Khương Diệp dựa vào ngực anh ngủ rồi.
Bùi Chinh rút tay mình về, nhìn chằm chằm gương mặt cô, nói về ngũ quan hay diện mạo, Khương Diệp cũng không xinh đẹp hơn Lộ Du Hi, nhưng khí chất độc đáo, thanh thanh lành lạnh, giống như sương trắng mùa thu, lạnh nhưng không thấm, có cách hành xử đẹp khác người.
Lộ Du Hi hỏi anh có muốn chơi trò đổi vợ không, Bùi Chinh chỉ hỏi một câu:
“Vợ cậu ta đồng ý không?”
Sau đó, Lộ Du Hi nói cho anh, Khương Diệp đồng ý.
Trong đầu Bùi Chinh hiện ra khung cảnh cô gái ngồi xổm cạnh bồn hoa cho lũ mèo hoang ăn, mỗi tuần ba buổi tối lúc đi làm về cô sẽ bón cho chúng, không giống như những người khác, vừa cho nó ăn vừa vuốt ve, cô chỉ lặp đi lặp lại một động tác, cũng không thân cận sờ đầu con mèo đang dụi vào mũi giày mình.
Mỗi tối thứ tư Bùi Chinh đều phải ở lại kiểm kê, lần nào cũng gặp được cô đang bón cho mèo.
Gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Sự thật anh đã cho là hai người họ giao thoa chỉ giới hạn ở mức độ như vậy, nhưng không nghĩ đến có một ngày, cô sẽ dựa vào ngực anh, tùy ý để anh ôm, âm thanh mang theo men say mềm mại nói với anh: “Rất kích thích.“
Bùi Chinh thở phào một hơi, anh trở mình, đưa tay kéo quần sịp xuống, giải phóng vật cứng trướng đau ra ngoài.
Anh quay đầu đưa mắt nhìn Khương Diệp, cô là cô gái có tâm lý phòng bị và tính cảnh giác rất mạnh, chẳng sợ anh đem chuyện của mình thẳng thắn nói ra, mà cô cũng không mở miệng nói về đời tư của mình một câu, cô bảo vệ bản thân vừa cẩn thận lại hoàn mỹ, uống say cũng đúng mực không rối loạn.
Có lẽ đã chắc chắn anh sẽ không làm gì đó với mình, thân thể trần trụi mịn màng gắt gao dán sát gần anh, còn ngủ đến bình yên điềm tĩnh.
Bùi Chinh duỗi tay ra tắt đèn, quay lưng lại, chậm rãi nhắm mắt.
Chất cồn quấy phá, anh khó có được một giấc mộng xuân, cô gái hé miệng chứa đựng dương vật anh ra sức cắn nuốt, sướng đến mức không thể ức chế, bàn tay ấn gáy hất hông đưa đẩy thật mạnh vào sâu bên trong họng, dương vật thô to, cắm đến mức cô gái khóc lóc kêu ô ô, nghe thấy vậy tính dục càng nặng nề hơn, anh như điên rồi đẩy hông cắm đưa, lúc gầm nhẹ bắn tinh, tay nắm mái tóc dài nhấc đầu cô gái lên, thấy đôi mắt đỏ bừng, đầu mũi cũng phiếm hồng, khóe miệng chảy ra dòng tinh dịch trắng ngà.
Là Khương Diệp.
Bùi Chinh bỗng nhiên bừng tỉnh, quần sịp dấp dính một mảnh.
Anh xoa mặt, lúc chuẩn bị xuống giường, phát hiện Khương Diệp ôn eo anh từ phía sau, xoay người đưa mắt nhìn, Khương Diệp ngủ rất say, khuôn mặt kề sát lưng anh, cánh tay mảnh khảnh đặt lên bụng, móng tay mượt mà màu hồng phấn, ngón tay trắng nõn tinh tế.
Bùi Chinh nhẹ nhàng lấy tay cô ra, xoay người bước xuống giường, sau khi vào toilet, anh cởi quần ném vào thùng rác, mở vòi hoa sen ra đứng vào, một tay chống lên tường sứ, đưa đầu vào dưới dòng nước, nhắm mắt súc rửa.
Khương Diệp ngủ cho đến lúc đồng hồ báo thức réo vang mới mở mắt ra, cô đưa tay cầm lấy di động nhìn, đã bảy giờ sáng, tối qua uống xong rượu ngủ thật sự rất say, cũng không nằm mơ một lần, nằm trên giường hòa hoãn một lát sau đó mới nâng chăn lên rời giường, cơ thể dưới tấm chăn trơn bóng, không có một mảnh quần áo.
Cô nhớ đến tối qua Bùi Chinh ôm mình trước bồn rửa tay, cởi từng món quần áo trên người mình ra, quay đầu tìm tấm khăn lông trên giường, lại thấy ghế bên cạnh giường đã đặt bộ quần áo ướt đẫm tối qua. Đã được giặt là sạch sẽ, mở túi chống bụi ra còn ngửi thấy hương thơm nước giặt của tiệm giặt là.
Bùi Chinh đang trong phòng bếp làm bữa sáng, Khương Diệp rửa mặt xong đi đến trước mặt anh nói một tiếng cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Bùi Chinh đặt miếng bánh mì lên chiếc đĩa trắng sạch sẽ, cầm ly sữa bò đưa đến trước mặt cô.
Sữa bò giải rượu.
Khương Diệp không thích uống sữa bò, cô ăn hai miếng bánh mì, nhìn thời gian, lấy khăn giấy lau lau tay muốn đi, Bùi Chinh gõ gõ cái bàn, bảo cô chờ một chút, lại lấy cho cô một ly nước mật ong.
Ngay cả Ngụy Thành Huy đến bây giờ cũng không biết cô không uống sữa bò, nhưng Bùi Chinh đã phát hiện ra.
Người đàn ông luôn chú trọng chi tiết lại thêm một điểm, mặc kệ là bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ đặt trên ghế, hay là một ly nước mật ong, đều cũng đủ làm Bùi Chinh ở trong lòng cô tăng thêm hảo cảm.
Bùi Chinh cho rằng cô không thích nước mật ong, nhướng mày nhìn cô:
“Đổi cho em thứ khác?”
Khương Diệp nhận lấy ly nước mật ong uống hết sạch: “Cảm ơn, cái này có thể.”
Nước mật ong ngọt ngào tiến vào yết hầu, cả người cô đều cảm thấy thoải mái hơn.
“Tôi đưa em đi.”
Lúc anh cầm chìa khóa xe cũng là lúc lấy áo khoác của cô xuống, trong tay Khương Diệp còn cầm di động, đang muốn đặt lên trên tủ giày để mặc áo, đã thấy Bùi Chinh mở áo khoác ra, mặc vào cho cô.
Khương Diệp cắm tay vào túi áo khoác, ngửi hương vị kem cạo râu mát lạnh trên người đàn ông, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay: “Tôi không phải Lộ Du Hi, anh không cần phải chiếu cố tôi như vậy.(*)”
“Tôi không vì cô ấy làm chuyện này.”
Bùi Chinh đã thay giày xong, lại cầm giày của cô đặt trên mặt đất:
“Càng sẽ không coi em thành cô ấy.”
Động tác nhấc chân của Khương Diệp bỗng nhiên dừng lại: “Vì sao vậy……?”
“Không phải em nói tôi là một linh hồn cô độc sao?” Bùi Chinh nhếch khóe môi lên, tươi cười đạm mạc, đoạn mày hung hung dữ dữ hiện ra vài phần dịu dàng:
“Tôi đang tìm một linh hồn cô độc khác.”
Trái tim Khương Diệp hẫng một giây ngắn ngủi.
///(*) Từ Chiếu Cố này có nghĩa là: Quan tâm đặc biệt hoặc châm chước, do chú ý tới hoàn cảnh, tình hình riêng. Chiếu cố hoàn cảnh gia đình. Chiếu cố tuổi già sức yếu. Làm điều gì cho người bề dưới, do thương cảm, quý mến. Do không biết dùng từ gì cho đúng mà có thể thuần việt nên thi thoảng mình sẽ dùng từ này, định thay bằng từ quan tâm hay chăm sóc nhưng cảm thấy không đúng ý cho lắm