Khương Diệp tắm rửa xong đã là mười giờ tối, nằm trong ổ chăn xa lạ, có chút lạ giường không ngủ được.
Đến mười giờ rưỡi, vẫn không thấy Bùi Chinh đi vào, cô hoài nghi xuống giường đi vệ sinh, cho rằng anh vẫn đang tắm rửa, cuối cùng thấy người đàn ông đang nằm trên sô pha, một chân dài gác lên sô pha bên cạnh, nhìn từ xa, chỉ như một thi thể người đang nằm.
Khương Diệp đi qua đỡ bờ vai anh: “Sao anh lại ngủ ở đây?”
Cô thật sự không hiểu, vì sao lại tồn tại loại người như Ngụy Thành Huy, còn tồn tại một người như Bùi Chinh.
Thế giới này có công bằng không?
Bùi Chinh giữ cổ tay cô, đẩy người ra ngoài: “Em quay về ngủ đi.”
“Tôi không sợ, anh sợ cái gì.”
Một tay khác của Khương Diệp dắt tay anh, bàn tay to lớn, dày rộng có lực, hơi ấm nóng bỏng, cô hơi dùng sức kéo anh, nhưng người vẫn không hề nhúc nhích, phòng khách không bật đèn, khắp nơi một mảnh đen nhánh, còn có thể nghe thấy tiếng cười đùa truyền đến từ phòng Lộ Du Hi, càng làm cho người đàn ông trên sô pha có vẻ cô đơn tịch mịch.
“Lại đây.” Cô buông lỏng tay, miệng lưỡi bình tĩnh như người đang đứng ngoài cuộc:
“Dáng vẻ anh như vậy là sao?”
Vừa nói xong cô xoay người trở về phòng, đi được vài bước quay đầu lại đưa mắt nhìn, quả nhiên người đàn ông đứng dậy đi theo.
Thật ra ngoài Ngụy Thành Huy, lần đầu tiên Khương Diệp cùng một người đàn ông xa lạ chung chăn chung gối, hai người nằm cách nhau rất xa, lúc Bùi Chinh tắt đèn còn hỏi cô, vì sao không sợ anh.
Khương Diệp cảm thấy vấn đề này khá buồn cười: “Vì sao phải sợ anh?”
Thậm chí cô còn có một cơn xúc động, nếu bây giờ Bùi Chinh bá vương ngạnh thượng cung, cô cũng sẽ không phản kháng một lần.
Cũng không biết vì thất vọng đối với Ngụy Thành Huy, hay vẫn là thất vọng về cuộc hôn nhân này, giờ phút này có một người đàn ông đang ở trước mặt, nếu có cũng chỉ nghĩ muốn phóng thích dục vọng của bản thân.
“Vạn nhất đợi lúc em ngủ, làm gì đó với em?” Anh nói.
“Vậy đừng đợi tôi ngủ.”
Bùi Chinh: “……”
Hình như anh đang cười, trong phòng một mảnh đen nhánh truyền đến ân ẩn tiếng cười của anh.
Khương Diệp cũng cong môi lên, cô nghĩ…ít nhất Bùi Chinh không làm cho người khác chán ghét.
Đồng hồ sinh học của cô rất sớm, hơn nữa ngủ ở hoàn cảnh xa lạ, hôm nay chưa đến năm giờ đã tỉnh, lúc mở mắt ra, bức rèm được kéo kín mít, phòng vẫn đen nhánh, nhưng cô vẫn cảm nhận được tiếng hít thở của người khác, là Bùi Chinh.
Bùi Chinh quay người qua nhưng không gần lắm, cũng không động tay động chân ôm lấy cô. Bỗng nhiên cô đồng tình với người đàn ông này, anh cũng thật vô tội, lại phải phối hợp chơi một trò chơi làm người ta khinh thường.
Một lần nữa Khương Diệp tỉnh dậy, Bùi Chinh đã rời giường, cô nhắm mắt lại hòa hoãn một lát, bên tai truyền đến tiếng bước chân, cũng không mở mắt ra, sau khi Bùi Chinh vào phòng, đứng ở bên giường nhìn cô một lát.
Dáng vẻ của cô là người trí thức thông minh, nếu không phải vì Ngụy Thành Huy, đoán rằng cũng sẽ không đồng ý với loại hành vi đổi vợ vớ vẩn này.
Khương Diệp không nghĩ ra anh đang nhìn cái gì, giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp, không trốn tránh được ánh mắt, vì vậy, cô bỗng nhiên mở mắt ra.
Bùi Chinh không trốn.
Đôi mắt anh đen như mực, chắc do hàng mày rất rậm, gương mặt cứng cỏi thâm thúy, ngũ quan mang theo dáng vẻ cứng lạnh sắc bén, thấy cô tỉnh, anh hơi lùi về sau kéo ra một khoảng, âm thanh trầm khàn: