Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 29




Edit: Diệc Linh Pisces

Tất nhiên không thể có chuyện tốt như vậy.

Hai người đứng ở cổng trường, nhìn theo bóng dáng Thời Lục đang lưu luyến không muốn rời mỗi bước lên xe. Cuối cùng Phó Kiều Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, quay lại phàn nàn với cô.

“Thời Lục đúng là cái đồ bám người. Bây giờ tớ mới phát hiện hóa ra cậu ta có tính cách này, cũng chỉ có cậu mới có thể chịu đựng nổi thôi.”

“Không phải, chẳng qua là Lộc Lộc…” Thiên Huỳnh mang cặp sách, cố gắng suy nghĩ ra từ để dễ hình dung khái quát, “Cô đơn.”

“?” Phó Kiều Kiều ngạc nhiên: “Cậu ta mà cũng cô đơn ư? Cậu ta có nhiều bạn bè như thế, cả ngày tung hoành ngang dọc trong trường. Tớ còn sợ cậu ta quá ầm ĩ.”

Đối mặt với cái miệng nhỏ cứ lảm nhảm của Phó Kiều Kiều, Thiên Huỳnh đành vận dụng bộ não không mấy linh hoạt của mình để suy nghĩ một hồi lâu mới tạm biểu đạt được.

“Nội tâm cô đơn. Cậu ấy là người duy nhất trong nhà, không phải về số lượng mà là về tinh thần.”

Nhìn xem, kéo đến chuyện số lượng, tinh thần gì đó luôn rồi. Nhìn Thiên Huỳnh sốt ruột giải thích, Phó Kiều Kiều gật gật đầu.

“Ừm, tớ hiểu rồi.”

Trông Thiên Huỳnh như thể vừa trút được gánh nặng.

“Cho nên cậu là thư đồng nhỏ của cậu ta giống như thời cổ đại, đọc sách cùng đại thiếu gia, chơi với cậu ta, bầu bạn với cậu ta.”

“……” Có vẻ giải thích như vậy cũng không sai.

Nhưng Thiên Huỳnh vẫn tức giận nói: “Tớ không phải thư đồng!”

“?”

“Tớ là con gái mà.” Cô nhấn mạnh để sửa lại cho đúng.

“Được rồi, vậy thì cậu là nha hoàn nhỏ.” Phó Kiều Kiều tiện thể sửa lại.

Thiên Huỳnh: “……”

Cô phồng má, nắm chặt cặp sách rồi giận đùng đùng đi về phía trước, khuôn mặt nhỏ hiện rõ sự bực bội. Phó Kiều Kiều đứng phía sau nhịn cười không nổi, nhanh chóng chạy lên hai bước rồi kéo đai cặp sách của cô.

“Ơ kìa, tớ chỉ đùa một chút thôi. Tiểu Huỳnh đừng giận mà.”

“Tớ không tức giận.” Thiên Huỳnh cúi đầu nói với vẻ rầu rĩ.

“Cậu không phải là nha hoàn nhỏ, Thời Lục mới là chó săn của cậu.”

“Cậu đừng nói nữa! –––”

“Im lặng đi Phó Kiều Kiều.”

“OK, từ giờ trở đi tớ sẽ là một Phó Kiều Kiều im lặng không nói gì.” Cô làm động tác vả vào mồm.

Thiên Huỳnh: “……” Im lặng không nói chuyện mà như vậy à?

Cả hai đấu võ mồm suốt chặng đường cho đến lúc lên xe. Xe buýt rung lắc vượt qua sân ga, cuối cùng đến trung tâm thành phố. Giao thông tắc nghẽn cả, trước ngã tư chỗ đèn xanh đèn đỏ đã chật cứng người.

Đến trạm dừng chân, Thiên Huỳnh được Phó Kiều Kiều dắt theo băng qua đường cái, vừa ngẩng đầu đã thấy một bảng hiệu khổng lồ của trung tâm mua sắm ở ngay trước mắt.

“Không phải chúng ta đi sửa ống quần sao?” Thiên Huỳnh hỏi.

“Ừ, trước khi đến cửa hàng may vá thì chúng ta sẽ đi dạo phố, ăn uống no nê rồi nhân tiện mua thêm hai bộ đồ.” Phó Kiều Kiều đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, và người được sắp xếp là Thiên Huỳnh chỉ có thể đi theo cô ấy vào trong.

Trung tâm mua sắm có sáu tầng, điều đầu tiên Thiên Huỳnh nhận thấy lúc vừa đi vào là nó cao, thứ hai là nó sáng. Ánh đèn chói mắt, sàn nhà bóng loáng, toàn bộ bức tường bên ngoài của trung tâm thương mại đều được làm bởi kính trong suốt từ trần đến sàn, nếu nhìn ra ngoài thì có thể thấy cảnh hoàng hôn buông xuống.

Tất cả những người trước mặt đều ăn diện rực rỡ sáng sủa, từng cửa hàng đều được trang trí đẹp đẽ. Ngay cả khi bọn họ mặc đồng phục bước vào cũng không nhận phải ánh mắt khác thường nào cả.

Thái độ của nhân viên phục vụ đều niềm nở khéo léo, nụ cười bên môi vừa đúng mực vừa đem lại điều tốt.

Quả thật ở đây và trấn Vân là hai thế giới khác nhau.

Nếu hàng loạt công trình kiến trúc san sát nhau, các tòa nhà cao tầng lúc nãy không đủ khiến Chung Tình nhận ra điều này thì bây giờ, cô đã hoàn toàn hiểu rõ.

Đây mới thực sự là thành phố.

Trước hết, Phó Kiều Kiều dẫn cô tạt qua một cửa hàng ở tầng 1. Đây gần như là một trung tâm mua sắm thu nhỏ, trải dài những mặt hàng mà các cô gái thích. Mắt họ sáng lên, lập tức lao đầu vào. Họ mê mẩn cả nửa giờ trước những tấm gương thử đồ và vách tường treo đầy kẹp tóc hình nơ bướm.

Cuối cùng lúc đi ra, ai nấy đều xách theo một túi nhỏ đầy ắp đồ. Phó Kiều Kiều tò mò hỏi: “Tiểu Huỳnh, cậu mua nhiều kẹp tóc như vậy làm gì?”

“Tớ định khi nào về nhà ăn Tết thì sẽ tặng nó cho một người bạn.” Cô cố ý mua mấy cái để dành cho Thư Mỹ Mỹ vì cô ấy có thói quen trang điểm và chưng diện.

“Trong thị trấn không có kẹp tóc đẹp như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui.”

“Tại sao cậu còn có những người bạn khác? Tớ có phải là người bạn thân nhất của cậu hay không!” Phó Kiều Kiều bất mãn, ôm chặt cánh tay cô để làm nũng. Thiên Huỳnh không biết phải trả lời ra sao, đôi mắt cô liếc nhìn lung tung thì chợt thấy một bảng hiệu KFC nổi bật ngay trước mặt.

Cô vội vàng duỗi tay ra chỉ: “Chúng ta đi ăn chút gì đi.”

“Ăn cái gì? KFC à?” Phó Kiều Kiều nhìn theo ngón tay của cô thì trông thấy bảng hiệu của cửa hàng kia, nhíu mày lẩm bẩm: “Đừng mà, chúng ta cố ý đến đây đâu phải để thưởng thức đồ ăn nhanh…”

“Tớ còn chưa từng được ăn đâu, đi thôi đi thôi.”

“Được rồi, vậy hôm nay, vị tiểu thư là tớ sẽ mời cậu ăn một bữa tiệc KFC sang trọng, cho cậu nếm thử tất cả các món ở cửa hàng họ.” Phó Kiều Kiều vung tay lên, khí thế bừng bừng.

“Đi thôi!”

……

Màn đêm buông xuống, trăng treo đỉnh đầu.

Thiên Huỳnh xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, nụ cười bên môi vẫn rực rỡ, đắm chìm trong niềm vui mua sắm tối nay.

Cả hai ăn xong KFC, cùng xoa bụng ra về. Phó Kiều Kiều xua tay nói rằng cô ấy đã ăn đủ lượng gà rán và hamburger cả năm, còn hỏi lần đầu tiên cô ăn có cảm giác thế nào?

Thiên Huỳnh suy nghĩ, cảm thấy chẳng ra làm sao. Những thứ trong đó còn chẳng ngon bằng đồ ba cô làm.

Cô không hiểu tại sao lúc trước mấy người kia lại bảo không được ăn KFC là rất đáng thương.

Thiên Huỳnh cảm thấy mình không đáng thương một chút nào cả.

Cô đi cùng Phó Kiều Kiều đến khu quần áo nữ ở tầng hai và ba, nhìn cô ấy thử vô số bộ quần áo rồi cuối cùng chọn ra hai bộ trả tiền. Thiên Huỳnh cũng bị xúi mua một chân váy, đắt tiền đến nỗi cô gần như xài hết tiền mừng tuổi của mình.

Cô mặc luôn chiếc váy này thay cho quần đồng phục phải sửa, sau đó đi theo Phó Kiều Kiều đến một con hẻm nhỏ phía sau trung tâm thương mại. Sau khi rẽ trái rẽ phải thì thấy cửa tiệm may vá nằm sâu trong con hẻm.

Ống quần nhanh chóng sửa xong sau hai tiếng. Cửa tiệm nằm ở vị trí hẻo lánh, tuy mặt tiền không lớn nhưng lại rất đông khách. Trong kia chỉ có một ông thợ may già đang bận rộn nên chờ lâu lắm mới tới lượt bọn cô.

Thiên Huỳnh về nhà thì cũng đã gần mười giờ, căn biệt thự im ắng không một tiếng động. Cô mở cửa ra, thò đầu vào nhìn trước đã.

“Cậu còn biết đường về à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô, Thiên Huỳnh giật mình, lập tức đứng thẳng người.

Cô nhìn Thời Lục đang bưng cốc nước đứng trước mặt mình với vẻ vô cảm, trên mặt thoáng hiện lên chút chột dạ nhưng nhanh chóng che giấu.

“Sao cậu vẫn chưa ngủ…” Thiên Huỳnh lẩm bẩm hỏi rồi thay giày như không có chuyện gì xảy ra.

Thời Lục quan sát cô, đột nhiên đôi mắt cậu bị lóa bởi một mảng da thịt trắng nõn. Lúc này cậu mới nhận ra cô đã thay váy, hình như là váy xếp ly ngắn cũn cỡn. Ẩn dưới vạt áo đồng phục học sinh to rộng là một đôi chân thon dài thẳng tắp.

Vào mùa thu, nhiệt độ về đêm thấp hơn, đầu gối trắng nõn bị đông lạnh thành hơi ửng hồng.

Cậu tức giận tới nỗi lông mày lập tức nhíu lại: “Cậu lấy váy ở đâu ra? Ngắn như vậy mà không lạnh à?! Có phải cậu muốn mình chết cóc để chọc tức tớ không?”

“……” Thiên Huỳnh trầm mặc, cuối cùng vẫn giải thích có sách có chứng đàng hoàng.

“Mùa thu ở thành phố Đài vốn không lạnh đến vậy mà. Tớ mua nó trong lúc đi dạo phố với Kiều Kiều, chúng tớ tự mua một chiếc theo màu sắc khác nhau, ăn mặc kiểu chị em.”

Lại là Phó Kiều Kiều kia.

Hai bên thái dương của Thời Lục nhảy dựng lên khi nhớ đến dáng vẻ hoa hòe lòe loẹt của cô ta ở trường.

“Cậu lại đây.” Cậu duỗi tay chỉ sang bên cạnh, cúi đầu xoa trán.

Sợ làm cậu tức giận nên Thiên Huỳnh vội vàng bước tới một cách ngoan ngoãn.

“Hứa với tớ.”

“Hứa cái gì?”

“Hứa rằng sẽ không bao giờ lêu lổng với Phó Kiều Kiều đến tận giờ này nữa, nếu không tớ sẽ gọi điện cho bác Thiên.” Thời Lục đe doạ.

“Chuyện này thì liên quan gì đến ba tớ.” Thiên Huỳnh lập tức hét lên với vẻ bất mãn.

“Cho cậu thời gian ba giây, ba, hai –––”

“Tớ, xin, thề sau này sẽ không bao giờ lêu lổng với Kiều Kiều đến giờ này mới về nhà nữa.” Thiên Huỳnh không đợi cậu đếm xong, vội vàng giơ tay lên tai để đảm bảo rồi nhìn cậu bằng vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Còn trừng tớ à?” Ánh mắt Thời Lục nhìn vào chiếc váy trên người cô, “Còn không mau đi thay bộ quần áo lố lăng mà cậu đang mặc đi, chọc giận đến mức mắt tớ đau rồi này.”

“……” Thiên Huỳnh cạn lời, cuối cùng vẫn đi thay.

Cô vừa thay đồ trong phòng vừa thầm tức giận, hạ quyết tâm tối nay sẽ không nói chuyện với Thời Lục.

Vừa thay xong bộ đồ ngủ thì có tiếng gõ cửa.

Quản gia Từ đứng bên ngoài, tay bưng một chén canh gừng nóng hôi hổi.

“Tiểu Huỳnh, cậu chủ sợ cháu cảm lạnh nên có lòng bảo phòng bếp nấu cho cháu này.”

“Đừng giận cậu ấy.” Ông cười cười, đặt canh gừng vào lòng bàn tay cô, an ủi khuyên nhủ: “Hôm nay cậu chủ lo lắng cho cháu rất lâu vì mãi cháu chưa về, cứ mười phút lại chạy xuống nhà một chuyến, sau đó dứt khoát đợi cháu ở phòng khách luôn.”

“Cậu chủ chỉ lo lắng cho cháu thôi.”

“Bác Từ, cháu không giận cậu ấy.” Thiên Huỳnh khịt mũi, bởi vì cúi đầu nên giọng hơi ồm ồm.

“Cảm ơn cháu.”

Chắc là nhờ tác dụng của chén canh gừng này nên vừa uống vào, cơ thể đã dần ấm áp, xua tan cái lạnh kéo theo từ bên ngoài.

Trăng sáng sao thưa, đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Thời Lục gõ cửa phòng cô với vẻ mặt hậm hực. Khi Thiên Huỳnh còn mơ mơ màng màng thì cậu đã ném thứ gì đó vào mặt cô, che mặt cô lại, nói với giọng điệu không kiên nhẫn: “Mau rửa mặt đi, tớ dẫn cậu ra ngoài chơi.”

Sau khi Thiên Huỳnh kéo thứ đó xuống thì bóng Thời Lục đã biến mất ở lối xuống cầu thang. Cô khó hiểu nhìn áo mưa trong suốt màu vàng tươi trên tay.

Lúc bọn họ ra ngoài, Thời Lục dẫn Thiên Huỳnh rẽ phải ra khỏi khu chung cư, sau đó đến ga tàu điện ngầm.

Đây là lần đầu tiên Thiên Huỳnh đi tàu điện ngầm nên cô tò mò vươn đầu ra nhìn xung quanh. Thời Lục tùy ý để cô nhìn đông nhìn tây, chỉ thỉnh thoảng đưa tay ra kéo cô lại lúc cô sắp va phải ai đó.

Khi tàu điện ngầm dừng tại ga, âm thanh quảng cáo của thủy cung vang lên, Thiên Huỳnh mới biết điểm đến của họ hôm nay.

Vậy mà Thời Lục lại dẫn cô đi xem cá heo.

Đường hầm dưới đáy biển xanh thẳm được bao quanh bởi làn nước trong xanh. Đủ loại sinh vật biển bởi xung quanh, một con cá khổng lồ trông giống như con dơi bởi trên đỉnh đầu, vây đuôi vỗ như cánh.

Thiên Huỳnh ngạc nhiên suốt cả chặng đường, lúc đến màn biểu diễn của cá heo, cô còn được chọn là khách mời may mắn thông qua lượt rút thăm.

Con cá heo bụ bẫm vui đùa trước mặt cô, cơ thể đung đưa bắn tung tóe bọt nước. Cô vừa cười vừa tránh né, cuối cùng cũng hiểu tại sao sáng nay Thời Lục lại đưa cho cô áo mưa trước.

Chỉ là tại sao cậu biết trước rằng cô sẽ được chọn làm khách mời may mắn?

Khi ra khỏi bể cá heo, Thiên Huỳnh ôm một đống gối bông với nhiều hình dạng các loài động vật nhỏ khác nhau trong lòng ngực, ngoài ra còn có một chiếc băng đô hoạt hình và hai chú cá heo nhỏ mũm mĩm trên đầu.

Thời Lục đang cúi đầu đánh giá mấy tấm ảnh, hôm nay cậu đưa máy ảnh đến. Trong lúc Thiên Huỳnh đang chơi đùa vui vẻ thì cậu đứng bên cạnh liên tục chụp ảnh, cứ nhấn nút chụp mà chẳng quan tâm tư thế, còn không cho cô xem, có lẽ là chụp xấu quá nên không nhìn nổi. Sau hai lần kháng nghị không có kết quả, Thiên Huỳnh cũng mặc kệ cậu.

Buổi trưa, bọn họ ăn cơm trong một nhà hàng được thiết kế theo chủ đề hoạt hình với đèn ánh trăng, ngôi nhà nhỏ và các nhân vật trong vô số câu chuyện cổ tích. Hầu như chúng giống với những gì trong bức tranh của Thời Lục.

Lúc này Thiên Huỳnh mới nhận ra Thời Lục đã dẫn cô đi chơi theo kế hoạch mà họ không thực hiện được ở tuần trước.

Cuối cùng hai người cũng về nhà sau khi tham quan viện bảo tàng khoa học kỹ thuật. Dưới ánh hoàng hôn, bên ngoài quảng trường như được phủ một mảng hồng như bức tranh sơn dầu, hồ nước lóng lánh ánh nắng, làn gió chiều dễ chịu.

Thiên Huỳnh nhớ lại trải nghiệm ngày hôm nay, cảm thấy hài lòng vô cùng.

Nhìn con cá heo bông mình đang ôm, cô ngẫm lại câu hỏi khiến bản thân hoang mang cả sáng.

“Lộc Lộc, sao cậu biết rằng tớ sẽ được chọn làm khách mời may mắn?” Trời sinh cho cô khoé mắt tròn tròn. Lúc mở to mắt nhìn người khác thì có sự ngây thơ dễ thương rất tự nhiên.

Thời Lục khẽ khịt mũi, hất cằm lên, nói với vẻ tự đắc: “Đồ ngốc, tất nhiên là do tớ sắp xếp trước rồi.”

“Oh ~” Thiên Huỳnh chợt tỉnh ngộ.

“Hôm nay chơi có vui không?” Thời Lục hỏi.

“Chơi rất vui, thủy cung tuyệt vời thật, thức ăn trưa nay cũng rất ngon, viện bảo tàng khoa học kỹ thuật cực ngầu!” Thiên Huỳnh không nén nổi sự kích động trong lòng, ngay cả âm cuối cũng nâng cao lên một cách vui vẻ.

Thời Lục hừ cười, cụp mắt nhìn cô: “So với hôm qua Phó Kiều Kiều dẫn cậu đi dạo phố thì sao?”

Thiên Huỳnh do dự vài giây, cuối cùng vẫn nghe theo tiếng gọi của trái tim, “Hôm nay vui hơn.”

“Tốt.” Thời Lục duỗi ngón tay, gõ nhẹ vào đầu cô.

“Tớ chỉ muốn dẫn cậu đi khắp nơi ăn đồ ngon, chơi trò vui. Có như vậy thì sau này cậu mới không bị người ta lấy đồ tốt ra dụ dỗ. Hiểu chưa?”

“Tớ hiểu, tớ hiểu.” Thiên Huỳnh vội vàng gật đầu lia lịa, bây giờ cậu nói gì cũng đúng.

“Cậu hiểu cái gì?” Thời Lục thấy thế thì dừng chân lại, nói với vẻ nghiêm túc. Thiên Huỳnh ngoan ngoãn tổng kết một cách ngắn gọn.

“Không được bị người khác dụ dỗ chỉ vì chút thứ tốt.”

“Ừ.” Thời Lục thờ ơ đáp lại, sau đó cụp mắt hỏi cô.

“Vậy lần sau cậu có đi chơi với Phó Kiều Kiều nữa không?”

“……”

Hoá ra là đợi đến đây.

Thiên Huỳnh gục đầu giả vờ chết, dù thế nào cũng thà chết nghẹn chứ nhất định không chịu mở lời. Thời Lục sớm đoán được cái tính này của cô, đứng phía sau cứ đùa nghịch chiếc băng đô cá heo trên đầu cô một cách lười biếng, ngân dài giọng.

“Nói gì đó đi chứ.”

“Đừng nghĩ cậu giả câm giả điếc là có thể bỏ qua vấn đề này.”

Thiên Huỳnh gạt tay cậu ra, cậu lại quấn. Qua nhiều lần như vậy, cô cũng bị trêu chọc đến mức khó chịu, quay lại trừng cậu, định giảng đạo lý.

“Lộc Lộc, tớ không thể chỉ có cậu là bạn.”

“Tại sao không thể?” Thời Lục hỏi ngược lại theo bản năng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thiên Huỳnh thì vội đứng thẳng người, ho khan rồi nghiêm nghị nói.

“Vậy ai là bạn thân nhất của cậu?”

“……” Thiên Huỳnh che đầu lại, hét lên.

“Là cậu, là cậu, là cậu.”

“Cậu là bạn thân thiết của tớ!”

” Vậy thì còn tạm được.” Cuối cùng Thời Lục cũng vừa lòng thỏa dạ, ngưng việc dồn ép cô.

Những ngày cuối thu, nhiệt độ hạ xuống nhiều chỉ sau một tuần.

Thứ Hai này có vẻ khác đôi chút so với trước đây.

Thiên Huỳnh mặc chiếc quần đồng phục đã sửa lại hoàn mỹ, xoay qua xoay lại trước gương nhiều lần. Ống quần rộng thùng thình biến thành kiểu ổng lộ mắt cá chân. Mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra trên đôi giày có vẻ càng xinh đẹp.

Rõ ràng chỉ thay đổi một chỗ nhỏ như vậy nhưng cảm giác tổng thể hoàn toàn khác. Ngay cả mái tóc ngắn của cô cũng trông sáng sủa và trẻ trung hơn rất nhiều.

Con người ai mà chẳng yêu cái đẹp, cho dù Thiên Huỳnh được Thiên Chính Dân nuôi như con trai từ trước giờ thì cũng không khỏi trào dâng sự vui sướng từ đáy lòng, bước chân xuống lầu cũng tung tăng hơn nhiều so với trước.

Trong lúc ăn sáng, Thời Lục nhìn thấy nụ cười của Thiên Huỳnh thì nhướng mày.

“Mới sáng sớm có chuyện gì mà vui thế?”

“Đi học.” Thiên Huỳnh cười tủm tỉm.

“Thích học hành đến vậy à?” Thời Lục nhớ lại, hình như Thiên Huỳnh rất nghiêm túc trong việc học tập, lúc nào cô ấy cũng đọc sách rồi làm bài.

“Ừm ừm.” Thiên Huỳnh cắn miếng trứng ốp la trên đĩa, vội vàng gật đầu. Cô muốn ăn nhanh để đến trường.

Tâm trạng của Thời Lục cũng tốt hẳn trong bữa sáng này. Nhìn khuôn mặt tươi cười của người kia trên bàn ăn, cậu không khỏi vui theo.

Cậu vừa ăn xong sandwich, chuẩn bị đi lấy sữa bò.

“Tớ ăn no rồi.” Thiên Huỳnh nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình, không nhịn nổi nữa, gấp gáp đứng dậy.

“Tớ ra ngoài trước chờ cậu.”

Cô xách cặp đẩy ghế ra, vừa bước ra ngoài hai bước.

“Dừng lại.”

Ánh mắt Thời Lục rơi vào chiếc quần đồng phục bị ngắn mất một đoạn của cô, dần dần có vẻ nghiêm nghị.

“Quần của cậu như vậy là sao hả?” Cậu ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Thiên Huỳnh.

“Sức khỏe tốt quá nên muốn trải nghiệm cảm giác bị đông lạnh à?”

“Lại là do Phó Kiều Kiều kỳ quái đó?”

“……”

Biểu cảm của Thiên Huỳnh như đã cam chịu hết thảy.

“Bây giờ, lập tức, đi thay cho tớ.” Thời Lục hít sâu một hơi, ngón tay chỉ thẳng lên tầng, không cho cô nhiều lời.

“Đừng ép tớ phải tự mình ra tay.”