Sắc trời dần tối, hơi nóng cũng dần dần tan đi.
Lâm Lâm quay mặt về cửa sổ xe, vừa thưởng thức quang cảnh đường phố dọc đường vừa cảm nhận làn gió buổi tối mát mẻ.
Khu Văn Tây cách trường học khá xa, ngày nào cũng tốn rất nhiều thời gian đi lại, mỗi ngày đều uể oải buồn ngủ, căn bản không có tâm trạng để ngắm nhìn những thứ xung quanh. Mấy ngày cuối tuần thì Lâm Lâm đều ở nhà làm ổ, ít có hứng thú ra ngoài đi dạo.
Dù sau khi tốt nghiệp ở đây làm việc gần hai năm, nhưng kiến thức về thành phố Z cũng không hơn hồi đi học là bao.
“Sau khi tốt nghiệp cậu có về lại trường không?”
Hứa Hạ Châu đột ngột mở miệng, kéo suy nghĩ của Lâm Lâm về.
“Tôi còn chưa về.” Lâm Lâm trả lời y.
“Thế có muốn tới trường ăn bữa cơm không?”
Có lẽ đối với những người bình thường, lý do nhớ lại tuổi trẻ của mình đa phần đều do gặp lại bạn học cũ. Chuyện này không khó hiểu lắm.
Nhưng Hứa Hạ Châu thì chắc chắn không phải.
Y đề xuất việc đến trường để dùng bữa, lý do thứ nhất là vì lái xe từ khu Văn Tây đến trường đại học không mất nhiều thời gian, thứ hai là vì y muốn ăn món gì đó.
Lý do chính vẫn là ý thứ hai.
Nghĩ kỹ lại, hồi đại học, Lâm Lâm chưa bao giờ ngồi ăn cùng bàn với Hứa Hạ Châu.
Quan hệ không tốt đến mức có thể nói chuyện trời đất thật, hơn nữa anh còn rất sợ Hứa Hạ Châu. Nó như trở thành một nguyên do ăn sâu vào máu, vô cùng khó hiểu, lúc đầu anh cũng nghĩ không ra. Mãi cho đến khi anh phân hoá thành Omega, anh mới đột nhiên hiểu ra một hai chuyện.
Sự áp chế vô hình từ gen và pheromone, khiến người ta rất bất lực.
Khi xe chạy gần đến làng đại học, Lâm Lâm lại hơi hối hận.
Xung quanh toàn những mùi pheromone hỗn tạp, hầu như tất cả chúng đều đến từ Alpha.
Anh liếc nhìn Hứa Hạ Châu không bị gì ở bên cạnh, nghĩ thầm quả nhiên, một lượng nhỏ pheromone alpha không thể ảnh hưởng đến đồng loại, chỉ trong một số trường hợp nào đó alpha phóng thích lượng lớn pheromone mới có thể ảnh hưởng lẫn nhau.
Cho nên Hứa Hạ Châu rất bình tĩnh, không khác trước mấy.
Mà Lâm Lâm thì hoàn toàn ngược lại, mặc dù khả năng tiếp nhận và phóng thích pheromone của anh chậm chạp như một Beta, nhưng dù gì vẫn là một Omega chân chính, theo bản năng sẽ cảm thấy không thoải mái trong hoàn cảnh này.
Đây từng là nơi anh thường xuyên tụ tập ăn uống với bạn hồi đại học, nhưng giờ đây sự náo nhiệt và vui vẻ xung quanh đã không còn thuộc về anh nữa.
Nghĩ đến đây, người đàn ông cứng cỏi không khỏi âm thầm rơi hai hàng lệ.
Bữa ăn diễn ra khá gượng gạo.
Cố gắng hết sức để bản thân không bị pheromone của Alpha làm phiền, đồng thời phải ra vẻ bình tĩnh để người khác không nhìn thấy mình mất tự nhiên.
Dưới áp lực này, đã giúp Lâm Lâm giảm bớt cảm giác sợ hãi khi đối mặt với Hứa Hạ Châu.
Đối với người bình thường, ăn cùng bàn với người không thân sẽ rất bối rối. Nhưng đối với Hứa Hạ Châu, người ngồi đối diện mình là ma hay quỷ không quan trọng. Quan trọng là y tập trung ăn cơm, còn sự xấu hổ thuộc về ai thì kệ.
Mãi cho đến khi Hứa Hạ Châu ăn xong, y mới nhớ đến chính sự.
Y rút ra một tờ giấy, ưu nhã lau miệng, bắt đầu tiến hành xét xử vận mệnh của Lâm Lâm.
Trước hết, cần phải chuyển hướng sự chú ý của người bị xét xử, vì thế Hứa Hạ Châu hỏi: “Sống ở khu Văn Tây đi làm bất tiện lắm nhỉ?”
“Đúng vậy!”
Vị trí của trường trung học cơ sở số 8 rất gần trung tâm thành phố, cho dù là nhà ở gần khu trường học hay tiền thuê nhà trong thành phố, anh, một giáo viên trẻ đã đi làm mấy năm, đều không đủ khả năng.
Nói đến đây, Lâm Lâm khóc không ra nước mắt, dong dài lằng nhằng chửi bới với Hứa Hạ Châu cả buổi, so với dáng vẻ sợ hãi rụt rè khi nhìn thấy Hứa Hạ Châu hồi chiều, quả thật như hai người khác nhau.
Hứa Hạ Châu còn rất có tâm khi vừa nghe vừa cổ động, lâu lâu còn gật đầu, thực tế thì y lại nghe không vào. Toàn bộ tâm tư của y đều đang tính toán bước tiếp theo, lên kế hoạch đánh úp.
“Tôi nghe nói hồi đại học có người nhờ cậu đưa đồ vật này nọ cho tôi.”
Chủ đề thay đổi quá bất ngờ khiến vẻ mặt và giọng điệu của Lâm Lâm vẫn giữ nguyên trạng thái oán giận và bất mãn trước đó, nói được một nữa mới hiểu Hứa Hạ Châu đang nói gì.
Anh bỗng nhiên ngừng nói, chắc do cảm xúc thay đổi đột ngột, cổ họng bỗng phát ra tiếng “Hức”.
Cảnh tượng khá buồn cười, nhưng không ai cười được.
Hứa Hạ Châu chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Mặc dù nhân duyên thời thanh xuân đã trôi qua không trở lại, y cũng phải bắt được tên đầu sỏ gây tội cho hả giận.
“Ăn.” Hứa Hạ Châu gắp một miếng cá bỏ vào trong chén Lâm Lâm, “Vừa ăn vừa giải thích, đừng vội.”
Lâm Lâm điều chỉnh lại dáng ngồi, im lặng buông đũa xuống, cả người ngoan ngoãn.
Hứa Hạ Châu không vội thật, y muốn nhìn xem Lâm Lâm có thể bịa ra được lý do gì.
“Sau khi tốt nghiệp đại học em bị tai nạn, có nhiều chuyện không nhớ rõ lắm….”
Hứa Hạ Châu đặt tay lên bàn, chống cằm, không mặn không nhạt mở miệng vạch trần anh: “Lý do này cậu có nói rồi, đổi đi.”
“Em sẽ bịa lại, không phải, em sẽ nghĩ lại!”
Vất vã suy nghĩ cả buổi, Lâm Lâm mới cẩn thận mở miệng: “Em thấy chuyện này không nên trách em, em bỏ hết vào chỗ đó rồi, anh không thấy thì cũng đừng trách em chứ.”
“Cậu để ở chỗ nào?” Hứa Hạ Châu nghi ngờ anh đang nói dối, năm đó bóng dáng thư tình thế nào y còn không biết.
“Bỏ trong balo anh á!”
Hứa Hạ Châu buông tay xuống, nghiêm túc hỏi: “Balo đâu ra?”
Lâm Lâm còn muốn nói lý, trong đầu hoảng hốt nhớ lại hồi đại học.
Anh và Hứa Hạ Châu không học cùng lớp, thời gian đi học cũng khác nhau, không rõ bình thường Hứa Hạ Châu đi học có mang balo đi học không nữa.
Khi đó đang là cuối kì, Lâm Lâm điên cuồng tìm phòng học trống để tự học, vừa khéo thấy Hứa Hạ Châu. Anh còn ngồi xổm ở phòng học bên cạnh rất lâu, cuối cùng đợi đến khi Hứa Hạ Châu đi vệ sinh mới lẻn sang nhét đồ vào balo y, thần không biết quỷ không hay.
Bây giờ nghĩ lại, hình như chưa từng nhìn thấy balo đó trong phòng ngủ. Mà lúc ấy, Lâm Lâm chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
“Thế balo kia của ai ạ?” Lâm Lâm ngốc.
Hứa Hạ Châu nghĩ mà đau đầu, hận không thể moi não mình ra xem rồi nhét vào lại, mới nhớ hồi đại học có một lần mình mang theo balo.
“Lớp trưởng lớp tôi tạm thời có chút việc, tôi giúp cậu ta mang balo về kí túc.”
“À……” Lâm Lâm hiểu rõ gật đầu.
Phá án thành công, thật đáng mừng.