Đối Tượng Xem Mắt Thật Dịu Dàng

Chương 2




Edit: Cháo

Đến khi tôi được tháo hết băng vải quanh thân xuống rồi, tôi cũng mở “con nhộng” bên giường ra như bóc quà, bên trong là một con rắn nhỏ.

Rắn nhỏ nước mắt lã chã nhìn tôi, tôi bị thú lượng tử lây, cũng muốn khóc theo.

Vì thế tôi ôm rắn nhỏ cùng hức hức hức.

Anh Thọt nói với từ giường bên an ủi tôi, “Người anh em à, cậu đừng khóc, ầy, chuyện kia chuyện kia, mất trí nhớ vẫn chữa được mà.”

Đau Não cũng an ủi tôi, “Đúng vậy đúng vậy, chỉ mất trí nhớ thôi, dù gì anh cũng có công trạng, nghe nói công trạng cấp 1 được cấp quyền đi xem mắt với dẫn dường đấy!”

Một Tay vung vẩy cánh tay, “Đúng vậy, nghĩ đến mặt tốt chút đi.”

“Có thật không?” Tôi lau lau nước mắt, rắn nhỏ đáng thương quấn lấy cổ tay tôi, đoán chừng trước kia nó không nhỏ như này đâu.

Anh Thọt kích động gật đầu, “Lại chẳng, cậu nhìn bọn tôi chỉ bị thương nhẹ, cũng không có công trạng cấp 1, hiện tại còn chưa có dẫn đường đâu.”

Nhưng giờ tôi đang mất trí nhớ, ngay cả mật mã ngân hàng cũng không nhớ được, còn chẳng có người thân nào đến thăm, có khi tôi còn không có tiền không có nhà cha mẹ mất hết, nào có dẫn đường nào vừa ý tôi được chứ.

Tôi lại bắt đầu khó chịu.

“Hu hu hu…” Tôi lại ôm rắn nhỏ khóc, ba người anh em kia bị tôi dọa sợ.

Sau đó vẫn là bác sĩ đi vào kiểm tra thân thể cho tôi, nói cho tôi biết, “Tố chất thân thể của cậu rất tốt, nửa tháng nữa có thể ra viện rồi, bên quân đội sẽ sắp xếp cho cậu xem mắt.”

Tôi rụt rè hỏi, “Bác sĩ à, tôi có thể không ra viện không.”

Bác sĩ vừa viết chữ lên ca bệnh, vừa hỏi tôi, “Tại sao? Còn khó chịu chỗ nào sao?”

Nước mắt tôi nháy mắt lại rơi xuống, “Hu hu hu, bác sĩ tôi không có tiền, tôi nhớ nằm viện vì đánh trận không thu phí.”

Bác sĩ hiển nhiên bị tôi hù dọa, “Chuyện đó hả, thiếu tướng Quan, cậu lập công trạng cấp 1 trong chiến dịch này, Đế quốc cho cậu rất nhiều tiền thưởng, cậu không cần lo không có tiền.”

Ông ta nói càng làm tôi khó chịu hơn, “Bác sĩ, tôi quên mật mã thẻ ngân hàng rồi.”

Bác sĩ có lẽ muốn chào tạm biệt, nhưng vẫn an ủi tôi, “Không sao, sẽ nhớ ra thôi.”

Cuối cùng tôi bị đuổi ra khỏi bệnh viện, khóc ôm đùi bác sĩ cũng vô dụng.

Quân đội phái mấy lính gác bậc trung đến đón tôi, bọn họ đưa tôi lên phi thuyền, cưỡng ép mang tôi ra khỏi viện.

Đưa về chỗ nghe nói là nhà của tôi, nhà đám anh Thọt đều có người máy giúp việc, tôi nhìn trong nhà chẳng có người máy giúp việc nào cả, quả nhiên là rất nghèo.

Hụ hụ hụ, nằm viện vẫn tốt hơn.

Lính gác dẫn đầu đưa cho tôi một chiếc huy hiệu, “Thiếu tướng Quan, đây là huy hiệu cho phép đi xem mắt, tuần sau ngài có thể đến Tháp Văn gặp mặt với dẫn đường được ghép đôi, xin hãy giữ cẩn thận.”

Tôi vừa lau nước mắt vừa cài huy hiệu lên quần áo.

Lính gác lúng túng nói, “Ngài nhớ đừng đến trễ, chúng tôi đi trước.”

Sau khi bọn họ đi rồi, tôi một mình lượn lờ trong nhà.

Nhà tôi không có người máy giúp việc, hu hu hu.

Ai nấu cơm cho tôi ăn đây, hic hic hic.

Càng nghĩ càng khổ sở, rắn nhỏ cũng rơi nước mắt cùng tôi. Ngôn Tình Hay

Tôi vừa khóc vừa lục phòng bếp, cuối cùng moi ra được chút dịch dinh dưỡng, tôi uống vào.

Hức hức hức, cái thứ này khó uống quá đi.