Diệu học lớp 7, quyền nuôi nấng thuộc về ba Lục, sau ly hôn ba Lục cũng về nhà khá thường xuyên, chẳng qua lần nào cũng mang phụ nữ về cùng.
Lục Vân Diệu ghét như thế, thường xuyên chạy qua nhà Uông, thậm chí ở một thời gian rất lâu không quay về nhà bên lần nào.
Ba mẹ Uông Nguyệt Hàm đã qua đời từ khi anh bảy tuổi vì tai nạn xe, nhà của chú lại ở nước ngoài vì nguyên nhân công việc, bà Uông bảo thủ, không muốn đi nước ngoài với con trai nên mang cháu trai lớn ở lại nhà cũ.
Vừa mở cổng ra, chuyện đầu tiên Uông Nguyệt Hàm làm là đi thăm mấy khóm hoa mình đã cẩn thận chăm sóc nhiều năm, nhìn thấy chúng nó sinh trưởng tốt đẹp mới mỉm cười đi vào nhà cùng Lục Vân Diệu.
Lục Vân Diệu thuần thục thay giày ở huyền quan, bỏ cặp sách xuống xong là lập tức đi đến phòng bếp: “Anh, hôm nay ăn mì trứng cà chua nhé?”
Uông Nguyệt Hàm nằm trên sô pha nhìn TV khởi động.
Thật ra tới tuổi này anh đã không còn thích xem TV nữa, nhưng nếu không có tiếng TV làm bối cảnh anh sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Bà nội thường ra ngoài chơi mạt chược với bạn thân vào giờ này.
Lục Vân Diệu thường sẽ làm cho anh một tô mì nhỏ để lót dạ trước khi bà về, đợi đến tối bà về thì lại cùng nhau ăn cơm.
Mà nói cũng ngượng, anh đã lớn thế này rồi mà còn kêu em trai người ta “bưng trà rót nước”.
Anh đã từng nói với Lục Vân Diệu, nhà của chúng ta không thiếu một bát cơm của cậu, không cần phải làm những việc này, lúc ấy Lục Vân Diệu trả lời anh là vì thích, mắt cậu nhìn anh chằm chằm, định tiến lên nắm tay anh theo quán tính.
Uông Nguyệt Hàm mở điện thoại ra, nhìn thấy một chuỗi a a a a a a a mà Dư Khải gửi đến, sau đó là những tin nhắn được gửi đến mỗi giây một lần.
“Hôm nay về nhà chung với cô ấy nè!”
“Cô ấy rất dịu dàng, rất xinh đẹp!”
Theo đuổi. Uông Nguyệt Hàm nhướng mày, gõ hai chữ gửi qua.
Theo như anh biết, Dư Khải thích cô gái tên Phương Đình lớp bên cạnh đã lâu.
“Bây giờ thì chưa được, tớ nghĩ kỹ rồi, đợi tớ đậu chung trường với cô ấy rồi, nghỉ hè rồi theo đuổi cũng không muộn.”
“Ừm.”
Uông Nguyệt Hàm buông điện thoại, nhìn Lục Vân Diệu đem hai bát mì tới.
Có lẽ là bởi vì tin nhắn của Dư Khải, Uông Nguyệt Hàm không khỏi nghĩ, Lục Vân Diệu đã thích ai đó hay chưa.
Nghĩ một lát, anh cười khẽ ra tiếng.
Người đối diện chẳng hiểu gì nhưng cũng bất giác vểnh môi: “Chuyện mà vui vậy?”
Uông Nguyệt Hàm nhìn cậu, hiếm khi trong mắt chứa chút trêu ghẹo: “Danh tiếng của cậu ở trường học cũng khá đó, mấy cô gái ngồi phía sau anh hay nói về chuyện tỏ tình với cậu ở trên diễn đàn.”
“Hơn nữa, lúc nào ăn cơm với cậu cũng thấy có nữ sinh nhìn cậu.”
Uông Nguyệt Hàm cười nói xong thì cúi đầu ăn một đũa mì, cũng bỏ lỡ biểu cảm phức tạp, thậm chí là hơi u ám trên mặt người nào đó.
Lục Vân Diệu nhỏ giọng nói: “Không phải anh cũng vậy đó sao? Anh cũng có, trên diễn đàn, không chỉ nữ mà còn cả nam nữa.”
Cậu nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng vì ăn mì của anh, siết chặt đôi đũa trong tay.
“Vân Diệu có thích ai không?” Uông Nguyệt Hàm hỏi bâng quơ.
“Em chỉ thích anh.”
Trả lời rất nhanh, Uông Nguyệt Hàm ngẩn người, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh.
Lục Vân Diệu mắc chứng cuồng anh trai rồi, tuy rằng mình không phải anh ruột của cậu ấy.
Lục Vân Diệu nói xong câu đó, nuốt nước miếng một cái, thấy hơi ảo não. Cậu nói câu vừa rồi hoàn toàn là bản năng, nhưng đồng thời lại có chút chờ mong.
Sau đó, cậu nhìn thấy cảm xúc quen thuộc trong mắt Uông Nguyệt Hàm.
Bao dung, không mang theo tình cảm nào khác.
Trong dự kiến.
Uông Nguyệt Hàm thấy cậu trở nên không vui, nhẹ giọng nói: “Anh cũng thích em.”
Âm cuối hơi nâng lên.
Như có một đóa pháo hoa nổ tung trong lòng, tim cũng nhảy lên kịch liệt. Không thể phủ nhận, Lục Vân Diệu rất vui, cho dù biết “thích” mà hai người nói hoàn toàn khác biệt.