Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo

Chương 11




Hôm nay có tuyết đầu mùa, tuy rất nhỏ nhưng cũng khiến mặt đường trơn trượt, song ngồi trong nhà ấm áp nhìn ra ngoài đường vẫn thấy ổn chán.

Gần đây tôi bị nghiện chơi Âm Dương Sư, ngày nào cũng cùng em người yêu ngâm mình trong game không thoát ra nổi.

Là người chơi có nhân phẩm châu Phi, mấy thứ như Tỳ Mộc Đồng Tử, Đao Muội, Quỷ Đăng trong mơ chẳng xuất hiện cái nào.

Thức thần SSR duy nhất lại là Khuyển Dạ Xoa mà ngài Tiền tình cờ rút được.

Càng lừa đảo hơn là, sau khi anh ấy rút được Khuyển Dạ Xoa thì một tháng sau đó, khi tôi tự rút, ngay cả SR cũng không trúng.

Ngài Tiền cười tôi, nói là vì dạo này tôi cứ bỏ hố không chịu ra chương mới nên nhân phẩm lụn bại, đời này đừng mơ chạy qua khung châu Âu.

Bị anh ấy cười trên nỗi đau của mình, tuy lần nào tôi cũng muốn ăn miếng trả miếng nhưng hoàn toàn không tìm được lý do phản bác. Phiền thật!

Sau khi ngâm cứu huyền học trên mạng, tôi không chịu được, vung hai trăm khuyết ngọc để đổi tên thành Nếu Âu hoàng còn sống phải gọi ta là cha.

Tôi: Muahahaha, tên này nghe ngầu thật, về sau tôi chắc chắn sẽ phát triển rất dữ dội!

Vừa nói xong, tôi rút một phát, chỉ được Binh Dũng.

Đời không còn gì nhọ hơn, tôi đã rút được gần ba mươi Binh Dũng rồi! Sau khi nạp đầy cho hai kỹ năng đầu thì sau đó chỉ dư lại chút râu ria.

Thật sự hết chịu nổi.

Trên đường đi làm, tôi ngồi trong xe bất bình.

Tôi: Sao lần nào em chơi game cũng đen thế không biết, em thấy số em đúng là xui cùng cực luôn.

Ngài Tiền bất đắc dĩ vuốt tóc tôi an ủi.

Tôi: Qua loa quá! ╭(╯^╰)╮

Ngài Tiền tiện miệng nói: Đừng buồn nữa, làm người không nên tham lam quá.

Tôi: ?

Ngài Tiền: Em lấy anh coi như đã dùng hết vận may cả đời, nên chơi game mới lận đận thế!

Tuy anh ấy tự dát vàng lên mặt mình, nhưng nghe rất có lý, tôi không cãi được.

Có điều năm phút sau, tôi lại nghĩ tới một chuyện, vậy sao lúc đó ngài Tiền lại rút được Khuyển Dạ Xoa? Chẳng lẽ anh ấy lấy tôi chẳng may mắn như tôi nghĩ sao?

Đột nhiên lại thấy buồn hơn QAQ.

Về chuyện này, ngài Tiền từ chối trả lời, song thừa dịp đèn đỏ lại quay đầu sang, mỉm cười rồi hôn tôi một cái.

Ngài Tiền: Của anh chính là của em, mới sáng ra đừng nghĩ ngợi lung tung.

Đây là gián tiếp tỏ ý cưới được tôi là phúc của anh ấy đúng không?

Tuy đã là vợ chồng già nhưng tôi vẫn thấy hơi ngượng ngùng.

Quả nhiên là buổi sáng ngày tuyết đầu mùa rơi, rất thích hợp để nói lời âu yếm (*^▽^*)

~ HẾT CHƯƠNG 11 ~