Thời Lục vẫn luôn đợi cô.
Mỗi lần cuối tuần, mỗi ngày Quốc Khánh, mỗi lần tan học.
Chạy ra khỏi lớp, cậu luôn ảo tưởng sẽ thấy được một bóng hình quen thuộc phía dưới.
Cậu tức giận rõ ràng đến thế.
Tại sao cô còn chưa tới.
Sau những lần chờ đợi trong tuyệt vọng, cảm xúc của Thời Lục ngày càng tồi tệ. Cậu không muốn cúi đầu hết lần này đến lần khác, nhưng bản thân thực sự không nhịn được nữa.
“Sao cậu còn chưa đến tìm tớ?”
Tớ đã quyết định tha thứ cho cậu rồi.
Cậu cũng không thể đi dỗ dành tớ sao?
Nam sinh vừa ấm ức vừa tức giận, giọng nói mang theo sự thương tâm, tựa như đã trải qua nhiều lần đợi chờ mất mát, cuối cùng vẫn không thể đợi được cô.
Hốc mắt Thiên Huỳnh đỏ lên. Cô nghẹn ngào, nắm chặt điện thoại.
“Lộc Lộc, thật xin lỗi.”
Học kỳ trôi qua một nửa, Thiên Huỳnh bỗng nhiên tìm được công việc làm thêm ngoài giờ học.
Bộ phận điều dưỡng vốn dĩ đã bận rộn, đối với sinh viên năm nhất thì chỉ có ngày thứ bảy và chủ nhật mới rảnh rỗi.
Cô hỏi xem mấy người trong ký túc xá. Điền Nhuế không làm thêm, Đoạn Thiên cũng không có kinh nghiệm về phương diện này. Cuối cùng vẫn là Mạnh Lại giới thiệu cho cô công việc ở một cửa hàng tiện lợi gần quán bar, chỉ cần đi làm vào hai ngày cuối tuần, mỗi ngày được 100 tệ.
Tính toán một chút, một tháng được 800 tệ.
Cùng với việc tiết kiệm tiền sinh hoạt phí một chút, trước kỳ nghỉ động hẳn là cô có thể gặp cậu.
Thành phố phía Nam nhiều mưa. Buổi chiều mưa to tầm tã như trút nước khiến người đi đường vội vã. Thiên Huỳnh dọn một thùng đồ uống vào tủ lạnh, nhìn xuyên qua cửa sổ cửa hàng tiện lợi nhìn những người chạy vội trên đường.
“Lộc Lộc, hôm nay bên tớ trời lại mưa. Bắc Kinh có vẻ ngày càng lạnh, cậu ra ngoài nhất định phải chú ý giữ ấm.”
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thời Lục.
Mùa đông phía Bắc rét lạnh, đây là lần đầu tiên cậu trải qua mùa đông ở đó, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, Thiên Huỳnh không khỏi lo lắng.
“Không phải đã bảo việc dọn đồ nặng này để tôi làm hay sao.” Một chàng trai làm chung ở cửa hàng tiện lợi đi tới, ngồi xổm xuống giúp cô dọn đồ uống.
“Tôi là con trai, có sức khỏe mà.”
“A, không sao.” Thiên Huỳnh hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống dọn cùng anh ta.
“Sức tôi cũng rất khỏe mà.”
Chàng trai cười rồi nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, cô thường xuyên xem điện thoại như vậy là đang trả lời tin nhắn của bạn trai sao?”
“Không phải.”
“Ồ.”
Thời gian làm việc của hai người so le nhau. Hôm nay Thiên Huỳnh làm ca sáng, buổi chiều 5 giờ tan tầm.
Cô dọn dẹp đồ rời đi, chàng trai đứng sau quầy thu ngân, đột nhiên lên tiếng gọi.
“À, cái này cho cô.” Trong tay anh ta cầm một que kẹo màu sắc rực rỡ, cười tủm tỉm.
“Gần hết hạn rồi, lần trước ông chủ bảo tôi tùy ý xử lý, chúng ta mỗi người một nửa.”
“A.” Thiên Huỳnh kinh ngạc, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Cô đẩy cửa kính ra, căng dù đi ra ngoài. Điện thoại bên người cách lớp quần áo reo lên, Thiên Huỳnh nhìn tin nhắn mới nhất.
“Biết rồi.”
Hệt như nam sinh cất giọng lười biếng kéo dài đang xuất hiện trước mắt mình. Thời Lục lại nhắn tiếp.
“Cậu đang làm gì? Sao không gọi điện thoại cho tớ?”
Khóe miệng Thiên Huỳnh cong lên, nhấn mở dãy số điện thoại của cậu và nó được kết nối ngay lập tức. Tiếng mưa rơi tí tách trên mặt ô, Thiên Huỳnh đặt điện thoại bên tai, cười khẽ: “Lộc Lộc.”
“Ừ…”
“Cậu ở bên ngoài à?” Cậu nhanh chóng thấy được sự ồn ào bên phía Thiên Huỳnh. Cô đi trên đường, ngày mưa người đi đường không nhiều lắm nhưng cũng không giấu được tiếng còi xe lẫn tiếng mưa rơi.
“Ừ, đi dạo bên ngoài.” Thiên Huỳnh nói mơ hồ, vừa nói xong đã nhận ra Thời Lục không phải dễ lừa như ngày xưa, cô lập tức bổ sung giải thích: “Đi dạo phố mua chút đồ.”
“Một mình?”
“Bạn cùng phòng bận cả rồi.”
Thời Lục hừ nhẹ, không nóng không lạnh trào phúng: “Không có tớ thì chỉ có thể đi một mình.”
“…”
“Quên đi.” Cậu khoan dung không so đo với cô, bỏ qua đề tài này rồi hỏi tiếp.
“Trường cậu có nhiều nam sinh không vậy? Có người nào khi không mà tỏ ra ân cần với cậu không hả?”
Thời Lục hỏi câu này vừa đúng lúc Thiên Huỳnh đang kiểm tra ngày sản xuất của que kẹo trên tay. Trên bao bì ghi rõ thời gian sản xuất là hai tháng trước.
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi, ở bên ngoài đừng tùy tiện để ý đến mấy người kỳ quái đó biết chưa?” Thời Lục giáo huấn cô, mới nói được nửa thì bỗng nhiên điện thoại truyền đến tiếng ho khan, ngay sau đó tiếng lục tục tìm kiếm.
Cậu khịt khịt mũi, lúc mở miệng cũng mang theo giọng mũi, mơ hồ không rõ: “Tớ có chút việc, cúp trước nha.”
“Cậu có phải bị cảm không vậy?” Thiên Huỳnh vội vàng hỏi trước khi cậu cúp máy, biểu tình nghiêm túc.
“Lộc Lộc, cậu đi uống thuốc sao?”
…
Khi shipper đưa cơm hộp đến dưới tòa nhà Bắc Kinh, vừa lúc gặp phải bạn cùng phòng Thời Lục nên nhờ hắn thuận tay mang thuốc lên luôn.
Ký túc xá bốn người, bàn ghế ngăn tủ trang bị chỉnh tề sạch sẽ, hoàn cảnh so với các trường học khác tốt hơn nhiều lần.
Nam sinh nằm trong chăn bông, mặt đỏ bừng, tóc rối bù, biểu cảm mệt mỏi.
“Thời Lục, thuốc của cậu.” Một người đưa túi trong tay cho cậu, không khỏi tò mò: “Ai đưa vậy ta? Ở xa mà vẫn gọi shipper giao đến đây, người theo đuổi cậu à?”
Thời Lục có người theo đuổi không phải chuyện gì mới mẻ. Ngày nhập học, giá trị nhan sắc của cậu đã đứng đầu mấy trường đại học. Nữ sinh như điên hết cả lên, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến tìm bọn họ xin Wechat. Chỉ là vị này không những lớn lên đẹp trai mà tính tình cũng xấu đến cực điểm, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta có cảm giác giây tiếp theo cậu sẽ mắng chửi người.
Không biết đã dọa bao nhiêu nữ sinh thích cậu chạy mất, ngay cả mấy người lớn gan cũng không dám tiến lên tự rước lấy nhục.
Khai giảng không bao lâu, tính tình khó chịu của Thời Lục đã lan truyền ra toàn bộ trường học, đồng thời còn lưu truyền ra một câu, “Theo đuổi cậu ta còn khó hơn lên trời.”
Lúc đầu mấy người ở chung ký túc xá còn sợ Thời Lục, không dám nói chuyện với cậu. Chỉ sau vài ngày thi ngắn ngủi họ đã xoay chuyển thái độ ngay lập tức.
Biết làm sao được, đại lão quá trâu bò. Bọn họ không thể giống cậu ấy, đề nào đến tay cũng giải quyết dễ dàng hệt như giải đề toán tiểu học.
Sau này mới biết được cậu ấy dành huy chương vàng trong đội tuyển quốc gia năm ngoái, thiếu chút nữa thành quán quân thế giới.
Một loạt đều tâm phục khẩu phục, từ đây ký túc xá chỉ có đại ca. Tính tình không tốt thì sao? Thiên tài nào mà không có cá tính của riêng mình.
Thời Lục ho khan ngồi dậy, mở túi ra, bên trong là một vài loại thuốc quen thuộc trước kia cậu thường uống, không có tác dụng phụ mà cũng rất nhanh có hiệu quả.
Năm THCS đầu tiên cậu thường xuyên sinh bệnh lại không uống thuốc. Thiên Huỳnh đốc thúc cậu ba năm, có lẽ còn nhớ tên mỗi loại thuốc hơn cả cậu.
“Uống nước đi.” Lâm Sở, cũng chính là người mới lấy thuốc vào, rót cho cậu một cốc nước ấm để bên cạnh. Thời Lục lấy mỗi loại mấy viên rồi cầm cốc lên. Hỗn hợp nước ấm và thuốc chảy xuống.
“Cậu thực sự dám uống à? Ai đưa đấy? Không sợ người khác hạ độc…” Lâm Sở nhặt túi thuốc lên cẩn thận xem xét, vô tình nhìn thấy thực đơn trên bao nilon dán trên hộp cơm, “Lộc Lộc?”
“Lộc Lộc này chắc không phải là…” Lâm Sở chưa nói từ “ngài” ra khỏi miệng, thực đơn trong tay đã bị người khác dật đi. Thời Lục đang bệnh vẫn khí thế mười phần như cũ, trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Đừng chạm lung tung vào đồ của người khác.”
“Thế nào? Chạm vào thực đơn cơm hộp chút xíu cũng không được?” Lâm Sở nhịn không được trêu chọc cậu, đè giọng xuống, “Lộc, Lộc?”
Thời Lục không thể dùng nắm đấm khi bị ốm, nhíu mày hạ giọng không kiên nhẫn.
“Cũng đừng gọi bậy.”
Lâm Sở thấy thế lại càng hứng thú, vuốt cằm cân nhắc: “Đây là ai vậy ta, cảm tình không bình thường nha, chắc không phải bạn gái nhỏ bí mật của cậu đâu ha?”
“Ồn muốn chết.” Thời Lục nằm xuống giường một lần nữa, kéo chăn cao lên trực tiếp che đầu lại.
“Cậu yên lặng một chút, tôi đau đầu.”
“Cậu lại đau đầu? Tháng này là lần thứ ba rồi đấy. Tôi nói cậu mùa đông thì mặc nhiều một chút, khi nào cũng cứ muốn phong độ nên không mặc ấm, đẹp trai thì có tác dụng gì sao? Có thể đổi ra cơm ăn sao? Ai, Bắc Kinh có lẽ hơi phiền, hoàn cảnh khắc nghiệt này không hợp với cậu. Cậu nên sống ở vùng sông nước Giang Nam ấm áp, được nuôi dưỡng như một thiếu gia ấy.”
Thời Lục không lên tiếng, nghe hắn lải nhải bên tai. Quả thưc, trước giờ cậu đúng là một cậu chủ nhỏ, chỉ là hiện tại cậu còn có một thân một mình đến thành phố xa lạ giá lạnh này.
Người tốt với cậu nhất đi rồi, rời bỏ cậu, cũng chẳng lưu luyến, không hề quay đầu lại.
“Ngày mai lại phải giúp cậu xin nghỉ hai ngày đúng không? Buổi tối muốn ăn gì, tôi đến nhà ăn mua cho cậu, cháo trắng nhé? Mua thêm cho cậu bình sữa nữa để còn bồi bổ cơ thể.”
Ồn muốn chết.
Thời Lục nghe Lâm Sở lải nhải, mắt hơi đau nhói. Cậu nhớ tới rất nhiều hình ảnh từ trước tới giờ, tất cả đều là dáng vẻ của Thiên Huỳnh khi cậu bị bệnh. Từng ảnh từng ảnh lướt qua, sau đó bỗng nhiên chuyển về trường học trước kia trong chớp mắt.
Cậu thấy được Ninh Trữ, Thịnh Dương, thấy được chính mình đang giả vờ không mở được bình sữa chua, Thiên Huỳnh đành phải mở giúp với nụ vời dung túng cùng bất lực.
Ninh Trữ, Lâm Sở.
Có phải những người tên như thế đều là kiểu lải nhải phiền phức hay không?
Suy nghĩ của Thời Lục bay xa, xa đến chỗ nào cũng không nắm bắt được. Ý thức cậu mơ hồ, nhắm hai mắt lại.
…
Trước lễ Giáng Sinh nửa tháng, Thiên Huỳnh cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền, tổng cộng là hai ngàn tệ, vừa đủ mua vé máy bay khứ hồi đến Bắc Kinh. Qua đấy chắc Lộc Lộc sẽ dẫn cô đi ăn, nghe cậu nói nhà ăn bọn họ nấu rất ngon. Nếu không mời, cô sẽ đánh cậu.
Từ ngân hàng bước ra, hai chân Thiên Huỳnh đều hân hoan nhảy nhót, trong đầu nghĩ lung tung, đi được vài bước lại sờ sờ túi mình, trên mặt không khỏi nở nụ cười ngây ngô.
Lúc cô đang nghĩ đến việc đặt vé máy bay thì điện thoại reo lên. Cô đang tính toán đêm nay sẽ đến nơi, sau đó sẽ cho Lộc Lộc một bất ngờ, không biết cậu sẽ có biểu cảm gì nữa.
Thiên Huỳnh vừa nghĩ đến đó thì bị gián đoạn. Sau khi nhận điện thoại, giọng nói hoảng loạn của Mạnh Lại xuất hiện bên tai, mang theo sự hoảng sợ hiếm thấy cùng tiếng khóc nức nở.
“Tiểu Huỳnh, bây giờ cậu có rảnh không? Có thể đến bệnh viện một chuyến, giúp tớ…”
Ngoài phòng phẫu thuật, đèn đỏ sáng lên bắt mắt chiếu trên hành lang dài đến âm trầm. Thiên Huỳnh và Mạnh Lại nôn nóng chờ bên ngoài. Mặt cô đầy nước mắt, Thiên Huỳnh vội trấn an.
“Nhất định sẽ không có chuyện gì, cậu đừng gấp.”
Mọi chuyện vừa rối rắm vừa cũ rích. Mạnh Lại vốn đi làm ở quán bar, nhưng hôm nay vận may không tốt nên bị khách hàng quấy rầy. Cô ấy vốn định gọi bảo vệ nhưng không ngờ bạn trai nhỏ của mình cũng vừa lúc ở đó. Cậu ta tức giận vọt đến, sau đó trực tiếp bị đả thương phải đưa đi bệnh viện, hiện đang ở bên trong cấp cứu.
Đám người kia chạy đi, quán bar không bắt bọn họ bồi thường đã không tồi, càng đừng nói đến chuyện trả tiền thuốc men.
Mạnh Lại đến đây học là vì cãi nhau với gia đình, học phí và tiền sinh hoạt cũng tự mình kiếm. Tiền lương tháng trước vừa mới hết xong, bây giờ trên người cô ấy không còn một đồng nào, chỉ có thể nhờ các cô giúp đỡ.
Thiên Huỳnh dồn hết tiền tiết kiệm của mình lại, bao gồm cả hai ngàn tệ tiền làm thêm còn chưa cầm nóng tay vừa nhận được. Điền Nhuế và Đoạn Thiên cũng đến rất nhanh, mấy người góp lại miễn cưỡng đủ được chi phí phẫu thuật.
Cũng may không gặp nguy hiểm gì, bạn trai cô ấy được cứu nguy an toàn nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mạnh Lại ngồi trước giường bệnh khóc nức nở, ba người đứng bên ngoài nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
“Mạnh tỷ có bạn trai lúc nào vậy? Đúng là nghĩ không ra.” Giọng Điền Nhuế đậm chất Đông Bắc lại mang khí thế mười phần, chẳng giống cô gái dịu dàng phương Nam chút nào.
“Hình như là bạn trai cũ… Đại khái là mới quay lại chưa lâu.” Đoạn Thiên thấp giọng nói: “Có mấy lần ở ký túc xá vô tình nghe được Mạnh Mạnh gọi điện thoại.”
“Thật là nghiệt ngã, sao tớ lại có cảm giác như bản Romeo và Juliet ngoài đời thực vậy chứ.” Điền Nhuế quay đầu lo lắng sốt ruột nhìn trong phòng bệnh. Bạn trai nhỏ của Mạnh Lại đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, trông cực kỳ xinh đẹp, hệt như tiểu bạch kiểm sẽ là tai họa của biết bao thiếu nữ.
“… Chắc cũng không thảm đến thế chứ?” Điền Nhuế yếu ớt mở miệng. Điền Nhuế không nói nữa, mấy người liếc nhìn nhau rồi thở dài.
“Hy vọng bạn trai Mạnh Mạnh sẽ sớm khỏe lại.” Cuối cùng Thiên Huỳnh nhỏ giọng nói.
…
Bất tri bất giác, đêm Giáng Sinh đã đến.
Lệ Thành cũng trở thành thành phố ngập tràn trong bông tuyết cùng cây thông Noel, hình ảnh ông già Noel có ở khắp nơi.
Vốn đây là ngày Thiên Huỳnh sẽ tới Bắc Kinh. Chỉ là trong lúc này Mạnh Lại phải làm hai việc song song, hơn nữa còn phải vớt thời gian chăm sóc bạn trai của mình, lần nào trở về đêm cũng đã khuya, vẻ mệt mỏi trên mặt đều không giấu được.
Thiên Huỳnh căn bản không có can đảm để bảo cô ấy trả lại tiền, thậm chí việc nhắc tới tiền cũng khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Ban đêm, ký túc xá đã tắt đèn, xung quanh trở nên yên lặng, ánh trăng thanh lãnh treo trên ngọn cây.
Thiên Huỳnh gọi điện thoại cho Thời Lục.
Nam sinh nhận được quả táo và quà tặng của cô vẫn không vui, hồi lâu vẫn không nói tiếng nào.
Nhiệt độ trên ban công rất thấp. Thiên Huỳnh mặc áo ngủ và một cái áo khoác lông thật dày, cúi đầu, ngón tay vô thức miết theo những đường nét hoa văn trên cửa sổ.
“Lộc Lộc, cậu tức giận sao?”
“Ừ.” Cậu rốt cuộc cũng trả lời, giấu không nổi sự mất mát.
“Thật xin lỗi, cậu đừng nóng giận.”
“Cậu mỗi lần chỉ biết như vậy.” Thời Lục tức giận buộc tội.
“Lần nào cũng chỉ biết xin lỗi.”
“Cậu vừa nói xin lỗi là tớ không thể làm được gì. Cậu cứ ỷ vào việc tớ không rời khỏi cậu được.” Giọng nói cậu trầm xuống, tràn ngập buồn bã khổ sở.
“Thiên Huỳnh, cậu thực sự rất xấu.”