Đổi Vợ - Tô Mã Lệ

Chương 63




“Đàn ông?”

Đinh Liên thấy cảm xúc của cô dao động, có chút bất ngờ hỏi: “Ai vậy?”

“Không phải.” Khương Diệp đặt di động trên giường, tiếp tục nghịch chiếc đồng hồ quả quýt, chơi một lát, cô nhắn tin lại cho Bùi Chinh một câu:

【 Em đi du lịch 】

Đinh Liên vốn không muốn xen vào chuyện của cô, nhưng không giấu nổi sự tò mò, đặc biệt là khi Khương Diệp cầm di động kiểm tra tin nhắn, ánh mắt của cô rõ ràng đã thay đổi.

Trở nên mềm mại.

Biểu cảm rất nhỏ, nếu không quá hiểu biết về con gái mình, đổi thành người khác chắc chắn sẽ nhìn không thấy.

“Là người vừa rồi gọi điện thoại?” Đinh Liên mạnh dạn suy đoán:

“Con gọi cậu ta đến đây?

Khương Diệp vuốt ve hoa văn trên chiếc đồng hồ, phủ nhận hoàn toàn:

“Không có.”

“Trưởng khoa nói theo dõi thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

Đinh Liên cầm túi chuẩn bị ra ngoài:

“Sau này mẹ sẽ không giới thiệu đàn ông cho con nữa, con tự tìm, nếu cảm thấy thích hợp, không kết hôn cũng không sao, không cần có con, hai người sống vui vẻ mẹ cũng ủng hộ.”

“Cả đời này mẹ đã như vậy.” Bà cười khổ: “Cũng không có tư cách gì giảng đạo cùng con.”

Ngón tay Khương Diệp hẫng một giây, muốn nói rằng Đỗ Vang là người khá tốt, nhưng cô không thể mở miệng, hai mẹ con hiếm khi có tiết mục an ủi như thế này, cô cảm thấy không quen.

Có lẽ Đinh Liên cũng không quen.

Đinh Liên mở cửa đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa một lát, lại quay về cầm lấy di động của Khương Diệp định mang đi. Cô duỗi tay nắm lấy: “Chờ một chút.”

“Làm sao?” Đinh Liên như đã sớm đoán được cô sẽ như vậy, nhìn về phía cô hỏi:

“Không phải không có sao? Cần di động làm gì?”

Khương Diệp: “……”

Đinh Liên rõ ràng cố ý nhử cô, thấy người nắm chặt di động không buông tay, nhướng mày cười, xoay người rời đi.

Chờ cửa phòng bệnh vừa đóng lại, lúc này Khương Diệp mới mở di động đưa mắt nhìn, Bùi Chinh đã nhắn tin lại, hỏi cô có thể gọi điện không.

Khương Diệp chủ động gọi qua: “Alo.”

Một hồi lâu Bùi Chinh mới lên tiếng: “Ở đâu?”

“Ở nơi khác.” Khương Diệp vuốt ve mặt đồng hồ trong tay, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Hai ngày nữa em về.”

“Tam Tam.” Cách một ống nghe, âm thanh Bùi Chinh khàn khàn: “Đừng nói dối anh.”

Anh nói: “Anh muốn gặp em.”

Ngực Khương Diệp khẽ run, cô mím môi: “Tạm thời em không muốn gặp anh.”

“Nói dối.” Bùi Chinh đến gần micro hơn một chút, giọng nói nặng nề như sỏi đá: “Anh không tin.”

Khương Diệp bỗng nhiên bật cười, không rõ lý do, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên, nói về phía đầu bên kia: “Bùi Chinh, có cơm không?”

“Có, cho anh địa chỉ.”

Khương Diệp cúp điện thoại, gửi định vị của bệnh viện qua cho anh.

Trên đỉnh đầu còn có khối băng gạc, trán cũng dán một miếng hình vuông, gương mặt cô trắng bạch như tờ giấy, cằm vì gầy nhọn hoắt.

Khương Diệp soi soi gương, khẽ thở dài kêu một tiếng thật xấu, cô rửa mặt xong nằm trở về giường, một lát sau lại ngủ rồi, khoảng thời gian này ngày đêm đều đảo lộn, ban ngày ngủ nhiều, ban đêm tỉnh giấc, sách cũng không đọc được, khi đôi mắt tập trung, đầu sẽ đau và thỉnh thoảng cảm thấy chóng mặt, một lần rời giường trời đất quay cuồng, giây tiếp theo ngã nằm lăn ra đất.

Khi choáng váng, cô nằm cuộn tròn ở trên giường.

Cũng không phải…không nhớ đến Bùi Chinh.


Lúc phòng bệnh bị đẩy ra ‘rầm’ một tiếng, Khương Diệp mở mắt ra nhìn người đàn ông bước hai bước dài đi vào, trái tim cô nảy lên tăng tốc.

Muốn gặp anh.

Thân thể người đàn ông được bao bọc trong làn hơi lạnh lẽo trống vắng, bên ngoài hình như đang mưa, áo khoác có hơi ẩm thấm ướt, khi đến gần, trên mặt cô có chút lạnh buốt, nhưng lòng bàn tay anh khô ráo, ấm áp. Vết thương trên trán cô bị chạm nhẹ, anh vuốt ve, chạm nhẹ vào cô, sau đó nhấc chăn lên kiểm tra toàn thân mình, xem có còn vết thương nào khác không.

Vùng da bầm tím ở dưới lưng đang kết vảy, gần như đã lành.

Bùi Chinh kiểm tra xong, lúc này mới đem người ôm vào trong lòng, dùng sức ôm chặt lấy:

“Sao em lại bị thương?”

Khương Diệp dựa vào lòng ngực anh, không trả lời vấn đề của anh, ngược lại lại hỏi: “Mèo quất nhỏ tìm được rồi sao?”

“Ừm.” Bùi Chinh ôm eo cô, ép người dán chặt vào mình hơn nữa:

“Đều tìm thấy rồi.”

Cô lại bắt đầu cười.

Hai bàn tay Bùi Chinh giữ lấy má cô ngắm nghía: “Gầy.”

“Ừm.” Khương Diệp đưa tay chạm chạm lên mặt anh: “Anh cũng gầy.”

Chuyện của Bùi Chinh cùng Lộ Du Hi coi như đã giải quyết xong, nhưng cùng ngày Ngụy Thành Huy ly hôn đã đến tìm Lộ Du Hi, muốn giữ lại đứa bé, nhà họ Lộ cảm thấy mất mặt, đuổi anh ta ra ngoài, anh ta mặt dày canh giữ ngoài cửa không đi, làm ba mẹ của Lộ Du Hi quyết định chuyển nhà, Lộ Du Hi cố tình trốn ra khỏi nhà giữa đêm, mất tích, ba Lộ muốn báo cảnh sát, nhưng ngại mất mặt, cuối cùng nhờ Bùi Chinh giúp đỡ.

Bản thân Lộ Du Hi còn chưa quyết định xem nên bỏ hay giữ lại đứa bé này, nhưng vì ba mẹ cô ép buộc quá gấp, Ngụy Thành Huy lại từ trên trời rơi xuống nói muốn kết hôn với cô ta, sẽ có trách nhiệm với chuyện này, bảo cô ta hãy sinh con ra. Một chốc một lát cô ta không biết phải làm gì, sợ ngày hôm sau ba mẹ bắt người đi phẫu thuật, vì thế đêm hôm đó đã trốn chạy đi theo Ngụy Thành Huy.

Ngụy Thành Huy cũng còn có trách nhiệm, gửi tin nhắn cho Bùi Chinh nói rằng đứa bé vô tội và bảo ba mẹ Lộ hãy bình tĩnh lại, họ sẽ trở về nhận tội sau.

Bùi Chinh an ủi ba mẹ Lộ xong, lại trở về trấn an ba mẹ mình, ngay khi sự việc này lộ ra, tất cả người thân của nhà họ Bùi đều cười nhạo gia đình Bùi Chinh, vừa công khai vừa bí mật, nói rằng anh bị cắm sừng, vợ mang thai con của người khác, người ta nói rằng Bùi Chinh có thể không có con và bị rối loạn chức năng tình dục, nếu không, một người vợ tốt như vậy tại sao lại ăn phở ở bên ngoài.

Mẹ Bùi vừa tức vừa bực, khóa cửa nhốt mình ở trong nhà, tức đến phát ốm.

Bùi Chinh về nhà chăm sóc hai ngày, ban đêm cũng không ngủ đủ giấc, Khương Diệp lại mất liên lạc, anh đến viện dưỡng lão, hộ sĩ cũng nói không nhìn thấy Khương Diệp đến đây, anh lại vòng đến hiệu sách, sáng sớm một lần, chiều tối một lần, không đi vào, chỉ đứng ở dưới gốc cây bạch quả bên ngoài.

Triệu Quyên quét dọn vệ sinh, đi ra hỏi anh có phải đang chờ người nào không, bảo anh đi vào đây ngồi chờ, bên trong ấm hơn.

Bùi Chinh lắc đầu, không đi vào.

Khi dẫm lên lớp lá cây bạch quả rơi rụng, anh nhớ đến Khương Diệp đã từng đứng ở chỗ này, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ánh hoàng hôn màu đỏ cam dừng trên mặt cô, dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh, những chiếc lá vàng theo gió bay xuống, năm tháng vạn vật trên đời bình yên đến lạ.

Có lẽ chính là khoảnh khắc đó.

Đáy lòng anh sinh ra một ý niệm.

Muốn cùng cô trải qua cả đời.