Bùi Chinh đặt hộp đồ ăn lên bàn cơm, cầm lấy đũa đưa vào tay cô, hỏi:
“Hồi đại học em có quen bạn trai không?”
Khương Diệp nhận lấy đôi đũa, gật gật đầu: “Có, quen hai người.”
Bùi Chinh cắn hai cái vào má cô, Khương Diệp bị hành động khó hiểu này của anh chọc cười, nở nụ cười: “Làm sao?”
Đúng là hồi đi học cô đã quen hai người bạn trai, có một khoảng thời gian cô đến thăm ông ở viện dưỡng lão, khi trở về tâm tình sa sút, vừa lúc đó có bạn học nam tỏ tình, cô liền đồng ý, hai người chỉ quen nhau tầm nửa năm, vì Khương Diệp thường xuyên đọc sách quên mất thời gian hẹn hò, bạn nam đó cảm thấy thất bại nên nói chia tay.
Người thứ hai là người theo đuổi cô hơn một năm, bạn cùng phòng lấy di động cô nhắn trả lời đồng ý kết giao, chờ cho tới lúc cô cầm di động, đối phương đã đứng ở dưới lầu lớn tiếng reo hò ầm ĩ, bọn họ chỉ quen nhau ba tháng thì chia tay, bạn nam đó cảm thấy, hình như cô cũng không thật sự thích mình cho lắm. Khương Diệp không phủ nhận, hai người chia tay trong hòa bình.
Trong chuyện tình cảm Khương Diệp tương đối chậm nhiệt, đối phương thì yêu một cách cuồng nhiệt, nhưng cô không đáp lại nửa phần, cô cũng đã thử thích, nhưng không được như mong muốn.
Có vẻ như cô khó có thể thật sự thích một ai đó, nói chính xác hơn là cô rất khó thiết lập mối quan hệ thân thiết với người lạ.
Bùi Chinh là ngoại lệ.
Ngoại lệ duy nhất.
Cô xoa bên má hơi đau đau của mình, Bùi Chinh mỉm cười hôn lên má cô lần nữa.
“Em quen Ngụy Thành Huy qua đâu?” Anh hỏi.
“Xem mắt mù quáng.” Khương Diệp cúi đầu ăn miếng cơm: “Mẹ sắp xếp.”
Bùi Chinh lấy canh ra rồi để nguội, múc một thìa thổi thổi, sau đó đưa đến bên môi Khương Diệp, cô mở miệng ngậm thìa vào trong, uống xong một ngụm nhìn anh hỏi:
“Sau khi bị tổn thương ở trường đại học, anh đã cưới Lộ Du Hi?”
“Coi như vậy.”
Ảnh hưởng lớn nhất đến Bùi Chinh là do ba mẹ, sau đó mới là vì đoạn tình cảm thất bại kia.
“Vì sao em kết hôn với Ngụy Thành Huy?” Bùi Chinh ngồi bên cạnh cô, cầm đũa lên cùng ăn cơm.
“Muốn làm một người bình thường.” Khương Diệp nhai đồ ăn trong miệng, âm thanh hàm hồ nói: “Muốn cho bọn họ yên tâm, mình sống rất tốt.”
Bọn họ trong miệng cô chính là ông bà nội.
Cho dù một người đã mất, người còn lại bị bệnh Alzheimer, cô vẫn muốn được làm người bình thường, tìm một người đàn ông để kết hôn, có công việc ổn định thoải mái, mỗi ngày sống tự do tự tại không lo âu.
Mấy năm sau ngọc nát châu trầm, cũng coi như không làm ông bà nội thất vọng, những năm tháng đã quan tâm cùng vướng bận.
Bùi Chinh mở chiếc hộp nhỏ cuối cùng ra, bên trong là một con thỏ được khắc từ củ cà rốt, Khương Diệp đưa tay nắm lấy con thỏ, nhớ đến lần đầu tiên cô đến nhà Bùi Chinh, và những lời anh đã từng nói với mình:
—— Là một đứa trẻ rất vui vẻ, anh hi vọng em vui vẻ.
“Đây là gì?” Cô cong khóe môi nhìn anh: “Khen thưởng hay là dỗ dành đây?”
“Chỉ muốn làm cho em thôi.” Bùi Chinh cũng nhìn cô cười cười:
“Không phải em thích à?”
Đáy lòng Khương Diệp cảm thấy ấm áp không sao giải thích được.
Ngoài cửa sổ có thể nghe thấy từng hạt mưa rơi đập vào cửa kính, tiếng mưa tí tách vang lên.
Bùi Chinh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời mưa.”
Trong tay Khương Diệp cầm chú thỏ cà rốt, gương mặt dịu dàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ gật đầu: “Ừm.”
Một cơn mưa mùa thu lành lạnh.