Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 52: 52: Cứ Thích Thân Mật Với Người Ta




Kỳ thi tuyển sinh đại học càng đến gần, không khí trong lớp cũng ngày càng trở nên căng thẳng.



Khẩu hiệu trong phòng được thay đổi hết, bảng “CẤM YÊU SỚM” treo trên tường gần ba năm nay được tháo ra và đổi thành dòng “VƯỢT LÊN CHÍNH MÌNH, HIỆN THỰC HÓA ƯỚC MƠ TRONG 100 NGÀY” màu đỏ tươi rất bắt mắt.



Một tấm bảng bắt đầu đếm ngược xuất hiện trên bảng đen.



Mọi người chả còn lòng dạ nào mà vui chơi, cũng từ bỏ việc giải trí, hứng thú đối với drama nay còn không lớn bằng một bài toán chưa giải được.



Ngay sau khi đợt thi thử buổi sáng vừa kết thúc, lúc đang múc cơm trong nhà ăn, người xếp hàng ở trước lẫn sau đều so sánh đáp án với vẻ buồn rầu.



“Lần này cậu chọn đáp án gì cho câu hỏi phụ thứ ba của môn Toán? Tớ chọn A mà cứ có cảm giác không đúng lắm.”



“Tớ chọn B.”



“Thôi xong, tớ chọn C rồi.”



So đáp án xong xuôi thì ai nấy cũng đều trợn tròn mắt. Tận khi dòng người múc cơm đã đến lượt bọn họ, dì nhà ăn cầm muỗng thúc giục bọn họ với vẻ mất kiên nhẫn.



“Có định lấy nữa không? Người ở sau còn đang chờ đấy.”



“Ăn không vô nữa rồi, tớ về phòng học gặm bánh mì đây, phải nhanh chóng tính lại đáp án cho câu này xem rốt cuộc là gì…” Chàng trai đầu tiên đưa ra vấn đề tỏ vẻ mệt mỏi, vội vàng ôm hộp cơm rời đi, chạy đến chỗ cửa hàng tiện lợi.



Những người khác trong hành đều dành cho cậu ta ánh mắt thương cảm rồi cũng lắc đầu, thầm bùi ngùi trước cuộc sống vất vả của lớp 12.



Thời gian vẫn dần trôi, trong lần thi thử thứ nhất, lần thi thử thứ hai, lần thi thử thứ ba, thành tích của Thiên Huỳnh vẫn cứ mắc kẹt trong một phạm vi. Thời Lục đã ước tính điểm số của cô nhiều lần, nếu không có gì ngạc nhiên thì cô có thể đạt được điểm tuyển sinh của những trường đại học đó ở Bắc Kinh.



Kể từ học kỳ 2 của lớp 12, điểm số của Thiên Huỳnh có cải thiện một chút nhưng sau đó liền dậm chân tại chỗ. Có lẽ là do toàn bộ năng lực của cô đã được phát huy hết, còn lại chỉ đành phó mặc cho số phận.



Thời Lục rất lạc quan, cậu cảm thấy có vẻ chuyện này như ván đã đóng thành thuyền nên bắt đầu lật giở bản đồ các điểm tham quan khác nhau ở Bắc Kinh. Cậu bảo là trước hết phải quen với hoàn cảnh đã, sớm hình dung ra cuộc sống đại học trong tương lai.



Quản gia Từ thì vẫn rất lo lắng sốt ruột. Nghĩ đến việc hai người bọn họ phải đến một nơi xa như vậy để sống tự lập, ông cứ không yên tâm nổi, bắt đầu bàn bạc với Thời Tư Niên vấn đề mua một căn nhà khác ở Bắc Kinh để hai người ở chung.



Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Thời Tư Niên thực sự xem xét.



Vào một buổi sáng cuối tuần như bao lần, cả ba người cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Quản gia Từ vừa đề nghị xong thì Thời Tư Niên – người ngồi ở ghế đầu cũng lâm vào trầm tư. Hiếm khi Thời Lục không đối chọi gay gắt với ông mà ngược lại, cậu lập tức bày tỏ ý kiến.



“Nếu mua thì nên mua ở khu vực trung tâm. Giao thông nơi đó phải thuận tiện, ưu tiên xem xét mấy căn hộ lớn, môi trường xung quanh tốt.”



Suýt chút nữa là Thiên Huỳnh đã hít ngụm khí ngay tại chỗ.



Giá nhà ở trung tâm Bắc Kinh là kinh khủng nhất cả nước, một căn hộ lớn có giá lên đến hơn 10 triệu tệ (≈ 35,9 tỷ VNĐ).



Bị cậu nói như thức ăn được thoải mái lựa chọn ngoài chợ vậy.



“Được rồi, ba sẽ bảo bí thư Phương đi tìm hiểu một chút.”



“Chuyện, chuyện này…” Lòng Thiên Huỳnh rối rắm vô cùng nhưng cô vẫn bày tỏ suy nghĩ của mình.



“Trường Đại học của cháu hẳn sẽ có chỗ ở nên bác có thể chuẩn bị cho Lộc Lộc, đừng suy xét đến cháu…”



Thời Lục cau mày ngay tại chỗ, hỏi mà không cố kỵ chút nào: “Cậu không định ở chung với tớ sao?”



“……” Thiên Huỳnh im lặng, lúc cô không biết phải trả lời như thế nào thì Thời Tư Niên đã nhỏ giọng khiển trách.



“Lộc Lộc, con nên chú ý rằng nam nữ khác biệt.”



Thời Lục không thể tưởng tượng nổi: “Bọn tôi cũng đã sống với nhau 3 năm rồi.”



“Đó là do mấy năm nay cả hai đứa vẫn còn nhỏ, hơn nữa trong nhà còn có quản gia Từ và người làm.”



Thời Tư Niên nói xong, bầu không khí yên tĩnh hẳn. Thời Lục thấy hai người bên cạnh đều không nói lời nào liền có cảm giác bị cô lập, bị bỏ rơi.



Cậu đá chân Thiên Huỳnh ở dưới bàn, bực bội nói: “Cậu nói gì đi.”



…… Nói cái gì cơ chứ.



Thiên Huỳnh lén bưng đĩa, dịch cái mông của mình trên ghế sao cho cách cậu xa hơn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu ăn trứng chiên.



Thời Tư Niên cũng cụp mắt xuống, cắt miếng thịt xông khói. Quản gia Từ thì cúi đầu trốn tránh ánh mắt của cậu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như không tồn tại. Trong bốn người ở đây, chỉ có một mình hắn đấu tranh.



Thời Lục tức giận đến mức quăng dao nĩa xuống rồi ôm ngực, quay phắt đầu.



“Tôi không ăn nữa.”



Thời Tư Niên hờ hững nói: “Ồ.”



“……”



Vào trước kỳ thi đại học, thành phố Đài mưa to suốt hai ngày.



Khắp mặt đường đầy nước đọng, đất lầy lội. Những cành cây ven đường bị gió mạnh quật gãy. Nhân viên vệ sinh còn chưa kịp dọn dẹp.



Vào ngày thi, trời quang mây tạnh. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, mọi thứ như được xây dựng lại từ đống đổ nát, sự bận rộn lại quay về với thành phố.



Mới sáng sớm, công việc trong căn biệt thự đã bù lu bù loa cả lên. Quản gia Từ đã chuẩn bị bữa sáng, thậm chí còn cẩn thận đo lượng nhiệt trong sữa bò.



Hôm nay Thiên Huỳnh phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, mọi người bày sẵn trận địa để sẵn sàng nghênh đón địch cả rồi.



Mấy ngày trước, Thời Lục cố ý đến ngôi chùa linh thiêng, giàu hương khói nhất thành phố Đài để xin cho cô một lá bùa bình an, bảo cô mang theo bên người. Một người chưa bao giờ tin tưởng vào thần phật mà lần đầu tiên đã mê tín như vậy, trao cho cô lá bùa bình an với vẻ mặt rất nghiêm túc.



“Tớ xin sư phụ trong chùa khai quang rồi, nhất định sẽ phù hộ cho cậu có một kỳ thi thành công.”



Vậy là lá bùa bình an kia đã theo cô vào phòng thi. Hai ngày thi trôi qua trong nháy mắt, giữa chừng không nảy sinh vấn đề gì. Thiên Huỳnh làm bài rất trôi chảy như vô số kỳ thi thử mà cô đã trải qua trong năm nay. Chẳng qua lần này là kỳ thi đại học thực sự, liên quan đến vận mệnh.



Môn Tiếng Anh cuối cùng đã kết thúc. Chuông bên ngoài rung lên, Thiên Huỳnh dừng bút lại. Nhìn vào cuộn giấy đã hoàn thành hết, đại não căng thẳng dần dần thả lỏng trước luồng gió nóng tràn vào từ cửa sổ.



Cô đứng dậy nộp bài thi, thư giãn toàn thân.



Ba năm trôi qua trong chớp nhoáng, khoảnh khắc này dường như đã là cái kết viên mãn cho công sức phấn đấu bao ngày đêm.



Cô không phụ lòng bất kỳ ai.



Học sinh thi xong ồ ạt chạy ra như đàn cá, dòng người chen chúc xô đẩy trước cổng trường, vô số phụ huynh và giáo viên đã chờ sẵn bên ngoài, thậm chí có một số thí sinh không kìm được mà lao ra ngoài.



Ngoài trường thi, có người xúc động ôm nhau, có người cười vui rộn ràng, có người chỉ bình tĩnh thuật lại những gì trải qua trong kỳ thi.



Thiên Huỳnh không cần cố tìm kiếm cũng thấy Thời Lục ở cách đó không xa trong đám người. Cậu đứng dưới một gốc cây long não, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sáng ngời như thể chờ đợi đã lâu.



Ánh mắt họ chạm nhau. Cậu mỉm cười, giang tay ra với cô.



Thiên Huỳnh bước đến, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cậu.



“A Thiên, chúc mừng cậu tốt nghiệp.” Cậu thì thầm bên tai cô. Thiên Huỳnh nhắm mắt lại, khẽ nở nụ cười.



“Ừm.”



“Lộc Lộc, tốt nghiệp vui vẻ.”



Bữa tiệc mừng tốt nghiệp của lớp được tổ chức rất hoành tráng. Mấy học sinh có gia cảnh tốt lại sành chơi đã bao trọn một gian phòng trong khách sạn lớn nhất thành phố, tìm mấy nhân viên để nhờ họ giả vờ một phen. Lúc đám Thiên Huỳnh bước vào, họ suýt chút nữa bị hoa mắt bởi những quả bóng bay in chữ sáng lấp lánh trên tường.



“Chúng ta tốt nghiệp thôi!”



Ngô Thuần đẩy cửa bước vào, pháo bông được chuẩn bị sẵn ở hai bên đồng loạt phun ra, kèm theo đó là tiếng tung hô rộn ràng. Ông giật cả mình, cơ thể lùi về sau theo phản xạ có điều kiện.



“Làm cái gì vậy? Tốt nghiệp xong là chuẩn bị ám sát thầy à?”



Mấy học sinh đứng hai bên cánh cửa cầm pháo bông lại cười tí tửng, hoàn toàn buông thả sau khi thoát khỏi trường học.



“Muốn cho thầy một bất ngờ thôi mà.”



“Bất ngờ thì không thấy nhưng khiếp sợ thì có nhiều đấy.”



Bầu không khí trong lớp 1 vốn dĩ đã thoải mái, đêm nay lại càng không kiêng dè gì. Các món ăn chất đống trên bàn như thể free vậy, bia cũng gọi theo thùng. Ngô Thuần cố gắng hết sức để ngăn chặn nhưng vẫn không cản nổi nhóm thiếu niên cuồng nhiệt vừa thoát khỏi sự trói buộc của trường học.



Thịnh Dương là người to gan lớn mật nhất, thậm chí còn dám thách uống rượu với Ngô Thuần ngay tại chỗ. Sau khi bị Ninh Trữ chặn lại, cậu ta mới không cam lòng, đành đổi mục tiêu thành hắn.



Ninh Trữ trông nhã nhặn trắng trẻo, có vẻ tửu lượng không tốt cho lắm, uống chưa hết hai ly mà mặt mũi đã đỏ bừng. Phó Kiều Kiều không thể nhìn nổi, giúp hắn uống vài ly khiến Thịnh Dương kêu to đến mức mọi người trong phòng đều nghe thấy.



“Không được, đôi vợ chồng hai người đang ăn hiếp người ta!”



“Chồng –––”



“Chồng cái đầu cậu ấy!” Phó Kiều Kiều che miệng cậu ta lại, suýt chút nữa đã khiến Thịnh Dương chết ngạt.



Cả lớp cười ồ lên.



Ăn cơm xong còn có mục ca hát, họ không đổi địa điểm mà tiếp tục dùng phòng này. Người phục vụ tiến lên dọn dẹp hết bát đĩa, thay thế bằng trái cây và món ăn nhẹ. Lúc thiết bị được bật lên, chất lượng âm thanh không thua kém gì KTV.



Có một cặp đôi ngầm mà trong lớp ai cũng biết đã nép lại bên nhau, hát một ca khúc tình yêu triền miên. Hát xong, hai người còn nhìn nhau say đắm, những người khác thấy vậy thì không khỏi la hét.



“Hôn một cái, hôn một cái!”



Thiên Huỳnh quay đầu lại nhìn Ngô Thuần. Giữa đám người, ông ngồi trên ghế sô pha mỉm cười như thể không ngạc nhiên chút nào.



Thiên Huỳnh không khỏi nhỏ giọng hỏi Phó Kiều Kiều: “Thầy Ngô cũng biết bọn họ ở bên nhau sao?”



“Vậy cậu tưởng là gì.” Cô nháy mắt ra hiệu phía bên đó.



“Trong cái lớp này, không có cái gì thầy Ngô không biết, không có cái gì thầy Ngô không hiểu.”



“Nhưng mà thầy ấy không…” Thiên Huỳnh muốn nói rồi lại thôi.



“Sao lại không, thầy ấy toàn bí mật gọi bọn họ ra nói chuyện, chỉ cần thành tích của một người giảm sút là bắt họ chia tay ngay. Cậu không nhận ra thành tích của bọn họ sau này bay nhanh như hoả tiễn à?”



“……” Thiên Huỳnh bị sốc nặng, trợn mắt há hốc mồm, có hàng nghìn lời muốn nói nhưng chỉ biết giơ ngón tay cái lên.



“Thầy Ngô giỏi thật.”



Nói đến đây, Phó Kiều Kiều chợt nhớ ra cái gì đó, che miệng cười rồi trêu chọc cô: “Còn nữa kìa, cậu cho rằng cái bảng cấm yêu sớm ba năm được dán trên đỉnh đầu cậu là trùng hợp à? Đó là lời cảnh tỉnh dành cho cậu và Thời Lục đấy!”



“……”



“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Thiên Huỳnh im lặng quay đầu lại.



“Trong đầu Lộc Lộc vốn không có cái suy nghĩ như vậy.”



Đến tận khuya, bữa tiệc mới kết thúc, ai về nhà nấy cả. Một số người tiện đường thì đi chung, một số người có người nhà đến đón, còn hầu hết là mọi người về một mình. Ngô Thuần đưa từng người lên xe, dặn dò bọn họ phải chú ý an toàn.



Thời Lục và Thiên Huỳnh đứng bên đường chuẩn bị bắt taxi. Cũng quá muộn rồi, tài xế đã tan ca nên họ không muốn làm phiền ông nữa.



Không biết là do đêm quá khuya hay là do vừa nãy gọi quá nhiều xe mà giờ hai người không thấy ai nhận đơn. Thời Lục kiểm tra bản đồ, thấy chỗ này cũng không cách nhà quá xa, đi bộ có 10 phút là về đến nhà.



Sau khi tạm biệt mấy người còn lại, họ quay người bước đi dọc theo con đường, Thiên Huỳnh cầm bản đồ xem xét. Ở cuối con đường này, họ cần đi qua một công viên nhỏ rồi qua một ngã rẽ nữa là đến.



Dần rời khỏi khu thương mại, xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn.



Gió đêm mát mẻ, ánh trăng trông đặc biệt lạnh lẽo. Vậy mà tối nay Thời Lục không nói lời nào, điều này khiến Thiên Huỳnh hơi khó hiểu.



Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Vẻ mặt chàng trai vẫn như thường, chỉ có vết đỏ ửng bất thường trên gương mặt vốn trắng nõn. Lúc nãy cậu có uống vài ly rượu nhưng vì biểu hiện cả đêm nay của cậu quá bình thường nên Thiên Huỳnh không suy nghĩ nhiều.



Hai người đi được một nửa chặng đường, họ đã nhìn thấy công viên nhỏ kia. Ban đêm, trong công viên không có một bóng người, chỉ có chiếc ghế dài lẻ loi bên đường và một ánh đèn.



Thời Lục bên cạnh chợt thở dài: “Mệt mỏi quá.”



Cậu lập tức qua đó, ngồi xuống ghế.



Thiên Huỳnh không thể hiểu nổi nhưng vẫn bước tới gọi cậu: “Lộc Lộc?”



Thời Lục cúi đầu xuống, nghiêng người sang một bên, nhắm mắt lại như thể đã kiệt sức vì đi bộ. Thiên Huỳnh cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt cậu vài giây, sau khi chắc chắn là cậu đã chìm vào giấc ngủ thì cô im lặng ngồi xuống ghế, chán nản nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu.



“Lộc Lộc, cậu dậy đi.” Cô gọi cậu trong vô vọng, cố gắng dùng cách này để đánh thức cậu khỏi giấc mơ.



“Không đi nữa là quản gia Từ sốt ruột đấy.”



“Chúng ta không thể qua đêm ở ngoài được, chỗ này không an toàn, sẽ có người lang thang đến.”



Thiên Huỳnh nói chuyện một mình với mặt trăng, trong lòng nghĩ thầm nếu cậu còn không có phản ứng thì lát nữa sẽ dứt khoát lay tỉnh cậu, cùng lắm cô chỉ chờ cậu ba phút… Ừm, năm phút cũng không phải không được, có khi mười phút cũng được.



Thiên Huỳnh còn đang suy nghĩ linh tinh, không chú ý người bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, hơi thở nóng ẩm phả vào mặt cô.



Một cái đầu tựa mạnh vào vai cô, Thời Lục vẫn nhắm nghiền mắt, “A Thiên…”



Dường như cậu đang lẩm bẩm tên cô trong vô thức.



Thiên Huỳnh quay đầu nhìn cậu, khuôn mặt của hai người gần trong gang tấc, “Lộc Lộc, tỉnh dậy đi.”



Cô lại gọi tiếp, đồng thời vươn tay chọc chọc má cậu.



Mềm quá. Thiên Huỳnh nuốt nước miếng, không nhịn nổi lại nhéo nhéo tiếp.



Trên mặt Thời Lục xuất hiện hai vết hồng hồng.



Thiên Huỳnh nhanh chóng rút tay lại, ho nhẹ một tiếng rồi lại định đánh thức cậu lần nữa.



“A Thiên…” Thời Lục mở mắt ra, con ngươi đen nhánh phản chiếu gương mặt của cô.



“Cậu tỉnh rồi à? Vậy chúng ta đi nhanh thôi…” Thiên Huỳnh chột dạ nhìn sang chỗ khác, vừa định đứng dậy thì Thời Lục lại nhắm mắt tiếp, ngẩng đầu lên rồi hướng thẳng vào mặt cô.



Hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.



Hai người chỉ cách nhau có một chút xíu.



Thiên Huỳnh nhanh chóng quay đầu. Môi của Thời Lục phớt qua má cô theo quán tính rồi chuyển sang một bên, cả người cậu lại tựa vào đầu vai cô lần nữa.



Giữa cái mát lạnh của gió đêm, sau lưng Thiên Huỳnh lại đổ mồ hôi, tim đập thình thịch, gò má bị cậu chạm vào nóng rực một lúc lâu vẫn không lắng xuống.



Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.



Say rồi mà sao cậu ấy vẫn cứ thích thân mật với người ta thế.