Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 20




Hứa Hạ Châu dẫn anh tới cửa hàng chuyên phục vụ đồ ăn đặc sản của thành phố, có món sủi cảo tôm chiên chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người ta thèm ăn.

Nó vẫn giữ nguyên hình dạng của đuôi tôm, trông rất độc đáo, được trang trí bằng hành lá. Đáy sau khi vớt ra có màu vàng óng, bóng bẩy, khi cắn một miếng còn nghe thấy tiếng giòn “răng rắc”. Dù không phải mùa để ăn tôm ngon nhưng thịt tôm vẫn mềm ngọt, mùi thơm ngào ngạt trong miệng.

Lâm Lâm ăn nhiều đến mức sắp quên lý do mình chán nản, ăn liên tiếp mấy cái liền.

“Sao anh tìm được mấy cửa hàng hay vậy ạ? Em thấy mỗi nơi đều có đặc sắc riêng, ăn rất ngon.”

Lâm Lâm quả thật rất tò mò, ngay cả đồ ăn Hứa Hạ Châu cũng không phân biệt được, ăn cũng không chú ý, nhưng mỗi lần chọn nhà ăn lại rất tốt, chưa chọn sai lần nào.

“Hỏi Trình Văn Gia, mấy chỗ ông ấy chỉ sẽ không quá tệ.” Hứa Hạ Châu trả lời.

Lâm Lâm hiểu rõ, trả lời một tiếng rồi gắp một miếng sủi cảo.

Trình Văn Gia là một người rất thích ăn uống, hồi đại học, cả ký túc xá chỉ có Trình Văn Gia và anh có thể uống bia, cho nên thỉnh thoảng Trình Văn Gia sẽ gọi anh ra ngoài, lúc ấy anh chưa bao giờ để ý, bây giờ nhớ lại, mặc dù quy mô và môi trường khá khác nhau, nhưng anh chưa bao giờ ăn món nào khó ăn cả.

Cảm giác môi răng có mùi thơm thật sự rất thỏa mãn, trước khi đi Lâm Lâm còn ợ lên mùi sủi cảo.



Bữa tối ở nhà Hứa Hạ Châu là vào ngày đầu năm mới, trước đó y phải ở nhà trọn hai ngày, phải lo ba bữa cơm. Vì vậy sau khi ra khỏi nhà hàng, hai người chuyển đường đến siêu thị lúc trước, mua đủ đồ ăn cho hai ngày mới về.

Đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn đều là Lâm Lâm bỏ tiền, nhưng thật ra hai người lại không quy định rõ ràng cách phân chia chi phí hàng ngày, tuy Hứa Hạ Châu là chủ nhà nhưng y không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với Lâm Lâm, tất cả đều dựa vào tính tự giác.

Không biết có phải buổi trưa ăn sủi cảo vừa nhanh vừa vội không, hơn 10 giờ tối Lâm Lâm cảm thấy bụng mình rất khó chịu, không giống như đau bụng tiêu chảy bình thường.

Anh chạy vào nhà vệ sinh nhiều lần nhưng không đỡ, cả người đau đớn toát mồ hôi lạnh. Nghịch điện thoại cũng không phân tán được lực chú ý, cuối cùng anh phải chạy đến giường cuộn tròn mình trong chăn.

Trong lúc lơ mơ, cơn đau dần dịu đi, rồi anh cũng chìm vào giấc ngủ say.

Lâm Lâm cảm thấy mình có một giấc mơ dài, hỗn loạn và phi logic, anh biết đó không phải là thực tế nhưng lại khó tỉnh dậy, sự đấu tranh liên tục khiến anh rất mệt mỏi trong giấc mơ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng mở được đôi mắt nặng trĩu.

Phòng ngủ tối đen như mực, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ báo thức nhỏ bên cạnh đang chuyển động.

Cả người anh nóng lên, thậm chí hơi thở thở ra từ mũi cũng khiến da nóng bừng.

Lâm Lâm như sắp khóc, anh muốn ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, không thể nào không thể nào, không thể xui xẻo đến mức chu kỳ nhiệt lại tới nữa chứ…

Anh quay đầu nhìn bình xịt ức chế trên tủ đầu giường, không ngờ động tác đơn giản như vậy lại trở nên rất khó khăn. Anh muốn đưa tay ra lấy, nhưng cho dù ý thức trong não mạnh mẽ đến đâu, ngón tay anh vẫn nặng như ngàn cân, căn bản không nhấc lên được.

Chu kỳ nhiệt gần đây ngày càng đáng sợ, đây là lần đầu tiên cơ thể anh mềm nhũn đến mức ngón tay không thể cử động được.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Lâm Lâm nóng đến mức sắp ngất lập tức tỉnh lại, đưa mắt nhìn về phía cửa.

Hứa Hạ Châu gọi tên Lâm Lâm hai lần, lại không nghe thấy đối phương trả lời, thậm chí trong phòng cũng im ắng không nghe bất kì tiếng động nào.



Y vừa mới rửa mặt xong, vừa ra khỏi toilet liền cảm thấy có gì đó không ổn. Cửa phòng ngủ của Lâm Lâm đóng chặt, nhưng mùi pheromone vẫn thoang thoảng bay ra từ khe hở.

Hứa Hạ Châu đột nhiên cảm thấy lòng mình bất an lo lắng, rất ít khi y có trạng thái như vậy.

Tiếng đốt ngón tay của y gõ lên ván cửa vừa nhanh vừa dồn dập, hoàn toàn khác với cách gõ cửa trước đây của y, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Trong phòng vẫn không có tiếng động.

Hứa Hạ Châu ngẫm nghĩ, xoay người tới phòng sách tìm chìa khóa dự phòng.

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu vào. Thị lực Hứa Hạ Châu còn tốt, ít nhất có thể nhìn thấy ổ khóa.

Nhưng càng lo lắng lại càng phạm nhiều sai lầm, cầm chiếc chìa khóa mỏng manh hồi lâu vẫn không cắm được vào ổ khóa, bối rối đến mức run tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi hột.

Sau khi thử đi thử lại nhiều lần cuối cùng chìa khóa cũng c ắm vào được ổ khóa, Hứa Hạ Châu vội vàng xoay hai vòng mở cửa.

Y không chuẩn bị trước, vừa mở cửa ra, liền bị mùi pheromone từ bên trong tràn ra k1ch thích, lui về phía sau một bước, chân cửa kẹt vào trong khe phát ra một tiếng thật lớn, chìa khóa còn chưa kịp rút ra phát ra âm thanh “leng keng”, một lúc lâu sau mới dừng lại.

Lâm Lâm nghe thấy tiếng Hứa Hạ Châu mở khóa ở bên ngoài, nhưng anh vẫn bị giật mình vì tiếng động lớn như vậy. Anh nhìn về phía cửa, xúc động đến mức muốn gọi tên Hứa Hạ Châu, nhưng vừa mở miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng r3n rỉ yếu ớt.

Nước mắt anh đầm đìa nhìn Hứa Hạ Châu từng bước đi về phía mình, lúc này hình ảnh Hứa Hạ Châu cao đến hai mét tám.

Anh quyết định ngày mai sẽ xin lỗi Hứa Hạ Châu đàng hoàng. Anh sai rồi, sao trước kia anh lại có thể so sánh Hứa Hạ Châu với kẻ xấu xa được chứ, rõ ràng Hứa Hạ Châu là người giúp người khác làm niềm vui, là người hiền lành, có đạo đức!

Một tia sáng le lói từ phòng khách hắt vào căn phòng ngủ tối đen như mực, Lâm Lâm không thấy rõ mặt Hứa Hạ Châu, chỉ biết là y vào rồi đi thẳng lên giường.



Lần này Lâm Lâm có chuẩn bị tâm lý, vội vàng ngậm miệng nhắm mắt lại, sợ Hứa Hạ Châu lại xịt vào miệng anh.

Cảm giác mát lạnh do bình xịt ức chế mang lại làm dịu cơn sốt cao dai dẳng, ngay lập tức đầu không còn đau, thắt lưng không còn đau nhức, tay chân cũng lưu loát. Thậm chí Lâm Lâm còn cảm thấy mình có thể nhảy xuống đất xoay vài vòng ngay lập tức.

Tuy nhiên, cảm giác thoải mái này không kéo dài được bao lâu, bình xịt trên đỉnh đầu anh đột nhiên ngừng lại.

“Đậu… xanh…”

Hứa Hạ Châu thấp giọng mắng một câu, âm thanh kéo dài như không thể tin được.

Lâm Lâm mở to mắt ra nhìn, Hứa Hạ Châu đứng ở mép giường sững sờ nhìn bình xịt ức chế trong tay.

Đậu xanh! Đây không phải bình xịt ức chế lần trước bị Hứa Hạ Châu xịt hết còn một ít đây sao! Lần trước sau khi dùng xong đặt ở đầu giường không để ý, hơn nữa bác sĩ kê đơn còn bảo vấn đề chức năng bất thường của tuyến thể sẽ sớm được điều chỉnh, cho nên hôm nay không mua bình xịt ức chế!

Nhưng anh! Còn chưa kịp uống thuốc!

Sau một thời gian ngăn chặn ngắn ngủi, sẽ nghênh đón phản công chu kỳ nhiệt dữ dội hơn. Nồng độ pheromone trong phòng dần dần tăng lên, không riêng gì Lâm Lâm, mà Hứa Hạ Châu cũng vậy.