Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đốm Mốc Hình Người

Chương 7




Lữ Chi Thu đã bắt đầu ăn thịt người từ lâu lắm rồi, đối tượng mà hắn chọn là những kẻ xấu xa tàn ác ngon lành. Hắn sẽ móc trái tim từ cơ thể người sống ra ăn trước rồi mới lột sạch lớp da bên ngoài, từ từ nhấm nháp tay chân và các bộ phận khác trên thân thể, bắt đầu ăn từ lúc người nọ còn là một cơ thể nóng hổi đến khi biến thành một thi thể lạnh như băng.

Rõ ràng Lữ Chi Thu có thể cắn nuốt sạch sẽ một người trưởng thành trong chớp mắt nhưng hắn lại thích cẩn thận nhấm nháp, hưởng thụ cảm giác nhai nuốt từng thớ thịt và dòng máu nóng ấm chảy xuống cổ họng.

Có lẽ vì lúc đó hắn ăn quá nhiều người, không biết kiềm chế bản thân nên có rất nhiều lời đồn về hắn nổi lên. Mỗi lần nhắc đến Lữ Chi Thu thì loài người đều sợ hãi, thậm chí bọn họ còn dùng câu chuyện về hắn để răn dạy trẻ con không được chạy lung tung ra ngoài, những phiên bản khác nhau lan truyền khắp nơi, dần dà ý nghĩa của chúng bắt đầu sai lệch.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà trong lời đồn của con người hắn đã biến thành một con yêu quái tàn ác thích ăn thịt trẻ con. Bởi vậy một số ngôi làng vì muốn cầu xin sự bình an nên đã chọn cách hiến tế bọn trẻ.

Mỗi năm người dân sẽ tuyển chọn một cặp bé trai và bé gái từ con cái của những gia đình trong làng rồi đưa chúng vào căn nhà gỗ trên cao được dựng sẵn để hiến tế, cầu mong làng mình được che chở.

Không ngờ sau khi hiến tế những ngôi làng này đều được bình an vô sự, thậm chí bọn họ còn trở nên giàu có, thế nên người dân trong làng tin tưởng rằng đây là hồi báo mà yêu quái ban cho bọn họ.

Vì vậy mỗi năm số lượng những ngôi làng tổ chức hiến tế ngày càng nhiều, những người dân trong làng đều hy vọng thông qua việc hiến tế một cặp trẻ con sẽ mang lại bình an và sự phát triển cho làng mình.

Đối với chuyện này Lữ Chi Thu cũng không thích thú gì, đâu phải hắn chỉ ở yên một chỗ để ăn thịt người, hắn thích chu du khắp nơi, tiện thể tìm kiếm kẻ tàn ác ở những nơi mà mình đi qua để ăn, cách làm này mới phù hợp với tính cách của hắn.

Cho đến một ngày, Lữ Chi Thu đang ngồi trên một nhánh cây thong thả gặm một cánh tay, trùng hợp nghe thấy người qua đường đang ngồi nghỉ dưới tán cây nhắc đến việc sắp phải cử hành hoạt động hiến tế quan trọng, bấy giờ hắn mới biết đến chuyện này.

Rõ ràng hắn không liên quan gì đến việc này, vậy mà bọn họ lại dùng tên tuổi của hắn để tổ chức hoạt động hiến tế. Vì tò mò nên Lữ Chi Thu tìm kiếm địa điểm mà dân làng tổ chức. Nhưng khi hắn đến nơi, hoạt động hiến tế đã kết thúc, dân làng đang rời khỏi núi.

Thanh niên trai tráng của mỗi làng đều nâng một chiếc kiệu được trang trí từ hoa tươi và các loại vải dệt khác nhau, có vẻ những cỗ kiệu này vốn được dùng để đưa bé trai và bé gái lên núi.

Sau khi những đám đông ồn ào rời khỏi, không gian trên núi lại trở lại im ắng, còn căn nhà gỗ trên cao được dựng lên tại đỉnh núi lớn hoang tàn vắng vẻ này.

Lữ Chi Thu khá tò mò, hắn chưa từng ăn những đứa bé đó, vậy thì chúng đã biến đi đâu? Nhiều năm qua, dân làng đã hiến tế nhiều "lễ vật" nhưng người nhận là làhawns lại chẳng hay biết gì cả, tại sao những đứa bé đó không quay về nhà?

Lẽ nào bọn chúng đã bị yêu quái khác mạo danh anh ăn mất rồi?

Thế nhưng khi Lữ Chi Thu đến gần nhà gỗ vẫn không đánh hơi được hơi thở của yêu quái khác, chỉ có mùi hương thuộc về con người mà thôi. Vì vậy Lữ Chi Thu quyết định đi thẳng vào nhà gỗ, phá vỡ ổ khóa trên cánh cửa gỗ rồi mở cửa ra, anh phát hiện bên trong chẳng có đứa bé nào cả.

Lữ Chi Thu quan sát cách bày trí trong nhà thì nhìn thấy trên bức tường phía sau pho tượng gỗ được đặt giữa ngôi nhà có một cửa động. Đôi khi con người thật sự rất xảo quyệt, lại còn bày ra trò này.

Anh mất kiên nhẫn phá nát pho tượng gỗ, làm lộ ra những người đang trốn phía sau. Lữ Chi Thu giẫm lên những mảnh vụn trên đất, mở miệng chê bai: "Bức tượng rách nát này chẳng giống ta chút nào!"

Phía sau cửa động trong nhà gỗ có một con đường bí mật đi thẳng đến sau núi do con người đào, đi dọc theo đường hầm ra sau núi sẽ nhìn thấy một con đường rộng lớn hơn.

Bấy giờ trên đường không một bóng người nhưng trên mặt đất vẫn còn dấu vết của bánh xe và dấu chân ngựa, từ đó suy ra từng có xe ngựa đậu ở nơi này, tất cả trẻ con do người trong làng hiến tế đều bị những cỗ xe ngựa đó mang đi.

Người bình thường rất khó điều tra được điểm đến tiếp theo của những đứa trẻ, nhưng đối với một con yêu quái như Lữ Chi Thu mà nói, dấu vết mờ nhạt và mùi hương trên mặt đất giống như một sợi tơ mà chỉ có yêu quái mới nhìn thấy được, còn con người thì không.

Lữ Chi Thu đi thẳng một mạch đến căn nhà nằm trong góc khuất vô cùng hẻo lánh ở ngoại ô, hắn nhanh chóng biến thành dáng vẻ của người hầu vừa đi ra từ cửa hông rồi trà trộn vào bên trong.

Hắn bước trên hành lang gỗ được lau chùi cực kỳ sạch sẽ, lần theo âm thanh và mùi hương để từ từ tiếp cận địa điểm cần đến rồi nhanh tay mở cánh cửa bằng đồng đang đóng kín...

Thật ra khi chưa mở cửa Lữ Chi Thu đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, tất cả những đứa bé được dùng để hiến tế đều đã chết. Bọn chúng bị giết giống như những con thú, thậm chí cách bọn chúng bị giết còn tàn nhẫn hơn so với động vật. Ít nhất động vật chỉ bị cắt cổ, chết rất thoải mái, còn những đứa trẻ này lại bị một người lớn hơn mình dùng các loại dụng cụ hành hình mà Lữ Chi Thu không biết tên để tra tấn đến chết.

Mọi thứ ở hiện trường y hệt như cảnh tượng dưới địa ngục mà con người thường nhắc đến.

Lữ Chi Thu cũng không muốn biết tại sao những con người này lại hành hạ những đứa trẻ vô tội đến chết hay bọn họ giết đám trẻ con vì mục đích gì.

Nhưng hắn biết đám người này đã hợp tác với người đứng đầu trong làng, lợi dụng tin đồn yêu quái ăn thịt người làm người dân hoảng loạn để bày ra vụ hiến tế, dâng những đứa bé trai bé gái lên. Sau đó bọn họ lại quyên góp tiền cho các ngôi làng, lén lút thực hiện mục tiêu của mình.

Việc con người bày mưu giết hại lẫn nhau thì Lữ Chi Thu đã thấy nhiều rồi, sự việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng hắn rất khó chịu khi bọn họ dùng tên tuổi của mình để gây chuyện, chắc chắn Lữ Chi Thu sẽ không buông tha cho những người ở đây, huống chi bọn họ đều là kẻ tàn ác. Ngay sau khi nhìn thấy Lữ Chi Thu, tên giết người hoảng sợ, tim gã đập loạn xạ, hắn đã cảm nhận được mùi vị thơm ngon từ xa rồi.

Vì vậy Lữ Chi Thu đã ăn sạch sẽ kẻ xấu xa trong phòng, hương vị đúng là ngon y như trong tưởng tượng của hắn.

Có điều Lữ Chi Thu không hề biết rằng hôm đó kẻ chủ mưu không có mặt tại căn nhà ấy, bởi vì người nọ gặp sự cố làm trễ nải thời gian nên đã không đến, cũng nhờ vậy mà hắn ta giữ được tính mạng.

Đến khi kẻ chủ mưu biết được tất cả đồng lõa của mình đã bị yêu quái ăn sạch sành sanh thì hắn ta sợ đến mức cả đêm không dám nhắm mắt. Ngay trong đêm đó, hắn ta đã sai người hầu viết bố cáo, dùng vạn lượng hoàng kim chiêu mộ tất cả những người biết bắt yêu trừ ma tới bảo vệ mình.

Dưới sự mê hoặc của tiền tài, cho dù là đạo sĩ giả chuyên lừa gạt hay pháp sư trừ tà có bản lĩnh thật đều tìm đến nhà của kẻ chủ mưu, cùng nhau bàn bạc tìm cách bắt giữ Lữ Chi Thu. Kết quả Lữ Chi Thu liên tục bị đám người này truy sát khắp nơi, thế nhưng dù bọn họ có sử dụng loại pháp khí hay mùi hương nào để dụ dỗ cũng không thể giết được hắn. Trong cơn thịnh nộ, hắn đã xử lý tất cả những kẻ có thực lực yếu kém.

Nhưng đến cuối cùng hắn lại bị một vị đạo sĩ pháp lực cực mạnh khống chế, sau đó vị đạo sĩ kia đã lấy ra một món pháp khí lợi hại, chính là một khối đá khổng lồ màu nâu sậm khắc đầy thần chú để trấn áp Lữ Chi Thu.

Thật ra người này không hề nhận tiền của kẻ chủ mưu, chỉ vì thời gian gần đây có quá nhiều đạo sĩ trừ tà bị giết nên y đành phải ra tay giải quyết việc này. Y không giết chết Lữ Chi Thu như mệnh lệnh của kẻ chủ mưu mà chỉ phong ấn hắn lại tại chỗ.

Thời gian dần trôi, do bị phong ấn quá lâu nên thân thể Lữ Chi Thu ngày càng suy nhược, mà con cháu trong dòng họ của kẻ chủ mưu cũng từ từ suy giảm, vì vậy Lữ Chi Thu bắt đầu thức tỉnh.

***

Sau khi xử lý xong thứ dơ bẩn trên ngón tay Hạ Liêm, Lữ Chi Thu trở tay bắt lấy chân anh rồi xé miếng băng cá nhân trên đó xuống, anh nhìn thấy dấu bàn tay vốn có màu xám tro đã chuyển sang màu đen, vùng da xung quanh dấu tay cũng bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt.

Hạ Liêm bất ngờ bị lật nghiêng người sang một bên khiến gương mặt anh đập mạnh xuống đệm giường, chân thì lơ lửng giữa không trung. Giây tiếp theo, Hạ Liêm cảm nhận được sự ấm nóng và ẩm ướt quen thuộc khi bị liếm láp, anh vốn cho rằng ngón tay bị liếm mút đã vô cùng kích thích, không ngờ vị trí cổ chân còn nhạy cảm hơn.

Hạ Liêm kìm nén tiếng nức nở suýt chút nữa đã bật ra khỏi miệng, đôi chân đang lơ lửng giữa không trung cũng run lên, cảm giác này...

cũng quá...

"Anh không cảm thấy tư thế bây giờ của hai chúng ta rất quái dị sao?" Hạ Liêm ngập ngừng nói.

"Quái dị thế nào?"

"Thì là..." Hạ Liêm không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả, anh hết chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Lữ Chi Thu, cuối cùng Hạ Liêm đành từ bỏ, "Chẳng lẽ không có cách nào tốt hơn để xử lý thứ dơ bẩn mà anh vừa nói à?". 𝒯𝑟𝘶𝘆ện cop từ t𝑟ang ﹛ 𝒯𝑟ù𝙢 𝒯𝑟𝘶𝘆ện﹒𝗩n ﹜

"Biện pháp khác thì có nhưng đây là cách êm dịu nhất. Nếu cậu không sợ đau tôi có thể cưỡng chế lôi chúng nó từ cơ thể cậu ra ngoài. Có điều cách làm đó sẽ khiến cậu chảy rất nhiều máu và làm cậu cảm nhận được sự đau đớn giống như bị thiêu sống vậy." Suy cho cùng giữa hai phương pháp cưỡng chế lôi những thứ dơ bẩn ra ngoài và làm cho bọn chúng chủ động rời khỏi cơ thể vật chủ có sự khác biệt rất lớn.

"À, vậy anh cứ tiếp tục đi." Hạ Liêm vừa nghĩ đến việc bản thân sẽ bị mất máu và phải chịu đau đớn thì lập tức giơ tay, tỏ ý bảo Lữ Chi Thu tiếp tục sử dụng cách thức dịu nhẹ.

Mãi đến khi anh nhìn thấy chân mình đã khôi phục trạng thái bình thường, dấu bàn tay màu xám xanh và cảm giác đau đớn đã biến mất thì đầu óc cũng không còn mơ màng khó chịu nữa. Hạ Liêm thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy là xong rồi đúng không?"

"Chưa đâu, tôi chỉ mới xử lý xong phần đơn giản nhất thôi." Lữ Chi Thu chỉ tay một vòng trên bức tường trong phòng ngủ, đây mới là vấn đề quan trọng nhất cần được giải quyết, "Cậu chưa từng nhìn thấy cách người ta loại bỏ đồ vật dơ bẩn đúng không? Rất thú vị đấy, chỉ là hơi ồn ào."

"Thú vị? Ồn ào?"

Lúc Hạ Liêm còn chưa hoàn hồn thì Lữ Chi Thu đã giơ tay lên giống như đang bóp chặt một thứ gì đó rồi xé lớp đốm mốc hình người đang dính cứng ngắc trên bức tường ra.

Một làn khói màu xám đen trông giống như lớp bụi dày lơ lửng trong không khí, cũng tương tựa như làn khói đen phả ra từ xe ô tô. Nó không ngừng vùng vẫy giữa khoảng không để trốn tránh, đến khi Lữ Chi Thu nắm chặt tay lại bỗng nhiên làn khói đen hình người phát ra tiếng kêu rêu dữ dội, tiếng hét cao vút của nó không hề giống tiếng hát của đàn ông hay phụ nữ mà lại giống như giọng nói của người già và trẻ con trộn lẫn với nhau.

Tiếng hét này suýt chút nữa đã làm rách màng nhĩ của Hạ Liêm, nếu anh không phản ứng nhanh mà bịt tai lại thì có thể sẽ bị điếc.

Đến khi Hạ Liêm hoàn hồn lại từ sau tiếng hét, lỗ tai anh vẫn còn bị ù, giống như nó không phải là một phần cơ thể của anh nữa. Còn làn khói hình người vừa bị bắt dần trở nên trong suốt cho đến lúc không thể nhìn thấy được, ngay cả giọng nói của nó cũng biến mất.

Những làn khói hình người còn lại lần lượt bị Lữ Chi Thu bắt lấy và tiêu diệt, tiếng hét thảm thiết và tiếng rên rỉ vang lên không ngừng. Cuối cùng những miếng giấy dán tường mà Hạ Liêm cực khổ dán lên đã nằm la liệt dưới đất, tất cả những đốm mốc hình người trên bức tường cũng bị xé sạch, chỉ còn lại lớp giấy dán tường màu hồng trông hơi chướng mắt.

Hạ Liêm đập đập lỗ tai mình, anh nghi ngờ những tiếng hét thảm thiết vừa rồi chỉ có mình anh và Lữ Chi Thu nghe thấy. Nếu không hàng xóm đã chạy tới đập cửa và mắng chửi bọn họ vì nửa đêm còn tạo ra âm thanh lớn như vậy. Bởi vậy anh dám chắc chẳng có ai nghe được âm thanh đáng sợ đó, toàn bộ quá trình này đều tạo ra tổn thương cực lớn đối với lỗ tai chứ không hề "thú vị" như lời Lữ Chi Thu nói.

"Được rồi, những thứ dơ bẩn trong nhà cậu đã xử lý xong." Lữ Chi Thu vỗ tay, phủi phủi những hạt bụi vốn không tồn tại rồi xoay người rồi nhìn thẳng vào mắt Hạ Liêm, "Cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?"


"Hả, anh muốn tôi cảm ơn anh ư?"

"Vậy cậu nghĩ rằng tôi sẽ giúp cậu miễn phí sao?"

Hạ Liêm lập tức đứng thẳng lưng, bắt đầu động não tìm từ ngữ thích hợp. Sau đó anh nắm lấy hai cánh tay của Lữ Chi Thu lắc qua lắc lại, nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn của bản thân: "Ừm... Anh là một con yêu quái tốt, cảm ơn anh nhé!"

"Cậu chỉ nói một câu đơn giản đã muốn đuổi tôi đi rồi?" Lữ Chi Thu không khống chế được mấy răng nanh của mình nên chúng lập tức hiện ra.

Hạ Liêm run rẩy nói: "Lẽ nào anh muốn lấy tiền? Anh cũng biết tôi mới đi làm mà, sau khi trả tiền thuê phòng, thanh toán tiền điện nước, tiền gas và chi phí đi lại thì chẳng còn bao nhiêu nữa."

"Ai thèm tiền của cậu chứ!" Lữ Chi Thu thật sự muốn phát điên trước phản ứng của anh.

"Thật ra ở thời đại này của chúng tôi, sau khi đất nước được thành lập thì mọi người không còn chấp nhận sự tồn tại của yêu quái. Bởi vậy thân phận của anh khá khó nói." Hạ Liêm nuốt nước miếng, mạnh dạn đề nghị: "Dù sao anh cũng ngủ say lâu như vậy, hay là cứ ngủ thêm một thời gian nữa được không? Đợi đến lúc yêu mà quỷ quái có thể tự do sinh sống thì thức dậy, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Lữ Chi Thu nghe Hạ Liêm tốt bụng đề nghị thì tức đến mức không nói nên lời. Nhưng lúc hắn sắp nổi trận lôi đình, bỗng nhiên sự giận dữ lại tiêu tán.

Lữ Chi Thu mỉm cười thân thiện và nói với Hạ Liêm: "Cậu biết không? Tôi chợt nghĩ mình nên dành thời gian quan sát và nghiên cứu thế giới hiện tại, sau khi học tập và thích ứng được tôi sẽ sống chung với cậu. Tôi nghĩ ý kiến này rất hay đó."

"Hả?" Hạ Liêm lập tức nhíu mày, anh cực kỳ bối rối, không biết nên dùng lý do gì để từ chối khéo yêu cầu này.

"À phải rồi, có lẽ cậu chưa biết, nếu một người bị đồ vật bẩn thỉu bám vào, cho dù đã tiêu trừ sạch sẽ thì cũng tương đương với việc lúc nào cũng bị theo dõi.

"Dường như những thứ dơ bẩn có sự liên kết với nhau, chỉ cần nó bám vào trên người ai đó thì tất cả những kẻ khác đều cảm nhận được. Vì vậy cho dù thứ dơ bẩn trên người cậu đã bị loại bỏ nhưng chỉ cần những kẻ khác còn tồn tại trên đời thì cậu chính là món mồi ngon với chúng. Bọn chúng sẽ chậm rãi tiếp cận rồi tìm cơ hội bám lên người cậu." Lữ Chi Thu kiên nhẫn giải thích cho Hạ Liêm biết sự cố chấp của những thứ dơ bẩn sâu đến mức nào.

"Ý anh là sau này sẽ có thứ dơ bẩn khác đến tìm tôi nữa sao?" Hạ Liêm lập tức nắm được ý chính trong lời nói của Lữ Chi Thu, anh sợ hãi hỏi.

"Chính xác, chẳng những có mà còn rất nhiều là đằng khác, cho dù cậu chuyển nhà cũng không có tác dụng gì. Tuy rằng ban đầu những thứ dơ bẩn bắt nguồn từ ngôi nhà này nhưng cậu có dọn đến nơi nào cũng vô ích, chúng nó sẽ luôn đi theo cậu cho đến khi cơ thể cậu thuộc về chúng."

Không gian chợt rơi vào im lặng, Hạ Liêm thấy Lữ Chỉ Thu chuẩn bị đứng dậy, thì nhanh chóng nắm lấy cổ tay áo của hắn, "Anh muốn đi đâu?"

"Thái độ của cậu có vẻ cậu không chào đón tôi đến ở chung." Lữ Chi Thu rũ mắt, nghiêm túc suy nghĩ, giống như hắn đang cân nhắc vậy, "Cho nên tôi đang nghĩ có lẽ tôi nên nghe lời cậu, tìm một nơi nào đó ngủ thêm mấy trăm năm nữa."

"Không! Không có đâu, tôi rất vui!"

"Phải không?"

"Thật mà! Từ lâu tôi đã muốn có một người bạn cùng phòng để bầu không khí trong phòng trở nên sôi nổi hơn. Huống chi lúc nãy anh đã cứu mạng tôi một lần, nếu để anh đi như vậy trong lòng tôi sẽ rất áy náy! Anh cứ ở lại đây đi, tôi chắc chắn sẽ giải thích tường tận về tình trạng hiện tại của thế giới này và giúp anh làm quen với cuộc sống, tôi sẽ nói cho anh tất cả những thứ mà tôi biết, xem như đây là cách tôi cảm ơn anh." Hạ Liêm chợt cảm thấy vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn cho nên anh cố gắng giữ Lữ Chi Thu ở lại.

"Nếu cậu đã thật lòng muốn giữ tôi lại..." Lữ Chi Thu tiếp tục giả vờ suy nghĩ, cho đến khi nhìn thấy gương mặt Hạ Liêm trắng bệch, lộ rõ biểu cảm hoảng loạn không biết phải tìm lý do gì để thuyết phục hắn thì hắn mới chậm rãi trả lời: "Được rồi, tôi sẽ ở lại."

"Tốt quá rồi!"

Đúng, thật sự rất tốt...

Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Liêm vui sướng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cố gắng che giấu không cho cảm xúc chân thật của mình lộ ra, Lữ Chi Thu thầm nghĩ như vậy.

***

"Lão già, tôi về rồi đây." Sau khi bán xong tất cả đồ phế liệu nhặt được trên đường, bà cụ hớn hở mở cửa ra, lớn tiếng gọi vọng vào trong.

"Ôi... Chuyện sao rồi?? Nhìn mặt bà kìa, hôm nay bà vui lắm sao?" Sau khi đặt đĩa thức ăn đã nấu xong lên chiếc bàn ở giữa nhà thì chồng của bà cụ vừa cởi tạp dề ra vừa hỏi.

"Đúng vậy! Hôm nay tôi kiếm được khá nhiều, hôm nay tình cờ gặp một cậu trai trẻ gặp rắc rối nên tôi đã bán nhang cho cậu ta, kiếm được hẳn mấy trăm đồng." Bà cụ vui vẻ ngồi trên ghế dựa rồi lấy đồ đạc trong túi vải bố sắp xếp lại, bên trong có bốn năm hộp nhang. Khi mấy hộp nhang này thì bà cụ thuận tay lấy một hộp nhang trong số đó rồi mở nắp, lúcnhìn thấy đồ vật trong hộp vẻ mặt bà cụ lập tức thay đổi.

"Ông già, hôm trước lúc ông sắp xếp nhang, có phải ông đã bỏ các loại nhang khác nhau vào cùng một kiểu hộp không?"

"Hả? Tôi đã làm thế à?" Nghe bà cụ hỏi, ông cụ lập tức nghiêng đầu, quan sát hộp nhang đã mở nắp trong tay bà, ông ấy chẳng có chút ký ức nào về chuyện này.

"Đáng lẽ hộp màu này là dùng để đựng nhang trừ tà, tại sao bên trong lại là nhang cầu duyên?" Sau khi mở hết mấy cái hộp còn lại ra, bà cụ phát hiện có hộp thì đựng nhang cầu duyên, có hộp lại chứa nhang trừ tà, bởi vậy bà cũng không biết bản thân đã đưa cho cậu nhóc kia loại nhang nào.

"Có gì khác nhau đâu?" Ông cụ đeo kính lão vào rồi nhận lấy hai hộp nhang ra cẩn thận so sánh.

"Tất nhiên là có, nhang trừ tà có màu nâu mà, tác dụng của nó là diệt trừ tà linh. Còn nhang cầu nhân duyên màu đỏ thắm, người ta dùng nó để cầu xin gặp được nhân duyên tiền định, tìm được bạn đời của mình."

"Vậy... vậy, có khi nào hôm nay lúc bán nhang bà đã sai loại cho người ta không?"

"Chắc là... không sai đâu nhỉ?" Bà cụ cũng không dám chắc, bởi vì lúc bán hộp nhang đó bà không hề mở ra kiểm tra.

"Haizz, bà à, chúng ta ăn cơm trước rồi nói. Bà đã nói vậy chắc là không bán sai đâu, bà buôn bán nhanh nhẹn hơn lão già hồ đồ như tôi nhiều." Ông cụ vỗ nhẹ lên vai bà rồi an ủi.

"Ừ, chỉ hy vọng cậu nhóc kia không sao, còn những người khác vẫn khá ổn." Bà cụ cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nhớ được liệu mình có đưa nhầm hay không, nghĩ tới nghĩ lui quá rối rắm, cuối cùng quyết định mặc kệ. Nhưng trong lòng bà vẫn thầm mong cậu nhóc kia được bình an vô sự.