Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 23




Thương buôn tốt như vậy không khen ngợi quả là rất thiếu sót.

Hắn kéo ta đến một góc, bắt đầu cởi y phục. Nhất kiện y phục cởi ra ngoài, ta nhìn thấy liền trợn mắt há mồm.

Đến cuối cùng hắn chỉ còn lại một cái yếm nhỏ.

Thái giám cũng mặc yếm sao?

Thì ra không phải là cái yếm thật sự, bên trong còn có một lớp vải nữa. Bên trong lớp vải ấy chính là quyển sách 'Ái tình thanh lâu mùa xuân' mà lần trước hắn không có đưa cho ta.

Hắn lấy sách ra sau đó liền vội vội vàng vàng nhét vào người ta, hắn nói "Đồ bán đi rồi, ta sẽ không chịu trách nhiệm nữa, sau này nếu bị bắt mà có bị nghiêm hình tra tấn thì cũng trăm ngàn lần đừng khai ta ra"

"Ta hứa" Giọng ta rất nhỏ, sau đó đem quyển sách giấu vào tay áo.

Tiền đại gia nói "Tự bảo trọng"

Ta đem những thứ hôm nay định bán đưa cho hắn, hắn cũng bán tín bán nghi mở bao bố ra, mắt lóe tinh quang nói "Đồ tốt nha"

Ta nói "Coi như ngươi cũng biết nhìn hàng, ta mạo hiểm cả tính mạng mới mang được ra ngoài"

"Vậy ngươi muốn đổi cái gì?"

"Lần này giúp ta mang vài cân hạt dẻ rang đường vào đây, phải còn tươi ngon mới được nha"

"Chỉ có hạt dẻ? Không có thứ khác?" Hắn ngạc nhiên hỏi.

Ta nói "Ta rất nhớ hương vị của hạt dẻ"

"Không thành vấn đề, trong hôm nay sẽ có cho ngươi. Buổi tối ngươi lại đây lấy, đảm bảo còn nóng hổi" Hắn vỗ ngực cam đoan.

"Được, được" Trải qua lần này, ta hoàn toàn tin vào nhân phẩm của hắn. Cho nên ta cũng không giống như lần trước mà đề phòng hắn nữa, hắn cũng làm việc hết mình cho ta.

Ta có thể mang đến cho hắn những thứ tốt đẹp mà hắn cần, không những như vậy mà ta không có đòi hỏi quá đáng, có lẽ hắn nghĩ ta thực ngốc, đồ cổ giá trị xa xỉ như vậy mà ta chỉ đổi mấy cân hạt dẻ.

Ta không ngốc, ta chỉ lấy những thứ mình muốn.

Ôm quyển sách cấm trong ngực, tim đập liên hồi, không biết vì cái gì quyển sách trong ngực ta cũng nóng lên.

Ngày đó, Tiền đại gia không đưa quyển sách này cho ta nên hôm nay nó mới có cơ hội nằm trong ngực ta. Nó cũng có mạng thật lớn.

Ta mang sách đến một chỗ, chỗ ấy ta mới tìm ra, là nơi mà không có người phát hiện ra ta, ta cũng không bị ai quấy rầy. Nơi đó là một góc của lãnh cung, ta thấy tấm bản bên ngoài đề chữ lãnh cung. Ở đó thật sự rất lạnh, không chỉ có thời tiết lạnh, nơi nơi còn mọc đầy cỏ hoang khô héo.

Ta đến nơi, giữ bình tĩnh lại, từ trong ngực lấy ra quyển sách, mở vải bọc bên ngoài ra, sáu chữ 'Ái tình thanh lâu mùa xuân' màu vàng lòe loẹt to tướng như chọc mù mắt ta.

Trên trang sách có ánh sáng lấp lánh, mới ban đầu ta còn nghĩ mình bị ảo giác nên dùng tay dụi mắt, cuối cùng xác định đây không phải là ảo giác mà là sự thật.

Ta mở trang thứ nhất, nhìn thấy bức họa của một vị cao nhân, không hề giống người của thế giới này chút nào, giống như là người đời khác, tóc ngắn đen, trên mặt có đeo một thứ kỳ quái gì đó, mà thứ đồ kia còn lóe ra ánh sáng trắng, thật giống như hào quang trong mắt hắn toát ra.

Cao nhân viết như sau: "Khi ngươi mở quyển sách và nhìn thấy bức ảnh của ta, thì ngươi chính là người hữu duyên mà ta đã chờ đợi từ nghìn năm. Ta là người tu chân [1]từ trăm ngàn năm trước, đương nhiên ngươi cũng không biết cái gì gọi là tu chân. Bây giờ ta cũng không thể giải thích rõ ràng được, rất nhiều năm sau sẽ có cô nương bao dung cùng ca ca khí khái giải thích những thứ này. Tóm lại chính là rất thích thú, rất có ý tứ. Ta là truyền nhân thiên phú lớn nhất, cũng là tiên nhân mà mọi người chờ mong trong tương lai, ta cũng là người toàn tâm toàn ý vượt qua trở ngại để thăng thiên [2], nhưng mà... chuyến đò chở ta đi hôm đó trục trặc, buổi sáng dự báo thời tiết báo là trời sáng sủa, nhiệt độ không khí mát mẻ, thích hợp để độ kiếp. Ta tin tưởng tuyệt đối cho nên tự mình trói mình vào ngọn núi chờ thiên lôi đánh xuống, nhưng mà ngoài dự đoán chính là hôm đó không phải ngày sáng sủa gì, hôm đó mưa gió như cuồng phong, nước có thể dẫn điện, ta chịu hai lần điện giật, bất hạnh không thể ngờ. Qua việc này, dạy ta một chuyện, kiếp sau đầu thai không thể tin vào dự báo thời tiết. Sau khi biến thành tro bụi, ý thức của ta vẫn còn tại nhân gian, ngưng kết trong quyển sách này. Mấy ngàn năm qua, có rất nhiều người chạm qua quyển sách này, nhưng không ai có thể nhìn thấy ảnh chụp của ta, bởi vì bọn họ không phải là người có duyên với ta. Mà ngươi, khi ngươi đọc đoạn chữ này và nhìn thấy ảnh chụp của ta thì ngươi chính là truyền nhân của ta. Nhưng mà, không may mắn là ý thức của ta ngày càng yếu, không còn cách gì chống đỡ được nữa. Ngươi muốn tu chân thì phải xem cho kỹ quyển sách này, quyển sách này không phải là quyền sách đồi trụy đơn giản, trong này còn cất giấu bí quyết tu chân, ngươi có thể tìm ta huyền bí trong đó, rất có hy vọng đắc đạo thành công. Chúc ngươi sớm ngày thành công. P/s: Biện pháp tốt nhất để tu chân chính là song tu, cho nên ngươi nên nhanh tìm một người phù hợp....ta...ta...ta không ổn rồi..."

[1] Tu chân: biên soạn

[2] Thăng thiên: Lên trời

Từ trong sách bay ra một luồng khói trắng, sau đó thì bức ảnh chụp và dòng chữ của vị cao nhân kia cũng biến mất không thấy.

Không lẽ là quỷ sao?

Ta lầm bầm lầu bầu.

Quyển sách này rất tà môn, ta xem liền kinh hồn bạt vía. Ta vội đóng sách lại, nhét vào trong người, trở về tẩm cung, ta tìm một chỗ để tiếp tục giấu nó.

Tẩm cung tuy không lớn, nhưng lúc trước vẫn có thể cất giấu đồ đạc linh tinh, nhưng không phải chỗ nào cũng an toàn.

Ta đổi rất nhiều chỗ giấu, nhưng cuối cùng quyết định giấu nó dưới gối nằm.

Thời gian chạng vạng là lúc ta hẹn Tiền công công, quả nhiên là đúng giờ hắn liền xuất hiện, ta cầm được một gói hạt dẻ rang đường nóng hổi. Bên ngoài hạt dẻ rất được mọi người ưa thích, nhưng trong hoàng cung thì không ai ăn món này, nên ta cũng không có sai nô tài đi mua. Muốn cơm no áo ấm thì phải tự mình ra tay thôi.

Ta lại tới chỗ của Yêu Mẹ, mỗi ngày nàng đều ở đó làm một việc duy nhất đó chính là nghiên cứu ra cách cải tiến bánh bao.

Nàng phát hiện dồn nhân vào bánh bao sẽ có nhiều hương vị khác nhau, nhưng nàng lại khó có thể biết bên trong là nhân gì khi đã vo tròn nó lại, nên nàng đành phải cắn mỗi cái một miếng để nếm vị. Sau lần ta nhắc nhở thì nàng đã biết cách dùng ký hiệu viết lên mỗi cái bánh bao, như vậy liếc mắt một cái là có thể biết bên trong có nhân gì.

Ta đến ăn bánh bao mới cải tiến của nàng, bên trong là giò hun khói, chân giò hun khói thấm một ít mỡ ra ngoài vỏ bánh, hương vị rất ngon, làm cho bánh bao cũng có mùi thịt.

Tay trái ta cầm bánh bao, tay phải cầm túi hạt dẻ đi ra về, khi đi ngang qua bức tường nơi hoa viên bí mật, ta vẫn cầm lòng không được liếc mắt nhìn vào bức tường xa xa bên kia.

Đi xa xa vài bước, ta lại quay trở về, nhét hạt dẻ vào trong ngực sau đó trèo lên cây.

Khi ta an vị trên thân cây liền liếc mắt nhìn vào trong sân, liền thấy tiểu cung nữ bị câm. Theo thói quen, nàng vẫn ngồi trên ghế, y phục vẫn như trước, ngoài ra còn có một chiếc ao lông chồn khoác bên ngoài, kiện áo khoác kia theo như ta thấy thì là đồ tốt, giá trị xa xỉ.

Ta nhìn thấy nàng thì tâm tình liền phấn khởi lên, chuyện thứ nhất ta muốn làm chính là đem hạt dẻ rang đường nóng hổi trọng ngực cấp cho nàng.

Lần trước ta thất vọng, chính là thất vọng thái hậu chứ không phải tiểu cung nự bị câm, thái hậu không phải người tốt, nhưng mà người trước mặt ta thì chính là người tốt, bộ dạng mỏng manh yếu đuối làm cho ta quên nàng còn có một thân phận khác, thật sự xem nàng như tiểu cung nữ bị câm mà đối đãi.

Ta ở trên cây gọi nàng một tiếng "Tiểu câm điếc"

Nàng liền ngẩng đầu nhìn lên.

"Tiểu câm điếc, ta ở đây" Ta cúi đầu xuống nhìn nàng.

Nàng lập tức đứng lên, kéo theo làn váy chạy nhanh đến chỗ ta, nửa đường thì kiện áo khoác lông chồn rơi trên mặt đất, đính đầy bụi, nàng cũng không quay đầu lại nhìn mà chạy thẳng đến chỗ ta.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta, ta ngây ngô cười nói "Tiểu câm điếc, có muốn tiểu ca ca xuống không?"

Nàng chớp mắt.

Ta nói "Ngươi đáng ghét, ta mang thứ tốt đến cho ngươi, ngươi cũng không được nói cho kẻ khác biết, những thứ đó chính do ta giấu"

Ta lấy hạt dẻ rang đường ra, lấy một hạt ném xuống cho nàng, theo phản xạ nàng thân thủ chụp được, nhìn hạt nâu nâu trong lòng bàn tay sau đó lại nhìn ta.

Ta nói "Ăn đi"

Ánh mắt của nàng đang hỏi: Cái này? Ăn?

"Đúng vậy, bỏ vào miệng ăn, mùi vị rất ngon" Ta nói.

Ta nghĩ ít ra nàng cũng biết cách ăn thế nào, ai ngờ được ngay cả tách vỏ hạt dẻ nàng cũng không biết, nàng mang thứ nâu nâu kia nghi ngờ bỏ vào trong miệng sau đó liền nhíu mày.

Thật sự là ta chịu hết nỗi, ta nhảy từ trên cây xuống dừng trước mặt nàng, lấy hạt dẻ từ trong miệng nàng vứt ra đất, sau đó thì tự lấy một hạt tách vỏ đem thịt bên trong đút cho nàng ăn, ta nói "Mọi người đều nói ta ngốc, nhưng mà ngươi còn ngốc hơn ta"

Nàng chậm rãi ăn hạt dẻ.

Ta ăn được vài hạt, đem vỏ ném vào ao nhỏ trong góc tường, cá chép trong hồ đều bơi đến rỉa những thứ ta vừa vứt xuống.

Cá chép trong này mập mạp vô cùng, vừa dài vừa béo, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Tiểu câm điếc ăn xong thì tầm mắt liền nhìn vào tay của ta.

Ta đem một hạt dẻ vốn là định bỏ vào miệng mình đưa tới trước mặt nàng "Ăn rất thơm phải không?"

Nàng gật gật đầu.

"Vậy ăn đi. Ở đây ta còn một gói, cho ngươi hết" Ta lấy gói hạt dẻ đều đưa hết cho nàng.

Nhưng mà ta phát hiện nàng không muốn tách vỏ hạt dẻ, nàng cầm một hạt ra lòng bàn tay, nhìn nhìn rồi luyến tiếc vứt đi. Nàng làm ta sinh ra lòng tốt, ta đoạt lấy gói hạt dẻ lại, thay nàng tách vỏ, vừa tách vỏ đút cho nàng vừa nói "Trước kia ngươi chưa từng ăn món này?"

Ánh mắt nàng nói cho ta biết đáp án.

Trong lòng ta đã sớm biết ngươi chưa từng ăn thứ này. Cho dù có ăn hạt dẻ thì cũng ăn hạt dẻ được đầu bếp nổi tiếng chế biến, những thứ cây nhà lá vườn thế này nhất định rất chướng mắt.

Lá từ trên cây bay đầy trời, chậm rãi rơi xuống hồ nước nhỏ, sóng nước nho nhỏ dần nhiễmm ánh vàng.

Ta nghĩ có lẽ mùa đông sắp đến.

Ta tách vỏ hạt dẻ cho nàng, ta cũng ăn vài hạt, nàng cứ việc ăn không hề có phản ứng gì khác, hễ ta đút cho nàng thì nàng không hề cự tuyệt.

Nàng ăn xong một hạt cuối cùng, ta phủi phủi tay, nhìn bầu trời không còn sớm nữa, ta nghĩ nên đi về thôi, ta nhìn nàng nói "Ta phải đi"