Sau khi Bùi Chinh tắm rửa xong, anh mở một chai rượu vang đỏ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động nhập mật khẩu mở khóa, ban đầu anh còn tưởng Lộ Du Hi về, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ, giây tiếp theo đã thấy Khương Diệp mặc quần áo ngủ xuất hiện trước mắt mình.
Cô vừa liếc mắt đã thấy cánh tay anh bị thương, da thịt rớm máu, bị nước thấm vào lúc tắm làm cho trắng bệch, lộ ra một hàng vết răng.
“Cô ta cắn?” Cô đi đến, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào phía dưới vết răng: “Sát trùng chưa?”
Bùi Chinh lắc đầu.
Cô xoay người đi tìm hòm thuốc, còn chưa đi được hai bước đã bị anh giữ gáy ôm người vào ngực hôn xuống.
Đêm nay, bốn gia đình đều hỗn loạn.
Tâm trạng của Bùi Chinh cùng Khương Diệp giống nhau, đều rối rắm, cô ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn nóng cháy và cuồng nhiệt. Mùi thơm êm dịu của rượu vang đỏ lấp đầy khe hở giữa môi răng, đầu lưỡi đưa vào cuốn lấy, không khí vô cùng nóng bỏng nhưng họ lại không có thêm một động tác nào.
Vào thời điểm này, bọn họ làm gì cũng không phù hợp.
Hai người thở hổn hển tách nhau ra, Bùi Chinh lại cúi đầu mút môi dưới của cô, nói:
“Ngày mai anh cùng Lộ Du Hi ly hôn.”
“Trùng hợp.” Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, ngày mai cô cũng ly hôn.
Hai người vừa mới ly hôn, trong thời gian ngắn không thể công khai ở bên nhau, Bùi Chinh khắc chế vuốt ve má cô: “Em phải chăm sóc tốt bản thân.”
“Anh cũng vậy.”
Khương Diệp đi ra từ lòng ngực anh, tìm hòm thuốc, sát trùng vết thương rồi dán băng cá nhân lên, sau đó đứng dậy tạm biệt: “Em phải về đây, mẹ còn ở nhà.”
Bùi Chinh gật gật đầu, đưa cô ra cửa.
Trước khi Khương Diệp mở cửa ra ngoài, anh ôm eo cô từ phía sau, cằm đáp lên cần cổ, giọng nói trầm thấp: “Chờ anh xử lý xong mọi việc, sẽ đến tìm em.”
Khương Diệp không nói gì, kéo cửa đi ra ngoài.
Đinh Liên ôm lấy rất nhiều việc, giấy thỏa thuận ly hôn và phân chia tài sản, bao gồm cả phí bồi thường thiệt hại về tinh thần mà Ngụy Thành Huy phải trả. Mẹ Ngụy bên cạnh nói không thể chi trả, một câu Ngụy Thành Huy cũng không nói, cầm bút ký tên.
Anh ta thoải mái đến nỗi ngay cả Khương Diệp cũng phải ghé mắt nhìn.
Sau khi hai người ở trong Cục Dân Chính xử lý xong thủ tục ly hôn, lúc đi ra cửa lớn, Ngụy Thành Huy hỏi cô: “Em sẽ cùng Bùi Chinh kết hôn sao?”
Khương Diệp hỏi lại anh ta: “Vậy anh sẽ kết hôn với Lộ Du Hi chứ?”
Ngụy Thành Huy tựa như đã biết câu trả lời, anh ta gật đầu: “Sẽ.”
Trải qua sự việc tối qua, anh ta tự nhiên đã nghĩ thông suốt, mình không thể mất cái này lại mất đi cả thứ khác, không thể cứu vãn được Khương Diệp, nhưng Lộ Du Hi còn có thể, dù sao trong bụng Lộ Du Hi vẫn còn đứa con của anh ta.
Nhất thời Khương Diệp không nói gì, trên mặt Ngụy Thành Huy vẫn còn dấu vết hôm qua bị Đinh Liên đánh, anh ta cũng không làm sao cho hết, chỉ đơn giản dán vài chiếc băng cá nhân, cũng giống như lần đầu Khương Diệp nhìn thấy anh ta, dáng vẻ một thanh niên tài tuấn.
Cuối cùng hôn nhân mang đến điều gì cho họ?
Khương Diệp nhẹ buông tiếng thở dài, nhìn tia nắng mỏng xuyên qua kẽ lá trên đỉnh đầu, Ngụy Thành Huy cũng ngẩng đầu lên theo, sau đó nói: “Chỉ mong em có thể khóc lóc và làm ầm ĩ lên một lần vì anh.”
“Ít nhất, còn chứng minh em đã từng yêu anh.”
Thay vì cứ thản nhiên bình thản như vậy, không hề tỏ ra buồn bã chút nào.
Vào lần đầu tiên Ngụy Thành Huy hẹn hò với Khương Diệp, anh ta ngắm nghía cách ăn mặc hơn một tiếng đồng hồ, rửa xe, tẩy lông, mặc một bộ quần áo cao cấp, tuy nhiên, anh ta đến rất sớm, mà lúc đó Khương Diệp còn chưa tỉnh, lúc nhận được điện thoại, giọng nói mơ màng hỏi anh ta là ai.
Ngụy Thành Huy nhớ lại chuyện cũ, khóe môi cong lên: “Em là người phụ nữ đầu tiên đối xử với anh như vậy.”
Tất nhiên anh ta yêu Khương Diệp bằng cả trái tim.
Nhưng Khương Diệp, không nhất định đã từng yêu.
“Nếu không có trò chơi đổi vợ, chúng ta nhất định sẽ không ly hôn, có đúng không?” Anh ta hỏi.
Anh ta chắc chắn cho rằng, Khương Diệp có thể bao dung hết thảy mọi sai lầm của mình, bao gồm cả việc ngoại tình.