Bùi Chinh đặt cô trước bồn rửa tay, nhìn Khương Diệp rửa mặt, xác định cô không say, chỉ là gương mặt kia đã hồng một mảnh, làm cho đôi mắt cũng hồng theo, giống như một con thỏ.
Cô rửa mặt xong, phải về phòng lấy áo ngủ, Bùi Chinh lo cô choáng váng đụng vào tường, thay người đi vào lấy đồ ngủ, trong vali hành lý được sắp xếp chỉnh tề, bên trái là mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm, bên phải là quần áo tắm, xếp thành khối hình vuông vắn, chất lụa tơ mỏng manh, xúc cảm mềm mại.
Còn có mùi thơm.
Chóp mũi Bùi Chinh giật giật, hương thơm nhàn nhạt cũng giống như tính tình của Khương Diệp, nhìn như thanh lãnh, nhưng vô cùng quyến rũ.
Anh lấy xong áo ngủ quay lại, Khương Diệp đã bắt đầu tắm rửa, tấm thủy tinh trong suốt bị hơi nóng mờ mịt tạo thành sương trắng, lộ ra thân thể như ẩn như hiện, Bùi Chinh chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, đặt quần áo ở trên ghế, đi ra khỏi toilet đóng cửa lại.
Di động vang lên, là mẹ Bùi gọi đến, hỏi anh sao không đi cùng Lộ Du Hi ra ngoài du lịch.
Lộ Du Hi nói dối hai bên gia đình là đi cùng đồng nghiệp, cả hai bên đều tự nhiên nghĩ đó là đồng nghiệp nữ, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn, lại hỏi sao không cho Bùi Chinh đi theo, Lộ Du Hi nói anh rất bận, không rảnh.
Mẹ Bùi trong lòng không thoải mái lắm: “Sao con lại không rảnh? Trong tiệm không phải còn có nhân viên à? Con là ông chủ, không cần mỗi ngày phải đi làm, tại sao lại không rảnh?”
Bùi Chinh đi đến phòng khách, bật loa ngoài rồi ném di động lên sô pha, anh đột nhiên nhảy bật đu lên xà đơn gắn trên tường, hít xà. Mẹ Bùi nói vài phút, thấy Bùi Chinh không trả lời một câu, tức giận đến không thèm nói nữa, hỏi anh kế hoạch khi nào muốn sinh con, Bùi Chinh đã hít xà đơn năm mươi cái, nhảy xuống cầm lấy di động, thở hổn hển nói:
“Năm năm sau đi.”
Lộ Du Hi năm nay đã 25, năm năm sau là 30, nhưng mấu chốt là năm năm sau Bùi Chinh đã 36, đến lúc đó Lộ Du Hi còn có thể sinh, vậy còn Bùi Chinh có thể không?
Mẹ Bùi gì cũng không muốn nói nữa, cúp điện thoại.
Bà không biết, Bùi Chinh cùng Lộ Du Hi cũng không tính có con, hai người đã sớm có kế hoạch là gia đình dink..
Không biết Khương Diệp có kế hoạch muốn sinh con không.
Bùi Chinh nhíu mày, anh lại nhảy lên hít xà thêm mười mấy lần, sau đó mới đi vào toilet trong phòng ngủ tắm rửa.
Chờ đến lúc anh trở lại phòng cho khách, Khương Diệp đã sớm sấy xong tóc nằm trong ổ chăn, hai mắt nhắm lại như đã ngủ rồi, chỉ có một chiếc đèn đang chiếu, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Tay chân Bùi Chinh nhẹ nhàng nâng chăn lên giường, quay người qua đối mặt với cô.
Gương mặt cô còn hồng, một sợi tóc đen xõa xuống, theo hơi thở nhẹ nhàng phập phồng, trên người mặc áo ngủ bằng lụa thuần màu trắng, cổ áo mở ra, bên trong không mặc áo lót, lộ ra một mảnh nhỏ thịt vú trắng nõn.
Bùi Chinh đưa tay vén sợi tóc của cô ra sau đầu.
Khương Diệp bỗng nhiên mở mắt, động tác anh dừng lại một giây, sau đó tiếp tục vuốt tóc cô.
Cơ thể sau khi uống rượu ngoài ý muốn rất mẫn cảm, làn da bị chạm vào ân ẩn nóng lên, sâu trong nội tâm phát ra tín hiệu khát vọng, hi vọng bàn tay rộng kia có thể tiếp tục chạm vào cô.
Vuốt ve cô.
“Tôi nghe cô ấy nói.” Bùi Chinh thu tay về, nhìn cô nói: “Em muốn ở đến cuối tháng.”
Tiếng nói dày nặng có khuynh hướng cảm xúc vang lên trong không khí như đang trêu chọc nhân tâm.
“Ừm.” Khương Diệp gật đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh:
“Đã quên hỏi ý kiến anh, anh đồng ý không?”
Bùi Chinh lộ ra ý cười.
Lúc anh không cười, gương mặt kia nhìn thật hung, đường cong cứng rắn ngũ quan lạnh lùng lộ ra vài phần không thể kiềm chế được dã tính, một khi cười rộ lên, cặp mắt thâm trầm làm gương mặt nhu hòa hơn không ít, anh không nói lời nào, chỉ nhìn vào cô, hầu kết trượt lên trượt xuống lăn lộn.
Thật gợi cảm.
“Em cảm thấy, vì sao tôi lại đồng ý chơi trò này?”
Anh dùng lòng ngón tay trỏ chạm vào đuôi mắt phiếm hồng của cô, ngày trước con ngươi luôn thanh lãnh, giờ phút này nhiễm một sắc hồng đẹp đẽ, cô đã uống rượu, nên phản ứng chậm hơn một chút, cái miệng nhỏ hơi giương lên, theo sau mới ý thức được gì đó mà nhoẻn miệng cười.
Bùi Chinh sớm đã chú ý tới cô, cũng có lẽ đã sớm bị cô hấp dẫn.
Anh thẳng thắn thành khẩn làm Khương Diệp rung động vô cùng, cô chủ động dán sát vào anh, hướng đến môi anh chạm khẽ.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Trong lúc cô lui về phía sau, Bùi Chinh níu lại gáy cô, đưa mặt một lần nữa đến gần, hơi thở khẽ khàng phun lên mặt cô, âm thành khàn khàn hỏi:
“Muốn không?”
Muốn cái gì?
Còn có thể là cái gì.
Đầu quả tim Khương Diệp run rẩy, đôi mắt lại nhìn chằm chằm mặt người đàn ông, đánh bạo đưa tay lên ôm lấy cổ anh:
“Muốn.”