Bùi Chinh nói ” Nhanh” của anh khác với cách hiểu của Khương Diệp.
Cô cho rằng cùng lắm chỉ hai phút nữa sẽ kết thúc, nhưng không nghĩ đến, Bùi Chinh ước chừng phải làm hơn mười phút sau mới dừng lại, hôn môi cô, chạm chạm cánh môi, cắn đầu lưỡi, tiếng thở dốc bên tai gợi cảm mê người.
Khương Diệp mệt đến mức nhắm mắt thở hổn hển, người đàn ông ôm cô ngả ghế về sau nằm xuống, cho cô ghé vào ngực anh ngủ, lấy áo khoác che lại sống lưng trần trụi. Vân da trên ngực anh căng cứng, cơ bắp rắn chắc không thể như đệm mềm được, ngủ vài phút Khương Diệp đã mở mắt ra, ách giọng nói muốn về nhà.
Bùi Chinh dùng áo khoác bọc kỹ người cô lại, ôm ra ngoài, lúc chuẩn bị khóa xe, Khương Diệp nhớ đến gì đó gãi gãi cánh tay anh, âm thanh khàn khàn khô khốc nói:
“Ghế sau.”
“Gì vậy?” Bùi Chinh không nghe rõ cô nói gì, theo tầm mắt kéo cửa nhìn vào ghế sau, hỏi:
“Mang lên à?”
Là một túi quà tặng.
Khương Diệp dựa vào cổ anh nói: “Cho anh.”
“Cho anh?” Bùi Chinh khá bất ngờ mỉm cười, anh không nghĩ đến Khương Diệp sẽ mua quà tặng mình.
Chỉ là lúc đi mua đồ mang sang bên nhà ba kế, ngẫu nhiên đi qua cửa hàng thời trang lần trước mình đã mua áo ngủ, nhìn con ma nơ canh nam mặc trên người chiếc áo ngủ màu trắng thấy cũng không tệ lắm, hơn nữa dáng người cũng giống với Bùi Chinh, cô liền mua, trên đường về còn đi qua tiệm giặt là giặt sạch sấy khô sau đó mới cho vào túi quà.
Đáp lại lần trước Bùi Chinh đã giặt sạch sẽ quần áo giúp cô.
Bùi Chinh cầm theo túi quà, chỉ nhìn thoáng qua trong túi có một lớp vải lụa màu trắng, đựng trong túi chống bụi màu vàng nhạt, hình như giống với chiếc áo ngủ màu trắng của Khương Diệp, khóe miệng anh cong lên, cúi xuống hôn vào môi cô:
“Cảm ơn em.”
Từ trước đến nay đều là Khương Diệp nói cảm ơn, hôm nay là lần đầu tiên nghe anh nói cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Cô cũng học theo anh.
Bùi Chinh cười cười đem người ôm chặt hơn, không đi vào thang máy mà bế cô bước vào lối thang bộ thoát hiểm.
Khương Diệp biết anh sợ gặp phải người quen, nhưng mà nhà ở tận tầng chín, trong ngực còn ôm cô, dường như anh không thấy mệt chút nào, trên đường còn dừng lại hôn cô một lần, hỏi cô có đói bụng không, lát nữa muốn ăn món gì.
Chỗ cơm chiều kia hoàn toàn tiêu hao rồi.
Tuy Khương Diệp không đói lắm, nhưng cũng không muốn Bùi Chinh phải nấu ăn, đến lúc anh ôm cô lên đến tầng chín, trước khi mở cửa vào nhà, lúc này mới mở miệng: “Gọi đồ ăn.”
“Được, cho em chọn.” Bùi Chinh đặt cô lên sô pha, lấy di động ra click mở phần mềm gọi cơm, đưa đến tay cô: “Anh đi mở nước tắm.”
“Ừm.” Khương Diệp cầm di động, chọn vài món ăn mặn, một món canh.
“Đặt xong rồi?”
Bùi Chinh cởi trần đi ra, phía dưới chỉ mặc chiếc quần sịp góc bẹt, anh đi đến thấy Khương Diệp đã chọn đồ ăn xong, nhận lấy di động ấn thanh toán, sau đó ném lên sô pha, bế Khương Diệp đi vào toilet.
“Ngâm một lát.”
Anh đặt Khương Diệp vào bồn tắm, lấy gối tựa cho cô, đắp một chiếc khăn lông trước ngực.
Bùi Chinh đứng dưới vòi sen tắm rửa, vừa gội đầu xong cúi xuống nhìn Khương Diệp, cô nằm trong bồn tắm lặng lẽ nhìn chăm chú vào anh, khóe môi Bùi Chinh cong lên, cầm khăn khô lau qua loa mái tóc, rút một chiếc khăn tắm khác vây quanh eo, đi đến trước mặt cô, chống hai tay vào bên thành bồn tắm, cúi người xuống hôn môi.
“Em đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi.
Khương Diệp nhẹ cười rộ lên nói: “Biết rõ cố hỏi.”
Dáng người Bùi Chinh rất chuẩn, vai rộng chân dài, hình thể cao ráo khỏe mạnh, cơ ngực nở nang, cơ bụng cùng hai bên sườn cơ cá mập rõ ràng, vẻ quyến rũ tính dục.
Anh cười ngậm lấy môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi, mở miệng mang theo âm thanh trầm khàn:
“Thích không?”
Khương Diệp biết anh đang hỏi về cơ thể mình, thành thật gật đầu: “Thích.”
So với hình dáng, dường như cô còn thích con người của anh hơn.