Rõ ràng bên trong có đàn ông.
Khương Diệp bị người đàn ông giam ở trong ngực há miệng thở dốc, bàn tay to rộng lau nước mắt trên mặt, cúi đầu hôn mắt cô, ý thức vẫn đang hỗn loạn, nghe thấy tiếng Đinh Liên, lúc này mới nhớ bên ngoài còn có người
“Xong ngay……” Giọng nói khàn khàn, bụng nhỏ vẫn run rẩy.
Bùi Chinh lấy khăn lông lau tinh dịch trắng ngà trên đùi cô, anh mở nước ra giặt sạch khăn lông, lại lau toàn thân cô lần nữa, Khương Diệp mềm nhũn trong lồng ngực anh, giữa chân bị chà đạp đỏ bừng, lỗ nhỏ hé mở vẫn còn chảy nước.
Anh dùng khăn lông nhẹ nhàng lau qua một chút, Khương Diệp nhẹ than một tiếng, bắt lấy cổ tay anh bảo đừng động.
Bùi Chinh ngậm lấy vành tai cô mút một cái, âm thanh khàn khàn đầy ý cười: “Vậy đã không được?”
Nếu không phải Đinh Liên bỗng nhiên xuất hiện, không chừng anh sẽ làm chết Khương Diệp trong toilet.
Khương Diệp đã không đứng nổi, bị anh ôm lấy mặc đồng phục bệnh nhân vào, đi ra ngoài cũng khó khăn, hai đùi đã mềm nhũn, Bùi Chinh thấy vậy chặn ngang người bế lên muốn đi ra ngoài, Khương Diệp đẩy đẩy ngực anh: “Chờ một chút.”
Cô hô lên về phía ngoài cửa : “Mẹ, mẹ đi ra ngoài một lát, năm phút sau lại vào.”
Đinh Liên đang ngắm chiếc áo khoác nam treo trong tủ, bà dùng tay vuốt ve phần tay áo, cảm xúc không tồi, đang muốn xem nhãn hiệu, nghe tiếng Khương Diệp nói, bà gật gật đầu kéo cửa đi ra ngoài: “Được.”
Làm gì được năm phút, đúng lúc Bùi Chinh bế Khương Diệp ra đến nơi, còn chưa đi được hai bước, Đinh Liên đã mở cửa đi vào. Ý đồ rất rõ ràng, chỉ muốn xem người đàn ông cùng Khương Diệp trốn trong phòng tắm là thần thánh phương nào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi, cúc áo tuy được cài rất gọn gàng nhưng không thể giấu được những đường cơ căng chặt đang ngủ yên bên dưới, ngực anh ta gần như muốn nổ tung vì cơ bắp, do cánh tay dùng sức nên ống tay áo xắn lên căng chặt đè ép xuống, thấy rõ hình dạng của bắp tay bên dưới.
Cái đầu cao cao, ngũ quan bình thường, đoạn mi bên phải bị cắt thành hai đoạn, nếu kết hợp với nhau sẽ trở thành gương mặt hung hăng, nhưng khóe môi lại cố tình cong cong, dáng vẻ không hề bị dọa sợ, ngược lại còn tươi cười hướng về phía bà, chào hỏi: “Chào cô.”
Khương Diệp thật bất cẩn.
Đinh Liên là ai chứ, đời này còn ăn muối nhiều hơn ăn cơm, cô ở lâu trong toilet như vậy, khẳng định bà đã sớm nghi ngờ, bây giờ chính là cố ý “Giết” bọn họ một cách bất ngờ…
Khương Diệp nửa che lại mắt, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Mẹ…… anh ấy là Bùi Chinh.”
Cô mặc đồng phục bệnh nhân, tuy đã che khuất dấu vết trên người, nhưng mắt mũi khóc đến đỏ bừng, trông dáng vẻ đúng kiểu vừa bị chà đạp đến đáng thương.
Đinh Liên rốt cuộc đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, chỉ vào giường bệnh nói về phía Bùi Chinh:
“Đặt người xuống trước.”
Bùi Chinh gật gật đầu, bế Khương Diệp đặt trên giường bệnh, lại đi qua rót hai cốc nước, một cốc đưa cho Khương Diệp, cốc kia đưa đến trước mặt Đinh Liên. Đinh Liên không tính hưng sư vấn tội, ngồi trên ghế cẩn thận đánh giá Bùi Chinh, vóc dáng người đàn ông cao lớn, con người rắn rỏi, hành động cẩn trọng, còn có chút….nhẹ nhàng.
Lúc Khương Diệp uống nước, có giọt rớt trên cổ, anh dùng tay tiếp được, lấy khăn giấy lau đi. Hai người này rõ ràng đã sớm quen biết, thậm chí lúc ở chung còn có phần ăn ý không dễ phát hiện.
“Tam Tam.” Đinh Liên không hỏi Bùi Chinh vấn đề gì, chỉ nhìn Khương Diệp hỏi: “Là người kia hả?”
Là người ngày hôm qua gọi điện thoại đến.
Khương Diệp không hề phủ nhận, gật gật đầu: “Vâng.”
Đinh Liên nhướng mày tỏ vẻ đã hiểu: “Được, cậu vẫn chưa ăn sáng phải không? Tôi đi gọi thêm một phần.”
Ý là: Tối qua cậu đã ở đây phải không?
Bùi Chinh lịch sự cảm ơn bà, thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, trên mặt viết rõ câu trả lời: Đúng vậy, tối qua tôi đã ở đây.
Đinh Liên xách túi đi ra ngoài.
Khương Diệp che mặt lại, bả vai khẽ nhúc nhích, Bùi Chinh chờ lúc Đinh Liên vừa bước ra ngoài cửa, lúc này đi đến trước mặt Khương Diệp, kéo tay cô ra, thấy cô đang cười.
“Cười cái gì?” Anh nhịn không được cũng cong môi theo, cúi đầu thò lại gần, hôn khóe môi đang giương lên của cô.
“Buồn cười thật.” Cô vẫn cười, chủ động ôm lấy cổ anh, dán cả người mình vào anh, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc ngắn, vuốt ve chân tóc.
Bùi Chinh nắm lấy cằm cô hôn sâu hơn, một tay khác kéo người vào ngực, cánh tay dài siết chặt eo nhỏ, nâng cơ thể cô lên cho ngồi ở trên đùi, anh giống như một người khổng lồ bao bọc cô trước ngực, cúi xuống hôn cắn cánh môi hồng.
Đinh Liên lại mở cửa phòng bệnh ra, thò đầu vào trong.
Bùi Chinh: “……”
Khương Diệp: “……”
Hai người đang hôn nhau buộc phải tách ra, cùng quay đầu về phía cửa.
Đinh Liên tỏ vẻ không bất ngờ với cảnh này, cười đến hiền hậu: “Mẹ chỉ muốn hỏi một chút, sáng cậu ta thường ăn gì?”
Khương Diệp lại che mặt than nhẹ: “Mẹ, đừng đùa.”
“Được rồi, lần này đi thật đây.” Đinh Liên vừa lòng mà vẫy vẫy tay: “Hai đứa tiếp tục.”
Bùi Chinh chờ bà đóng cửa lại một lần nữa, lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu cười nhẹ một tiếng, đầu dựa vào cần cổ Khương Diệp, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “May mà vừa rồi bà không đi vào toilet.”
Khả năng anh sẽ héo rớt.
Khương Diệp tưởng tượng ra hình ảnh đó, bật cười thành tiếng, cô ít khi thoải mái cười to như vậy, khóe môi cong lên hết cỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng, đuôi mắt đỏ bừng lấp lánh, nụ cười xinh đẹp dịu dàng.
Bùi Chinh thấy cô cười vui vẻ như vậy, lại kéo người vào trong ngực, nhéo mặt cô, cũng cười cùng với cô.
Đinh Liên vừa đi ra ngoài vài bước, nghe thấy tiếng cười, bà không thể tin được lại lùi về sau vài bước, đứng yên ở cửa phòng bệnh, cẩn thận nghe một lát, sau khi xác định được là Khương Diệp đang cười, bà cũng không nhịn được nở nụ cười.
Sau khi Khương Diệp lớn lên, dường như chưa bao giờ cười như vậy trước mặt bà.
Hi vọng người đàn ông này ở bên cạnh, có thể làm cho cô vẫn luôn tươi cười vui vẻ như vậy.