Dòm Ngó Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 6




#06

Kẻ ngồi đối diện bỗng nhiên khựng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, như là cố ý tỏ vẻ không hề nghe thấy.

Trông thấy vành tai cậu ta lại bắt đầu đỏ, tôi đứng dậy, bước qua bên đó.

Đứng ở nơi cậu ta chắc chắn nghe thấy tiếng mình, tôi lại cao giọng hỏi, ngữ điệu cợt nhả: “Cậu đã từng yêu ai bao giờ chưa?”

Triệu Thiên Thụ lấy tay che quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn tôi, hình như mặt trời quá chói cho nên có hơi nheo mắt. Cậu ta vặn lại không hề khách sáo: “Liên quan gì tới cậu?” Lời nói cậu ta gai góc, giọng điệu còn rất khó chịu.

Tôi nhìn đôi tai đỏ bừng của cậu ta, bật cười khanh khách, vừa cười vừa hỏi: “Hỏi một tí thôi cũng không được à? Làm gì mà kích động thế?”

Triệu Thiên Thụ dường như thẹn quá hóa giận, không chỉ có mỗi hai tai mà cả khuôn mặt cũng đã bắt đầu ửng hồng.

Cậu ta đột ngột đứng lên, tôi theo phản xạ mà lùi về sau một bước.

Cậu ta cao hơn tôi một chút, vì thế trận chiến giữa hai chúng tôi đã đảo chiều trong chớp mắt.

Cậu ta cúi xuống nhìn tôi, mà tôi phải ngẩng đầu lên mới trông thấy mặt cậu ta.

Vậy là so về khí thế, tôi liền có phần kém cạnh.

Bóng hình cậu ta phủ lên người tôi, khiến tôi đột nhiên căng thẳng một cách khó hiểu. Song tôi vẫn không nhận thua, vẫn cứ kiên quyết giương mắt lên nhìn cậu ta.

Cậu ta hít sâu hai hơi, có vẻ như rất bất lực, sau đó nhẹ giọng mắng một tiếng “hâm” rồi lại xoay người quay vào hiệu sách.

Đi vội tới mức cả ghế cũng quên bê vào.

Tôi trông theo đôi tai vẫn còn đỏ lựng, lại càng muốn trêu chọc cậu ta nhiều hơn. Thế là tôi liền tiện tay xách cái ghế kia lên, cũng bước chân vào cửa hiệu.

Đây là lần đầu tiên tôi vào Hiệu Sách Triệu Gia. Hiệu sách này tuy cửa hẹp nhưng không gian bên trong quả thật là rất ấn tượng, vừa rộng mở vừa sáng sủa.

Không phải diện tích nó lớn, chỉ là cách sắp đặt kệ sách và lối đi lại khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu. Phía trong cùng hiệu sách có một gian phòng nhỏ, trong phòng bày một cái bàn thấp cùng mấy tấm thảm trúc vuông, hẳn là chỗ để đọc sách. Nơi này hình như còn bán vài loại đồ uống, bởi vì tôi thấy một cái tủ lạnh và một máy pha cà phê để trên chiếc bàn sau quầy thu ngân.

Tôi cảm thấy rất mới lạ, đầu cứ dáo dác ngó lên ngó xuống.

Triệu Thiên Thụ đứng ở quầy thu ngân, liếc mắt nhìn tôi: “Đặt ghế xuống là có thể đi được rồi, cảm ơn.” Nói xong, cậu ta cúi đầu nghịch mấy thứ ở trên bàn.

Tôi khịt mũi, không muốn buông tha cậu ta dễ dàng như vậy.

Thế là tôi đặt cái ghế xuống đất, dạo một vòng quanh hiệu sách. Ở giữa cái biển sách đó, tôi đã tìm được một cuốn sách rất thú vị.

Tên của nó là “Cách để chinh phục trai đẹp”.

Tôi cầm quyển sách lên, vẫy vẫy với Triệu Thiên Thụ: “Ở đây còn có cả loại sách như thế này cơ á?”

Triệu Thiên Thụ ngẩng đầu nhìn lướt qua tôi một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, khẽ nói: “Tầm nhìn đừng hạn hẹp quá, bất cứ quyển sách nào tồn tại trên đời này cũng có ý nghĩa của nó.”

Tôi nhét sách lại vào kệ, cũng không để bụng. Đi được thêm vài bước nữa, tôi lại trông thấy một quyển còn thú vị hơn.

Sau khi nhìn kỹ mặt bìa đã ố vàng một hồi lâu, tôi hưng phấn cầm cuốn sách, phóng tới trước mặt Triệu Thiên Thụ: “Thế còn loại này thì sao? Cậu đã đọc chưa?” Tôi cố ý nói ngả ngớn, giọng điệu cũng rất vô lại.

Triệu Thiên Thụ thoáng nhìn cuốn sách ở trên tay tôi, lẳng lặng nhướng mày. Cuối cùng, cậu ta ngẩng lên nhìn tôi, nói: “Đọc rồi.”

Hai chữ này cậu ta nói rất nghiêm chỉnh, nhưng giọng nói lại có hơi ấp úng.

Song ánh mắt cậu ta thì vẫn bình thản như thường. Đọ mắt với cậu ta vài giây, tôi lại dần thấy bại trận. Tôi sợ mặt mình cũng sẽ đỏ lên, đành phải vội vàng quay đi, thuận tiện mắng Triệu Thiên Thụ một câu: “Biến thái!”

Triệu Thiên Thụ sau lưng tôi không đáp lời, như thể đã bị nghẹn họng.

Lúc này rõ ràng là tôi chiếm thế thượng phong, vậy mà tôi lại cắm mặt bỏ chạy trối chết. Mãi tới khi tôi để lại cuốn “Kim Bình Mai” kia lên kệ, cậu ta vẫn chẳng nói gì.