Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 70: 70: Hy Vọng Lộc Lộc Vĩnh Viễn Khoẻ Mạnh Bình An




Đêm đó, Thời Lục ở lại nhà nghỉ.

Anh rất thích trấn Vân nhưng đã lâu rồi không được đến đây.

Gian phòng cuối hành lang không thay đổi quá nhiều. Lúc Thiên Huỳnh ôm bộ chăn nệm vừa thay bước ra thì Thời Lục đang tựa vào tường đánh giá cách bài trí trong trong nhà. Những xúc cảm hồi xưa lại ập đến với anh.

Hiện tại là mùa đông.

Thời Lục lại được nhìn thấy một trấn Vân khác.

Anh mặc chiếc áo lông vũ bọc đến kín mít, theo sau Thiên Huỳnh còn có đám người Thư Mỹ Mỹ. Bọn họ cùng đến cái ao chỗ có đám lau sậy bị đóng băng để bắt cá, đồng thời anh cũng được biết thỏ hoang mà Thiên Huỳnh từng nhắc đến. Kỹ năng đào bẫy rập hồi đó của Ngô Hiểu Thiên không hề bị giảm sút, sau vài ngày ngồi xổm vậy mà thực sự bắt được con mồi.

Lúc nhá nhem tối, ánh chiều tà sau khi tuyết tan lộ ra một chút ửng đỏ.

Thiên Huỳnh và Thời Lục sóng vai nằm trên chiếc ghế dưới mái hiên ngắm hoàng hôn. Làn khói bếp xung quanh bốc lên, hương thơm của gạo từ từ hòa vào không khí, thị trấn trông thật yên bình và tĩnh lặng.

“A Thiên, sau này chúng ta an hưởng tuổi già ở đây đi.” Thời Lục thu lại ánh nhìn về phía xa xa, nghiêng đầu nói với cô.

“Được thôi.” Thiên Huỳnh đồng ý song lại buồn bã nhíu mày.

“Nhưng mà chắc là còn phải đợi nhiều năm.”

“Không sao đâu, sau này có dịp được nghỉ sẽ thường xuyên về đây.” Thời Lục móc lấy ngón tay út của cô, cọ xát một cách thân mật.

“Trở về gặp ba nhiều hơn.”

“?” Thiên Huỳnh hao công suy nghĩ rồi sửa lại cho anh: “Đó là ba em.”

“Chả sao cả.” Thời Lục mỉm cười với cô.

“Về sau chính là ba của chúng ta.”

“……”



Suốt năm hai, Thời Lục vô cùng bận rộn với việc học.

Số lần gặp nhau của hai người không nhiều, cơ bản là duy trì tần suất mỗi tháng một lần.

Đa số là Thời Lục bay qua đây, có đôi khi Thiên Huỳnh cũng đến Bắc Kinh tìm anh. Vé máy bay màu lam nhạt sắp xếp đầy thùng luôn rồi.

Thiên Huỳnh không hiểu tại sao khoa của Thời Lục bọn họ lại phải chịu nhiều áp lực như vậy. Cho đến một lần trò chuyện với bạn cùng phòng của anh, đối phương lỡ miệng thì cô mới biết Thời Lục tự chọn học song ngành. Ngoài chuyên ngành Toán học, anh còn nộp hồ sơ vào khoa Tài chính của Đại học Bắc Kinh.

Khoa Toán học và Tài chính là hai chuyên ngành át chủ bài tại Đại học Bắc Kinh. Nếu so sánh thì tính chuyên nghiệp của ngành Toán học cao học bên Tài chính, ngưỡng điểm cũng cao hơn. Thời Lục được hầu hết giảng viên trong khoa xem trọng, còn muốn sau này anh sẽ tiếp tục thi lên nghiên cứu sinh rồi học Tiến sĩ, phát triển theo hướng học thuật.

Bởi vậy nên khi lên năm hai, việc anh đột nhiên chọn học Tài chính đã khiến mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc. Các giảng viên không ngừng hỏi anh về định hướng nghề nghiệp trong tương lai nhưng Thời Lục chỉ nói một câu rằng mình không có ý định thi lên nghiên cứu sinh.

Về cơ bản thì đáp án rất rõ ràng. Khoảng thời gian đầu, người nào đi ngang qua văn phòng của giảng viên cũng đều nghe thấy tiếng rống giận ở bên trong, nói anh toàn thân mùi tiền, trong mắt chỉ có tiền.

Khi Thiên Huỳnh biết chuyện này thì đã sang năm ba đại học. Đầu thu, Bắc Kinh trở lạnh, bọn họ đến một quán rượu nhỏ gần trường để dùng bữa. Trước hũ rượu hoa đào nóng hổi thì chỉ sau vài chén, Lâm Sở phía đối diện đã biến thành một kẻ lắm chuyện cứ thao thao bất tuyệt, vô tình nói ra hết mọi chuyện.

Thời Lục đi toilet, Lâm Sở nói xong liền ngã xuống ngủ thiếp đi, còn lại hai người nhưng một người thì ra ngoài trả lời điện thoại, một người khác bị bạn gái gọi về sớm.

Quán rượu này rất thú vị. Trong này có đủ loại rượu hoa, rượu trái cây, hương vị đều có đặc sắc riêng, hơn nữa còn có thể tự lựa chọn nồng độ cồn.

Lâm Sở vừa đến đã xem thường rượu trái cây có nồng độ cồn bằng đồ uống bình thường, gọi thẳng chủ quán ra chọn cho bọn họ loại cao nhất, kết quả vừa uống cạn hay ly đã đổ cái rầm. Cả bàn đều bị anh liên lụy, không ai may mắn thoát khỏi. Lúc về trước, cậu bạn cùng phòng kia đi đường cứ loạng choạng.

Thiên Huỳnh chắc là người có trạng thái tốt nhất, dường như cô chẳng có chuyện gì, vẫn ngồi ngay ngắn ở đó với sắc mặt như thường.

Từ nhỏ Thiên Huỳnh đã học theo Thiên Chính Dân, dùng bữa là cứ cầm đũa nhúng rượu trắng ăn nên đối với cô thì mức độ này chẳng là gì.

Lúc Thời Lục từ toilet trở lại, Lâm Sở đang xoay người lẩm bẩm gì đó. Khuôn mặt Thời Lục hơi ửng hồng, bước chân nặng nề, không thèm nhìn hắn một cái mà lập tức bước thẳng qua, ngã vào người Thiên Huỳnh.

“Cái đồ Lâm Sở ngốc nghếch này.” Anh cau mày, lẩm bẩm mắng, “Giữa trưa rồi mà còn chọn rượu có nồng độ cao như vậy…”

“Anh uống say à?” Thiên Huỳnh sờ sờ trán anh. Mấy năm nay, mỗi dịp Tết đến, Thời Lục đều đi xã giao cùng Thời Tư Niên nên tửu lượng không giống như trước nữa, không còn là cái dạng một ly đã say, say khướt liền video call cho cô rồi sau đó quên tất tần tật.

Nhưng cũng chẳng khá hơn là bao bởi anh chưa bao giờ là một người sành rượu.

“Không có, chỉ hơi chóng mặt thôi.” Thời Lục duỗi tay xoa xoa đầu, nói với vẻ khó chịu.

Lúc Thiên Huỳnh lấy khăn ướt lau mặt và tay cho anh, Thời Lục rất ngoan ngoãn. Anh dựa vào người cô, tùy ý để cô thích làm gì thì làm. Không ai nói chuyện nên nhất thời, bầu không khí yên tĩnh hẳn.

“Lộc Lộc, anh không thích Toán học sao?” Giữa bầu không khí yên tĩnh như vậy, Thiên Huỳnh đột nhiên lên tiếng. Thời Lục lập tức mở to mắt, đôi mắt đen nhánh, sáng trong như được rửa sạch bằng nước.

“Lâm Sở lại nói với em cái gì?”

“Cậu ấy bảo anh chọn học Tài chính, sau này không định thi lên nghiên cứu sinh.”

“Ừm… Là như vậy đấy.” Anh quay mặt lại, vùi đầu vào cần cổ cô, cọ nhẹ vài cái.

“Không phải không thích nhưng cũng không phải thích.” Thời Lục ngoảnh lại nhìn trần nhà với vẻ mặt bình thản song có chút mờ mịt.

“Sở dĩ lúc trước anh đồng ý theo Toán học là vì Thời Tư Niên, đây là điều kiện để ông ấy chấp nhận em. Dần dà, nó phát triển thành một loại thói quen.”

“Sau khi vào đại học, hầu như mọi người xung quanh đều nói anh phải theo Toán học mãi, phải thi lên nghiên cứu sinh, phải đạt học vị Tiến sĩ. Anh suy nghĩ một chút thì cảm thấy cứ như vậy thì cuộc sống sau này có vẻ rất nhàm chán.”

“Cho nên anh muốn thử làm cái khác.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt ửng đỏ, “Thật ra tài chính rất thú vị, anh phát hiện mình có vẻ hứng thú với tiền bạc hơn.”

“Sau này chờ anh tốt nghiệp.”

“Sẽ mua cho em nhiều quần áo xinh đẹp.”



“Em không cần quần áo đẹp.” Thiên Huỳnh vuốt ve khuôn mặt anh, nhìn anh chăm chú với vẻ rất nghiêm túc: “Em chỉ cần anh vui vẻ.”

“Anh vui vẻ lắm rồi.” Thời Lục nhắm mắt lại, vùi mình vào vòng tay cô, lẩm bẩm mấy tiếng.

“Lâm Sở nói anh bị giảng viên mắng rất thậm tệ.”

Thiên Huỳnh vừa nói xong, Thời Lục lập tức siết chặt vòng tay ôm eo cô, khẽ cười thành tiếng.

“Đó là lúc đầu thôi, bây giờ không còn nữa. Trong mắt bọn họ, anh là một kẻ không biết cầu tiến.”

“Lộc Lộc…”

“Có lẽ trong xương cốt của anh vẫn còn chảy dòng máu của Thời Tư Niên, anh giống với ông ấy.” Anh khẽ nở nụ cười trào phúng, “Thích hợp với việc trở thành thương nhân.”

Nhìn lại ngần ấy năm, anh cũng đã trải qua một phần ngắn ngủi của đời người. Anh từng luyện dương cầm, từng kiên trì vẽ tranh, từng nỗ lực lăn xả vì toán học nhưng rồi cuối cùng vẫn sa vào mùi tiền.

Điều duy nhất không thay đổi đó là sự kiên quyết giữ lấy ánh sáng kia.

Thiên Huỳnh là chấp niệm cũng như vọng tưởng duy nhất của anh.



Mùa đông năm nay, Bắc Kinh đón một trận tuyết lớn chưa từng có.

Thời tiết lạnh giá, tuyết dày kín cả thành phố, tất cả các chuyến bay đều phải hoãn lại ngay trong đêm, chuyến bay của Thời Lục cũng bị đình chỉ cùng ngày.

“Không sao đâu, an toàn là trên hết. Lộc Lộc, anh đừng ra ngoài.”

Kế hoạch ra ngoài buộc phải bỏ dở khiến sắc mặt Thời Lục u ám. Mặc dù Thiên Huỳnh tỏ vẻ thông cảm qua điện thoại nhưng vẫn không thể làm dịu tâm trạng bây giờ của anh.

“Nhưng ngày mai là sinh nhật em…” Anh lẩm bẩm, mặt mày đầy vẻ bực bội.

“Không sao đâu mà. Chờ trận tuyết dày này qua đi thì chúng ta sẽ có thời gian tổ chức lại thôi.” Thiên Huỳnh cắt ngang trước khi anh nói, giọng điệu vừa dịu dàng vừa cương quyết.

“Em thực sự không quan tâm đâu. Lộc Lộc, anh biết em vốn không thích tổ chức sinh nhật mà. Hiện tại giao thông nguy hiểm như vậy, nghe nói mấy con đường chỗ anh đều bị đóng băng. Anh đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà có được không?”

Thời Lục im lặng, cuộc trò chuyện chìm vào sự trầm mặc kéo dài. Anh như đang hờn dỗi với chính mình, không ngắt máy, cũng không nói lời nào.

Thiên Huỳnh thở dài, dịu dàng nói: “Em cảm thấy sự an toàn của anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì, sinh nhật năm nào cũng có…”

Cô tạm dừng vài giây, chỉnh lại những lời định nói, “Nhưng Lộc Lộc của em thì chỉ có một.”

“Em cứ như vậy.” Mặc dù Thời Lục đã lên tiếng nhưng vẫn rất tủi thân.

“Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ anh.”

Thiên Huỳnh không nhịn nổi mà phải bật cười thành tiếng: “Đâu có.”

Cô nghiêm túc bày tỏ: “Những gì vừa nói đều được thốt ra từ tận đáy lòng của em, là những lời chân thành nhất.”



Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Thiên Huỳnh nhìn mấy cái áo khoác, váy vóc ở trên giường, không khỏi khẽ thở dài lần nữa. Cô bước tới treo lại đống quần áo này vào tủ.

Hôm sau, tiết trời Lệ Thành vẫn quang đãng.

Ngay từ sáng sớm, cô đã nhận được không ít lời chúc phúc từ bạn bè người thân. Phó Kiều Kiều còn trịnh trọng nhắn tin cho cô.

“Bà nội của tớ bảo, hôm sinh nhật mà trúng ngày nắng đẹp thì mọi việc trong năm tới sẽ rất suôn sẻ. Tiểu Huỳnh, chắc chắn năm nay cậu sẽ vô cùng may mắn.”

Tuy rằng mê tín nhưng Thiên Huỳnh vẫn cười tươi, cũng cảm ơn cô ấy.

“Kiều Kiều, mượn cát ngôn của cậu.”

Vẫn là một ngày bình thường như thường lệ.

Thiên Huỳnh dậy đúng giờ như mọi khi, đến căn tin ăn sáng rồi đi học. Buổi tối cô vẫn đến căn tin ăn nhưng lại gọi cho mình một tô mì, ăn một cách nghiêm túc.

Vào thứ sáu, trường học vắng vẻ hơn bình thường rất nhiều, thoạt nhìn hơi quạnh quẽ. Đám người Điền Nhuế đều ra ngoài, Thiên Huỳnh không nói sinh nhật của mình cho bọn họ nên chẳng ai biết cả.

Cô ăn xong liền suy tư. Có vẻ hôm nay cũng không có gì đặc biệt nên cô định về ký túc xá ôm mấy cuốn sách đến thư viện.

Đèn đóm sáng trưng, thư viện trở thành đông người nhất toàn trường, cảm giác cô đơn cũng vơi đi phần nào. Thiên Huỳnh ở lại đến mười giờ, đợi tới lúc đi ra thì nhiệt độ giảm xuống kha khá rồi.

Cơn gió này se se lạnh, ban đêm nổi gió, ánh trăng bị mây đen che khuất. Có vẻ trời sắp mưa.

Thiên Huỳnh vội vã chạy đến cửa hàng tiện lợi, mua cho mình một cái bánh nhỏ, khi trở lại ký túc xá thì thấy Đoạn Thiên đã về trước.

“Tiểu Huỳnh, cậu đi đâu vậy?” Cô ấy vừa ra khỏi phòng tắm, còn đang lau tóc, nhìn thấy Thiên Huỳnh thì lập tức chào hỏi.

“Tớ đến thư viện.” Thiên Huỳnh thay giày xong, chuẩn bị kéo màn giường thì nói với cô ấy tiếp: “Tớ gọi điện thoại.”

“À, à, ok.”

Đúng 12 giờ đêm qua, Thời Lục là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô. Nhưng cũng muốn rồi, hơn nữa tín hiệu bên anh có vẻ không ổn cho lắm nên hai người trò chuyện nhiều.

Cả ngày hôm nay không thấy tin nhắn của anh.

Thiên Huỳnh nhìn màn hình điện thoại tối đen như mực, do dự một chút rồi cũng quyết định ăn hết cái bánh nhỏ mình mua lúc nãy.

Bánh trong cửa hàng tiện lợi toàn kem, vị rất đặc, không khác một chiếc bánh sinh nhật là bao.



Thiên Huỳnh hơi hài lòng, lau khô tay rồi cầm điện thoại lên gọi điện cho anh.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh nhưng vì xung quanh ồn ào quá nên giọng của Thời Lục bị cuốn vào bên trong, không nghe rõ được. Thiên Huỳnh vừa gọi tên anh thì liền nghe thấy chỗ anh vang lên âm thanh na ná tiếng loa thông báo.

“Chuyến tàu này sắp đến nhà ga Lệ Thành. Hành khách xuống tàu tại Lệ Thành vui lòng chuẩn bị hành lý để xuống tàu…”

Đôi mắt Thiên Huỳnh trừng lớn như không thể tưởng tượng nổi, “Lộc Lộc, anh đang ở đâu?”



Mười giờ rưỡi đêm, Thiên Huỳnh đột nhiên thu dọn đồ đạc, mặc áo khoác vào để chuẩn bị ra ngoài. Đoạn Thiên vội vàng gọi cô lại: “Tiểu Huỳnh, muộn như vậy rồi cậu còn đi đâu?”

“Chắc là tối nay tớ sẽ không về, giúp tớ cáo với dì quản lý ký túc xá.”

Lời của Thiên Huỳnh vừa truyền đến thì người đã chạy ra ngoài rồi. Đoạn Thiên ngơ ngác há hốc mồm, nhìn góc áo cuối cùng của cô biến mất khỏi tầm mắt.

Khi Thiên Huỳnh đến ga tàu đón Thời Lục thì đã gần 11 giờ. Anh vừa thoát khỏi chiếc ghế cứng trong toa xe mà mình đã ngồi suốt hai mươi tiếng đồng hồ, cả người tiều tụy, quần áo xộc xệch nhăn nhúm.

Vừa nhìn thấy cô, chàng trai vội vàng kéo cô ra ngoài, vẻ mặt rất khẩn trương.

“Chúng ta đi mua bánh kem trước, chỉ còn một tiếng nữa là hết sinh nhật của em.”

“Không cần đâu Lộc Lộc, em đã ăn rồi.” Thiên Huỳnh vội vàng giữ chặt anh, ngẩng đầu lo lắng nói: “Trước tiên tìm một khách sạn để nghỉ ngơi đã, trên đường tới đây em thấy trời sắp mưa đấy.”



Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.

Hai người tìm được một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố ở gần đây, chính xác là do Thời Lục đặt trước. Vừa vào phòng, anh vội vã vọt vào phòng tắm, rửa sạch đủ thứ mùi hỗn tạp trên người mình.

Thời Lục ghét nơi đông người, không thích tắc đường, càng không thể chịu đựng được mùi lạ xung quanh.

Anh mà đi xa thì chỉ chọn máy bay làm phương tiện di chuyển. Thiên Huỳnh không cách nào tưởng tượng nổi làm thế nào mà một mình anh trải qua hai mươi giờ trong toa tàu chật hẹp đông đúc.

Đang suy nghĩ miên man thì chuông cửa vang lên, Thiên Huỳnh bước tới liền thấy nhân viên phục vụ trước cửa đang đẩy toa ăn.

“Chào cô, đây là bánh kem cô đã đặt trước.”

Bánh kem trên tay được đựng trong một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là tầng tầng lớp lớp hoa hồng được viền bằng kem. Trông nó vừa phức tạp vừa xinh đẹp, so với cái cô tùy tiện mua ở cửa hàng tiện lợi thì rõ ràng tinh tế và trang trọng hơn.

Tiếng nước ngừng lại, Thời Lục bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần dài áo len sạch sẽ gọn gàng. Mái tóc ướt át nhỏ từng giọt.

“Bánh kem được đưa đến rồi à?”

Khách sạn này có cung cấp dịch vụ bánh sinh nhật, không những thế còn cho phép đặt mì trường thọ.

Thời Lục lau khô tóc, ngồi đối diện với cô rồi ăn chung.

Anh gọi cho mình một phần đồ ăn. Có lẽ do quá đói nên chàng trai không thèm bộc lộ phong thái giáo dưỡng của mình nữa mà ngược lại còn có vẻ ăn ngấu nghiến. Thấy Thiên Huỳnh nhìn mình chứ không động đũa, anh không khỏi ngẩng đầu lên.

“Sao em không ăn?” Thời Lục lên tiếng hỏi, ánh mắt lướt qua mì trường thọ trước mặt cô, nhăn mày lại.

“Mì không hợp khẩu vị à? Để anh gọi họ làm lại.”

“Không phải.” Thiên Huỳnh lắc đầu, cúi gằm mặt, nói với giọng vừa trầm vừa nhẹ.

“Lộc Lộc, anh đặc biệt ngồi mấy chục tiếng trên xe lửa đến đây là vì muốn tổ chức sinh nhật cho em sao?”

“Sao thế?” Vẻ mặt Thời Lục hơi cứng lại.

“Không có gì.” Thiên Huỳnh cúi gằm mặt, lắc đầu. Cô cầm đôi đũa bên cạnh lên, gắp một ngụm mì lớn vào miệng, ăn xong thì mới ngẩng đầu lên cười với anh.

“Ngon lắm.”

“Lộc Lộc, đây là bát mì trường thọ ngon nhất mà em từng ăn.”

Dưới ánh đèn, khoé mắt cô gái đỏ hoe, rõ ràng đang cười nhưng trong mắt lại dần dần ngấn lệ. Lông mày Thời Lục lại nhíu chặt.

“Ngốc thật chứ.”

Anh vươn lòng bàn tay loa qua mắt cô, hung dữ nói: “Không được khóc trong ngày sinh nhật.”

Sau khi hai người ăn tối xong, họ mở bánh kem bên cạnh ra.

Sinh nhật năm nay qua đi là Thiên Huỳnh hai mươi tuổi nên Thời Lục nghiêm túc đếm đủ 20 ngọn nến.

Anh cắm đầy toàn bộ mặt bánh, sau đó thắp từng ngọn nến rồi tắt đèn.

“Được rồi, em ước đi.”

Thiên Huỳnh nhắm mắt lại.

“Đợi một chút.” Thời Lục lại rầy rà.

“Anh hát cho em một ca khúc chúc mừng sinh nhật.”

Thời Lục rất ít khi ca hát và gần như không hát mấy bài chúc mừng sinh nhật ngọt ngào đáng yêu nhưng hôm nay anh lại đặc biệt dịu dàng, giọng hát nhẹ nhàng trầm ấm.

“Happy birthday to you… Happy birthday to you…”

Thiên Huỳnh nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, ước điều thứ nhất trong sinh nhật năm nay.

“Hy vọng Lộc Lộc vĩnh viễn khoẻ mạnh bình an, vạn sự diễn ra tốt đẹp, mọi thứ như mong muốn.”