“Hôm nay tâm tình không tồi nhỉ.”
Chị chủ hiệu sách Triệu Quyên dựahỉ vào bàn sách, cười tủm tỉm nhìn cô hỏi:
“Cả trang điểm cũng chưa làm, vội quá à?”
Khương Diệp cười cười không tỏ ý kiến, nhớ đến tối hôm qua, ngoài một màn trong toilet, còn có thể nhớ đến hình ảnh mình đã chủ động dựa sát vào ngực người đàn ông, sau khi tỉnh rượu, cô lại nhớ đến đoạn ký ức đó, cảm thấy hình như mình đang quyến rũ Bùi Chinh.
Ngón trỏ vuốt ve khăn trải bàn, nhớ đến lời nói của người đàn ông lúc sáng, tâm tư hoảng loạn vài giây.
Trên đường Bùi Chinh lái xe đưa cô đến hiệu sách, hai người đều không mở miệng nói chuyện, không khí nhập thu khô ráo lành lạnh, hai bên đường phố tiệm bán bữa sáng khí thế ngất trời tiếng người nói ồn ào, nơi nơi tràn ngập không khí như pháo hoa, Khương Diệp lại giống như không hợp với cảnh này, cách lớp cửa kính lặng yên nhìn chăm chú.
Lúc xe dừng lại, Bùi Chinh hỏi cô: “Đang nhìn một đám linh hồn cô độc à?”
Khương Diệp bất ngờ lộ ra nụ cười tươi, cô nghiêng đầu sang nhìn anh, khóe môi cong lên nói câu “Cảm ơn”, sau đó mở cửa xuống xe.
Nửa đời trước đó, đã gặp qua vô số đàn ông muôn hình muôn vẻ, bọn họ muốn kết giao làm bạn bè, hoặc muốn trở thành người tri kỷ khác phái, thậm chí muốn phát triển trở thành quan hệ làm bạn tình, tình nhân. Đây là lần đầu tiên, có người muốn trở thành người bạn linh hồn của cô.
Cùng chung sự cô độc.
Thời gian nghỉ trưa ăn cơm, Ngụy Thành Huy gọi điện thoại đến, hẹn cô cuối tuần về nhà ba mẹ chồng ăn cơm, Khương Diệp nói có hẹn, Ngụy Thành Huy biết ba kế cô thường xuyên tổ chức những bữa tiệc gia đình, cũng không hỏi gì thêm, hỏi tối nay mấy giờ cô về nhà.
Không biết là lo lắng tối qua cô bất ngờ xuất hiện quấy rầy hứng thú của anh ta, hay vẫn là có tính toán khác.
“Sáu giờ tôi về nhà, lấy ít đồ.”
Giữa trưa Khương Diệp có thói quen uống trà, trên bàn trà của chị Triệu đặt một bộ dụng cụ pha trà, mỗi ngày sau khi ăn xong, cô sẽ ngồi đây thưởng trà, xung quanh không gian yên tĩnh không một tiếng động, cô cũng rất nhẹ nhàng không phát ra một âm thanh nào:
“Tôi muốn ở nhà anh ấy vài ngày, cuối tháng lại về, anh cũng nói với Lộ Du Hi một tiếng.”
“Ở vài ngày?” Ngụy Thành Huy theo bản năng hỏi:
“Cuối tuần em có hẹn với Bùi Chinh ra ngoài?”
“Không phải, tiệc nhà.”
“Tối qua hai người đã làm rồi?” Anh ta lại hỏi.
Khương Diệp hỏi lại: “Đây không phải là điều anh muốn sao?”
Ngụy Thành Huy nghẹn lại, còn muốn hỏi là bao giờ, điện thoại đã bị cúp, anh ta nhìn chằm chằm màn hình vừa mới bị cắt đứt, nghĩ đến vợ mình bị người đàn ông khác đè ở dưới thân làm tình, nhất thời không phân biệt rõ được ngọn lửa nóng đang dâng lên trong ngực là phẫn nộ hay vẫn là kích thích.
Anh ta gọi điện cho Lộ Du Hi, nói đơn giản với cô ta về chuyện này, Lộ Du Hi tỏ ra rất hưng phấn:
“Hay chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày đi?”
Cô ta đã sớm nghĩ đến chuyện đi du lịch, nhưng Bùi Chinh không thích, Ngụy Thành Huy cũng đã đồng ý đi cùng cô ra ngoài chơi, vừa lúc có cơ hội này, tất nhiên Lộ Du Hi không muốn bỏ qua.