Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng chín, cũng là ngày Ngụy Thành Huy cùng Lộ Du Hi kết thúc chuyến du lịch trở về.
Hai người ăn ý mà không nhắc đến trò chơi đổi vợ sắp kết thúc, chỉ là không hẹn mà thả chậm bước chân, đi đến đầu xe mới chậm rãi buông tay.
“Em muốn đến một nơi.” Khương Diệp ngồi vào ghế phó lái: “Anh có thể đi về trước.”
“Anh đưa em đi.” Bùi Chinh dựa vào cửa xe, nhìn cô đeo đai an toàn xong mới đóng cửa xe lại, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Khương Diệp nói: “Em sẽ ở đó rất lâu.”
Nghe thấy cô không có ý từ chối, Bùi Chinh thả lỏng nhướng mày:
“Anh có rất nhiều thời gian.”
Xe nhập vào làn đường, âm nhạc vang lên, là bản nhạc có tiếng mưa rơi, Khương Diệp quay sang nhìn Bùi Chinh, có chút ngoài ý muốn người đàn ông cao lớn thô kệch này lại cẩn thận như vậy, không chỉ biết sở thích của cô, mà còn tìm thấy một bản thuần túy.
Không có tiếng sấm, chỉ có tiếng hạt mưa rơi tí tách trên mặt đất.
Trước kia khi còn nhỏ cô không thích ngày mưa, thậm chí là sợ hãi, lúc đó đi theo mẹ hối hả ngược xuôi, chuyển trường khắp nơi, mỗi lần trời giông bão, cô đều chạy một mình về hướng nhà mình. Đinh Liên nói muốn đến đón cô, nhưng cô là cô bé sớm đã rất hiểu chuyện, chỉ đi một mình về, ô che mưa bị gió thổi bay đi, cơ thể gầy yếu bị gió bão quét qua đẩy lùi về phía sau, cô vừa khóc vừa trấn an không phải sợ, tia chớp sẽ không bổ xuống đầu mình.
Nếu bổ đến, thì đó cũng là số mệnh, nên chết sớm một chút cũng tốt, không cần phải liên lụy đến mẹ.
Khi đó, cô chỉ là một cô bé mười một tuổi.
“Trước kia, mỗi tối thứ tư đều sẽ gặp được em.”
Bùi Chinh xoay một vòng tay lái: “Anh lái xe vào khu nhà, em ở trong hoa viên cho mèo ăn.”
Trong lòng anh đã mơ hồ đoán được, nơi lát nữa cần đến có ảnh hưởng tới tâm trạng của cô, cho nên, trên đường trở về cô sẽ dừng lại cho mèo ăn, thay đổi tâm tình.
“Em ở thang máy, siêu thị, đã gặp qua anh.” Khương Diệp như nhớ đến gì đó nhoẻn miệng cười:
“Trước kia em vẫn luôn cho rằng anh là huấn luyện viên thể hình.”
Bùi Chinh cũng cười theo: “Rất nhiều người đều nói như vậy.”
Khi anh nói đã nâng cánh tay phải lên, banh ra bắp tay dưới áo sơ mi, tay áo suýt nữa bị căng đứt, ánh mắt Khương Diệp dừng trên cổ tay anh, chỗ đó có vết do móng tay cô cắm bị thương, miệng vết thương kết vảy còn chưa bong ra.
“Sao anh lại nhớ rõ là thứ tư?” Khương Diệp rời tầm mắt, nhìn về phía sườn mặt anh.
Bùi Chinh ăn ngay nói thật: “Mỗi tuần đều kiểm kê, nên về muộn, vừa vặn gặp được em.”
“Trùng hợp như vậy à?” Cô nở nụ cười nhẹ.
“Em không tin?” Bùi Chinh bật cười:
“Vì anh biết em là hàng xóm phía đối diện, cho nên lúc gặp sẽ chú ý nhiều hơn một chút.”
Khương Diệp rất khó không làm người khác chú ý.
Ánh đèn đường ban đêm chiếu lên tấm lưng gày gò của cô, trước và sau lưng mèo con vây xung quanh, nhưng cô không duỗi tay vuốt ve một con nào, đôi mắt trước sau bình thản không một gợn sóng, giống như tùy thời điểm sẽ rút lui khỏi thế giới này, ánh trăng sáng bao phủ cơ thể cô, lạnh lẽo và cô đơn.
Khí chất trên người cô rất đặc biệt, cho dù đứng trong thang máy chật kín người, chỉ cần Bùi Chinh đi vào, liếc mắt một cái là thấy được cô.
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Khương Diệp cười khẽ, cô cũng không cảm thấy Bùi Chinh là người như vậy, nhưng lúc anh đồng ý trò chơi đổi vợ, nhất định là bởi vì những lần gặp gỡ tình cờ đó.
Bùi Chinh nghĩ ngợi, đầu lưỡi chống chống hàm răng, sửa cho đúng lời:
“Không phải, hẳn là lâu ngày sinh tình.”
Một câu hai ý nghĩa.
Khương Diệp cười rộ lên, biểu tình trên mặt sinh động thêm vài phần, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt sáng ngời, lấp lánh lộng lẫy như vụn kim cương.
“Cho nên anh thích em.” Cô nói.
Bùi Chinh cũng cười theo, anh vươn tay phải ra nắm lấy tay trái cô, nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mắt, lúc này mới quay đầu nhìn về phía cô, thản nhiên gật đầu:
“Ừm.”
“Anh thật sự thích em.”
So với thích, còn thích nhiều hơn nữa.