Sau tết Nguyên Đán, ba mẹ Bùi Chinh mới tin rằng anh thật sự đã có đối tượng kết giao.
Vì bảo Bùi Chinh dẫn Khương Diệp về nhà ăn cơm, anh đã từ chối vài lần, mẹ Bùi liền giấu diếm đi đến hiệu sách bên bờ biển, gọi cả ba Bùi đi theo, định nhìn trộm một lần.
Khương Diệp cũng không nhận ra ba mẹ Bùi Chinh, vừa đúng lúc anh đang ở tầng hai nấu cơm. Một mình cô ở bên dưới đun nước pha trà, ngồi trên ghế dài, áo lông màu trắng làm cho khí chất càng thêm bình thản, ưu nhã thong dong, mèo con bên chân cọ cọ ống quần, khóe môi cô cong lên, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Chú ý đến tầm mắt của đôi vợ chồng lớn tuổi, cho rằng họ muốn thưởng trà, Khương Diệp lại rót hai chén, mỉm cười đưa tay ý bảo: “Có thể nếm thử ạ.”
Mẹ Bùi ba Bùi liền ngồi xuống.
Tính tình khương Diệp không phải là kiểu người thích nói chuyện phiếm cùng khách hàng, khách không nói lời nào, cô cũng mừng vì được yên tĩnh, uống xong trà liền đi đọc sách, dưới chân mèo kêu meo meo, chắc là đói bụng, cô đứng dậy lấy đồ ăn cho mèo, có người khách đi vào hỏi sách của Tô Mary ở đâu, cô liền xoay người chỉ về một hướng.
Ba mẹ Bùi Chinh rất vừa lòng, nghe nói cô ly hôn cũng không ngại, nhưng sau đó nghe Bùi Chinh nói, chồng cũ của cô là Ngụy Thành Huy, cũng chính là chồng mới của Lộ Du Hi bây giờ, hai vợ chồng già mới thay đổi sắc mặt.
Nhưng hạnh phúc con trai là quan trọng nhất, mẹ Bùi một chữ “Không” cũng chưa nói, chỉ bảo anh thích là tốt rồi.
Lúc Khương Diệp dẫn theo Khương Thắng Hỉ đến nhà anh ăn cơm, bây giờ mới biết được, hai vị lần trước đến ngồi xuống uống trà chính là ba mẹ của Bùi Chinh, hai người thoải mái thừa nhận, nói đến nhìn trộm một lần, Khương Diệp cũng không để ý.
Cô đã tính năm nay ăn tết, trải qua chỉ có cô cùng ông nội Khương Thắng Hỉ.
Nhưng Bùi Chinh nói ba mẹ anh đã lớn tuổi, năm nay thân thể mẹ không được tốt, vì hao tổn quá nhiều sức lực bởi cuộc ly hôn của mình, tinh thần sa sút, cho nên anh mặt dày muốn cô về nhà ăn tết cùng mình.
Chính là lúc này đây, anh nói.
Anh đã chăm sóc ông nội của mình lâu như vậy, Khương Diệp cũng không phải là bạch nhãn lang, không có lý do gì từ chối thỉnh cầu này của anh, huống chi còn là lúc một bên người đàn ông thúc vào, một bên thỉnh cầu.
Cô đồng ý cũng quá chật vật.
Trên bàn cơm, lúc đầu còn có hơi xấu hổ, ba mẹ Bùi Chinh cố gắng làm bầu không khí nóng lên, không ngừng nói chuyện, Bùi Chinh trấn an hai câu, hai người lúc này mới thả lỏng xuống.
Một bữa cơm ăn xong, Khương Diệp cũng uống chút rượu, mặt đỏ hồng.
Ba mẹ Bùi Chinh cầm bao lì xì thật dày đưa vào tay cô, cô không từ chối, nhận lấy nói cảm ơn, lúc dựa vào sô pha nghỉ ngơi, Khương Thắng Hỉ bí mật lấy từ trong túi bao lì xì ra nhét vào tay cô.
“Cho cô cái này.” Khương Thắng Hỉ cười tủm tỉm nói với cô:
“Lúc đưa cho cháu gái tôi đã trộm giấu đi một cái.”
Hốc mắt Khương Diệp nóng lên, cô cười cười ôm lấy ông nội nói: “Cảm ơn ông nội.”
Mười giờ đêm, Bùi Chinh lái xe dẫn bọn họ đến bờ biển xem pháo hoa, Khương Thắng Hỉ vỗ tay nói đẹp quá, không biết Tam Tam có thể nhìn thấy được không.
Khương Diệp cùng ông ngẩng lên trời cùng xem pháo hoa, nghe được lời này, trong lòng đau xót, cô cười nói có thể, con có thể nhìn thấy.
Khương Thắng Hỉ ra đi vào một ngày nắng đẹp sau giờ ngọ, ngồi trên ghế dài vĩnh biệt cõi đời, hưởng thọ 82 tuổi.
Từ lúc hoả táng đến hạ táng, Khương Diệp vẫn luôn không khóc.
Bùi Chinh hỏi cô sao không khóc, cô nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, nói hôm nay trời không có mưa.
Chỉ một câu nói này, đầu quả tim Bùi Chinh như bị khoét một lỗ nhỏ, anh kéo cả người cô vào trong ngực, dùng áo khoác ngăn trở, mắt anh đỏ hồng nói:
“Tam Tam, không ai thấy, em có thể khóc.”
Khương Diệp nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mi chảy xuống.
“Tam Tam, ông bà nội tích cóp tiền tiêu vặt cho con, con xem này, nhiều như vậy, mau đi mua đồ ăn đi.”
“Tam Tam, ông nội trồng cho con một cây sung, chờ sang năm con đến, có thể ăn rồi.”
“Tam Tam, bà nội mua cái váy cho con, ai da, càng lớn càng xinh đẹp, chờ con trưởng thành, bà nội đã già rồi.”
“Tam Tam, đừng nhớ thương ông bà, đi học thật tốt, ở bên ngoài sống vui vẻ, chăm sóc bản thân, phải ăn no, thân thể là quan trọng nhất.”
“Sang năm sau lại về nhé, ông tiếc khi con phải đi……”
“Ông vẫn không nhận ra em.” Khương Diệp dựa vào lòng ngực anh, lời nói ra với vẻ tươi cười, nhưng nước mắt lại ồ ạt chảy xuống.
Bùi Chinh vuốt ve mái tóc cô: “Nhưng ông vẫn luôn nhớ kỹ em.”