"Hương di, đừng nói nữa." Thái hậu ngăn cản Hương di nói.
Lòng thương tiếc của ta dễ dàng bị Hương di gợi lên, kìm lòng không nổi, cầm tay thái hậu tay, nói: "Lần sau không cần đợi ta ăn cơm, ngươi ăn trước nha, chờ ta tỉnh lại ta nhất định sẽ lại đây."
"Ai gia sẽ nhớ. Ăn cơm trước đi.". Thái hậu cầm lấy đũa.
Từ khi ta mang thai, bên chỗ thái hậu mỗi khi dọn cơm đềm dùng thau rửa mặt đựng đồ ăn, ngày càng nhiều như vậy. Cũng may là có người của thái hậu làm việc, nếu không thì những lời đồn đãi thị phi không biết đếm bao nhiêu cho xuể.
Lúc ăn cơm ta nghĩ tới một việc, nhịn không được hỏi nàng: "Thái hậu, vụ án đầu độc lần trước có kết quả chưa?"
Ta dùng chén lớn xới cơm, nàng dùng chén nhỏ tinh xảo mà ăn, so với ta hiển nhiên là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Nghe được ta hỏi, nàng ngẩng đầu, nói: "Không có."
"Tại sao lại..."
"Chờ người của chúng ta điều tra ra thì đã trễ, toàn bộ đều uống thuốc độc tự sát, một nhân chứng cũng không còn lại, ngoài ra những người đó đều là lão cung nữ thái giám làm việc trong cung hơn mười năm, bình thường không có người nghi ngờ bọn họ. Ai gia cũng yêu cầu bọn họ không cần phao tin, cứ ngấm ngầm điều tra."
"Ờ." Làm người của hoàng tộc thật sự là không an tâm, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng người khác.
Ta gắp lên một miếng thịt gà để vào bát của nàng, nói: "Ngươi cũng ăn nhiều một chút."
Buổi tối, ta đặc biệt tới suối nước nóng tắm rửa, đem mình tắm rửa sạch sạsẽch, chà xát da thịt đỏ lên mới mặc áo ngủ thơm ngào ngạt đi vào tẩm cung thái hậu.
Ta thổi tắt nến, bước chầm chậm tới gần, nhẹ giọng gọi: "Thái hậu... Thái hậu, ngươi ngủ chưa?"
"Ai gia đã đi ngủ, hoàng hậu có việc gì để ngày mai nói sau."
Ta leo lên giường của nàng, chui vào trong chăn của nàng, nói: "Ta sợ đợi không được đến ngày mai, thái hậu, ta muốn ngủ với ngươi."
"Hoàng hậu, đừng làm rộn." Nàng xoay mặt vào trong.
Ta nằm vật xuống bên cạnh nàng, một tay đặt ở ngang hông nàng, quy củ không dám lộn xộn, nói: "Thái hậu, ta muốn ngươi."
"Thường xuyên quá sẽ không tốt cho thân thể." Thái hậu nghiêm túc nói.
"Không có, với ta mà nói là càng cố gắng thân thể sẽ càng tốt. Hơn nữa bây giờ ta đói lắm, hận không thể đem ngươi nuốt hết vào bụng. Thái hậu, sờ ngươi thật thoải mái, thân thể của ngươi có một mùi hương mê người, so với việc ăn mỹ vị đều ngon miệng hơn."
Không phải ta đang nói sạo, mà bởi vì thật sự nước miếng ta đang chảy ròng ròng.
Tay của ta không hề theo khuôn phép, khi không thấy nàng cự tuyệt ta đều cho rằng nàng nguyện ý, liền đánh bạo bắt đầu vuốt ve, thắt lưng nàng mảnh khảnh khi ta vuốt ve đều cảm giác mất hồn, sợ đem eo nhỏ của nàng bẻ gẫy.
Nàng rên rỉ uyển chuyển, thanh âm giống như âm thanh của thiên nhiên.
"Hoàng hậu, đêm nay không được." Thái hậu toát ra một câu như vậy, làm ta nhất thời hóa đá.
"Vì cái gì vì cái gì vì cái gì?" Ta cắn một góc chăn không có cam lòng.
"Tại, tinh thần ai gia không tốt, khó chịu, hoàng hậu không thấy sao?"
"Ta... Thực xin lỗi, ngươi ngủ ngon nha, ta không phiền ngươi nữa." Ta lập tức đem nàng buông ra, đem gối sửa lại ngay ngắn, tiếp tục đắp chăn cẩn thận cho nàng, hầu hạ nàng chu đáo.
Thái hậu nói: "Hoàng hậu, ngươi cũng cần nghỉ ngơi thật tốt."
Ta gật đầu, thật ra trong lòng đã muốn hộc máu, tâm ngứa ngáy khó nhịn rồi lại không thể làm gì, thật giống như trong đầu có một con chuột, con chuột dùng móng vuốt gãi thân thể, làm ta cũng muốn lăn lộn.
Ta xoay người, cố nén nội thương, nói: "Cho ta hôn hai cái được không?"
"Hoàng hậu..." Thái hậu đem mền kéo cao, che lại mặt của nàng.
Ta rút vào trong chăn, nói: "Hôn một chút ta sẽ ngủ."
Nàng bị ta đè lại, ỡm ờ để cho ta hôn: "Hoàng hậu đừng làm rộn, cẩn thận ngày mai dậy không nổi."
"Ta có chuyện gì khác ngoài việc mỗi ngày ở nơi này ngốc mang thai đứa nhỏ cho ngươi." Kỳ thật ta có không ít chuyện muốn làm, tuy rằng không phải cứu vớt hành tinh, nhưng cũng là một việc có ý nghĩa.
"Hoàng hậu, trước kia ai gia chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế, cảm giác rất không chân thật." Thái hậu đột nhiên dùng khẩu khí cảm động nói tiếp.
Trong bóng đêm ta chớp đôi mắt, tập trung lực chú ý ở hai mắt, có thể mơ hồ thấy biểu tình trên mặt của nàng, loại vẻ mặt này gọi là thất vọng phải không?
"Ta cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn bên cạnh ngươi cả đời, nhưng thật sự nó đã xảy ra, cho nên không cần lo sợ, chúng ta cùng bên nhau. Thái hậu, ngươi thật đáng yêu, cho ta hôn hai cái nữa nha."
"Hoàng hậu, dừng tay, nếu không ngủ sáng mai dậy không nổi thì làm sao?"
"Được rồi được rồi, ta ngủ là được." Ta dời sang một bên, nằm nghiêng người, hết sức chăm chú nhìn nàng.
"Hoàng hậu, nhắm mắt ngủ."
"Làm sao được, ta muốn nhìn ngươi, ban ngày không gặp ngươi, buổi tối muốn ngắm ngươi nhiều một chút."
"Tối đen một mảnh ngươi thấy được cái gì chứ?"
"Có thể thấy, ta thấy ngươi đang mỉm cười, ánh mắt híp thành một đường..."
"Hoàng hậu!" Thái hậu bị ta chọc ghẹo, tức giận lên.
Mới im lặng không đầy một lát thì tiếng hô hấp của nàng liền trở nên thong thả bình thản, ta lắng nghe hô hấp của nàng, bất tri bất giác lộ ra mỉm cười.
Trong bóng tối ta nhìn nàng rõ ràng thật giống như đang ở ban ngày.
Chuyện của nàng so với ta rất nhiều, ta ngủ thẳng khi nào muốn tỉnh thì tỉnh, đưa tay hướng bên cạnh sờ soạng, nàng cũng đã đi khỏi, hỏi mới biết được nàng vừa lâm triều.
Ta bị ném ở trên giường lớn, trong lòng tự hỏi không biết đến bao giờ thì tiểu hoàng đế mới có thể trưởng thành, độc bá một phương, đến lúc đó thái hậu cũng không cần mệt mỏi như vậy.
Tay của ta đụng đến cái vòng, cái vòng hơi hơi nóng lên, làm ta khôi phục một chút tinh thần.
Buổi sáng ăn hết cả nguyên một xửng bánh bao hấp, sau đó đi ra bên ngoài ngồi phơi nắng.
Mặc dù Quỷ Hồn nói ta cần ngồi phơi nắng kiên trì bền bỉ, cần ngày qua ngày, mới có thể hoàn thành quá trình biến đổi chất, đáng tiếc thời gian lâu dài quá không biết ta có chống đỡ nổi hay không.
Hai tay ta đặt trên đầu gối, không suy nghĩ, ngăn chận tâm niệm, tâm bất động, khí không tiêu tan.
Phơi nắng một ngày trời, ta không cảm giác mình có thân nhẹ như yến hoặc là thay da đổi thịt, ngược lại chảy một thân mồ hôi, làm quần áo bên trong đều ướt đẫm. Khi thấy thái hậu tới suối nước nóng tắm, ta liền cầm theo một giỏ trứng gà bỏ vào suối, một bên vừa bóc vỏ trứng gà ăn vừa bổ sung thể lực.
Nghe Quỷ Hồn nói trong hoàng cung nơi nơi đều có bảo bối, lúc trước ta không thấy có chỗ nào đặc biệt, cẩn thận tưởng tượng, bảo bối đều là những thứ có bề ngoài tầm thường, muốn tìm được nhất định phải biết cách.
Biện pháp là do con người nghĩ ra.
Từ khi ta có được chiếc vòng năng lượng, ta có sự nghi ngờ về bảo bối, bình thường có thể sẽ cảm giác được, cho nên cách tìm được bọn nó chính là sờ, chỉ cần đem những thứ trong cung gì đó đều sờ một lần, tin tưởng nhất định sẽ đụng đến bảo bối.
Bắt đầu sờ từ tẩm cung thái hậu, bình hoa cũ kỹ kia có chút khí tức mỏng manh, cảm giác được một trận nóng rực, giống bị đốm lửa nóng phà hơi vào, căn cứ theo những gì Quỷ Hồn nói, thứ đó hẳn là thuộc loại hỏa khí. Đáng tiếc linh khí quá thấp, huống chi bình hoa lớn như vậy, ta cũng không thể ôm nó mỗi ngày đi lại.
Kế tiếp, từ ngọc bội lớn nhỏ cho đến mỗi góc cột ta đều thân thủ sờ qua, lớn lớn nhỏ nhỏ đều ẩn chứa linh khí, làm ta cảm thấy kỳ lạ nhất chính là chỗ này giống như rất đầy đủ linh khí, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành đều đủ, hơn nữa phẩm chất tốt đẹp thuần khiết. Trong sách tu tiên nói linh khí thuần khiết rất khó tìm, vậy trong này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ta đụng đến cái yếm của thái hậu, phát hiện phía trên có linh khí càng thêm đậm, còn có hương khí...
Ta hít vào hơi, hương vị của thái hậu làm ta cảm thấy hết sức quen thuộc.
"Hoàng hậu..." Phía sau truyền đến tiếng gọi không thể tin, ta theo tiếng gọi kia nhìn lại, chỉ thấy thái hậu đang lặng lẽ nhìn ta, nói đúng hơn chính là nhìn ta đang ngửi cái yếm của nàng...
Ta hoảng hốt giống như cầm phải cục than nóng rực, vội đem cái yếm vứt qua một bên, nói: "Vừa rồi ta chỉ là lấy ra sờ sờ... Không phải, ta chỉ là nhìn thấy rất đẹp nên muốn nhìn... Cũng không phải, ta chính là tò mò..." Ta bây giờ là hết đường chối cãi.
"Hoàng hậu, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, lần sau không được viện cớ này nữa." Thái hậu đỏ mặt nói.
Ta đem cái yếm xếp ngay ngắn, bỏ vào tủ, nói: "Hiểu rồi, ta sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa."
Tinh thần của ta đã gặp phải một đả kích vô cùng lớn, giống như là trời sụp đất nứt, có phải nàng sẽ cho rằng bản tính của ta là đáng khinh hay không! Ta nói, ta không phải, ta không phải, thật sự ta không phải như vậy. Ta là người thuần khiết, ta là người lương thiện mà!!!!
Nhưng mà có lẽ nàng sẽ không nghe ta giải thích.
Ta nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, thân thể ấm áp.
Ta nghi ngờ linh khí ở đây là từ trên người nàng truyền tới, vì muốn nghiệm chứng ý nghĩ này, ta cả gan nói: "Thái hậu, ngươi có thể ôm ta một chút được không?"
Thái hậu nói: "Hoàng hậu tại sao ngươi lại không nghiêm chỉnh nữa rồi." Nàng thu tay về, còn nói: "Huống chi bây giờ đang là ban ngày."
Nàng không ôm ta thì ta ôm nàng, ôm lấy nàng làm ta miên man suy nghĩ, tâm tư cũng thu hồi lại, hết sức chăm chú cảm nhận khi được ôm nàng, trên người của nàng tỏa ra trăm phần trăm linh khí thuần khiết, nhưng mà số lượng không nhiều lắm, chỉ có một chút nhỏ.
Buổi tối ta lại đem mình tắm rửa sạch sẽ, lần này trước tiên ta hỏi nàng nghỉ ngơi có đủ hay không, nàng gật đầu ta mới rì rì bò lên giường, tiếp tục làm ác lang đánh thỏ đem nàng áp dưới thân: "Thái hậu, đêm nay còn có gì muốn nói thì nàng nói hết đi, không cho phép nửa đường nói không cần, làm ta rất khó chịu biết không."
"Hoàng hậu phải biết tiết chế, vừa phải mới tốt."
"Cám ơn thái hậu hiền lành, ta sẽ vừa phải." Nói xong, ta liền khởi động...
Ăn hết bửa tiệc này, ta nằm trên giường lớn, thổn thức không thôi, loại cảm giác no nê thỏa mãn tràn đầy thân thể, bay bổng như tiên.
Thái hậu bị ta làm run rẫy mệt sắp chết, khi bình tĩnh trở lại, thân thể mềm mại vẫn có chút hơi run rẩy, giống như một con thú nhỏ vừa sinh, làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Ta vén mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt đẫm của nàng đẩy sang một bên, lộ ra khuôn mặt hồng nhuận, nói: "Thái hậu, có mệt không?"
Nàng không thèm nhìn ta, ta lại nói: "Ngươi có hạnh phúc không?"
Hay là không để ý ta.
"Cám ơn ngươi. Ta rất hạnh phúc." Ta hôn một cái lên mặt nàng, vui rạo rực nói.
Được tiện nghi còn khoe mẽ, cuối cùng là ngày hôm sau ta bị vài vị cung nữ thân thể phì nhiêu khiêng xuống từ giường thái hậu, thái hậu xoay người đưa lưng về phía ta, mặc kệ ta giống một con lợn đang chờ làm thịt bị những cung nữ kia vác đi.
"Thái hậu, van cầu ngươi không cần trừng phạt ta như vậy." Ta cực kỳ bi thương kêu gào lên.
Ấm áp đâu rồi, ta đã cảm giác nàng đối xử với ta rất ấm áp mà, tại sao nàng lại bỏ mặc ta.
"Thái hậu, không lẻ ngươi không cần con chúng ta nữa sao?" Diễn xuất đau khổ có thể làm người khác cảm động.
Thái hậu đưa lưng về phía ta, thanh âm từ phía trong truyền ra: "Ai gia muốn có một ngày thanh tịnh, nên hoàng hậu tạm thời rời xa chỗ này, ta cũng không phải đem hoàng hậu đuổi vào lãnh cung, hoàng hậu ngạc nhiên làm gì?"