Khương Diệp về đến nhà đã là tám giờ tối, vừa mở cửa ra, đã thấy Ngụy Thành Huy ôm Lộ Du Hi ngồi trên sô pha chơi trò chơi.
Trong nhà mở nhạc rất lớn, Lộ Du Hi cười duyên: “Aizzz lại thua rồi, anh chơi được không?”
“Em nói anh có được không?”
Bàn tay Ngụy Thành Huy vẫn luôn đưa vào bên trong quần áo của Lộ Du Hi, vừa nắn vừa xoa.
Khương Diệp cảm thấy mình đi vào không đúng lúc, hẳn là nên vào lúc họ đang làm việc, nói không chừng Ngụy Thành Huy sẽ bị dọa sợ đến mức liệt dương.
Lộ Du Hi cũng không thấy xấu hổ, chào hỏi về phía Khương Diệp: “Đã về rồi, chị ăn cơm chưa?”
Khương Diệp cảm thấy dưới chân như không phải đang đứng ở nhà mình, mà chỉ là một người khách, tự nhiên xông vào nhầm nhà.
Cô lấy túi vừa được treo trên giá xuống, hỏi Lộ Du Hi:
“Bùi Chinh ở nhà không?”
Mỗi lần phản ứng của Khương Diệp đều làm người khác ngoài dự đoán, lần này cũng vậy, tuy rằng Lộ Du Hi không rõ lắm trong lòng cô nghĩ gì, vẫn thành thật trả lời: “Có.”
Khương Diệp gật gật đầu, cầm túi đóng cửa rời đi:
“Vậy hai người chơi vui nhé.”
Cho đến lúc này Ngụy Thành Huy đứng dậy định đuổi theo, còn bị Lộ Du Hi kéo cánh tay lại:
“Không phải anh vẫn luôn muốn cho em ngủ trên giường tân hôn à? Đêm nay em mặc cái váy ngủ gợi cảm nhất được không?”
Lực chú ý của Ngụy Thành Huy lập tức bị kéo về: “Được.”
Khương Diệp gõ ba cái trên cửa, rũ mắt nhìn mặt đất.
Cô không biết mẹ mình trước kia phát hiện chồng ngoại tình sẽ có phản ứng như thế nào, với tính tình nóng nảy của bà, chắc sẽ cầm dụng cụ náo loạn một phen, sau đó cho người đàn ông ăn một cái tát, mang theo đứa nhỏ rời đi nơi dơ bẩn kia.
Có phải cô cũng nên tức giận, cũng nên phẫn nộ, nên chất vấn, gào thét, hỏi đàn ông hứa hẹn ra sao, làm đàn ông cúi đầu quỳ xuống đất xin thề.
Sau đó thì sao?
Tính xấu của đối phương không đổi, cô đơn giản từ bỏ, dũng cảm đi tìm tình yêu, gặp gỡ một thằng đàn ông ngoại tình khác? Rơi vào một đoạn hôn nhân thất bại tiếp theo, tiếp tục chết đi sống lại bi ai trong tình yêu.
Thật không thú vị.
Cửa mở, tóc mái Bùi Chinh còn đang nhỏ nước, anh vừa mới tắm xong, còn chưa kịp lấy khăn lông lau tóc, đã nghe thấy tiếng đập cửa.
“Vì sao anh không ly hôn?” Khương Diệp đứng ở cửa, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Bùi Chinh cao hơn nhiều so với cô, khổ người to lớn, không biết có phải tập luyện trong nhà hay không, cánh tay vạm vỡ, gân xanh quấn quanh, bọt nước trong suốt chạy dọc theo cần cổ trượt xuống chui vào trong ngực anh, mùi hương sữa tắm vị muối biển tươi mát che trời lấp đất mà đến.
“Vậy còn em?” Anh lấy ra đôi dép lê cho nữ đặt xuống đất.
Khương Diệp không nghĩ đến chuyện ly hôn, đối với cô mà nói, đàn ông trên đời này đều có chung một cái đức hạnh, ly hôn với Ngụy Thành huy, còn có ngàn vạn Ngụy Thành Huy khác, cô chẳng muốn lăn qua lộn lại, càng không muốn đi theo con đường của mẹ mình, hôn nhân đối với cô mà nói, cùng lắm chỉ là hai con người râu ria đứng chung trên bản đồ nhân sinh.