"Cảm ơn hoàng hậu quan tâm, ai gia đã đỡ hơn nhiều"
"Nếu đỡ hơn thì tốt rồi, ngươi có để thái y xem qua chưa?"
Bên trong im lặng.
Ta quay đầu hỏi cung nữ của nàng "Các ngươi cho mời thái y qua đây xem bệnh chưa?"
Thủy Kính nói "Không có"
"Vậy sao còn không đi mời thái y đi?"
"Nô tỳ đã chẩn đoán bệnh cho thái hậu, cũng đã kê đơn thuốc, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại" Hương di trả lời.
Hương di vừa là người thân của thái hậu vừa kiêm luôn những chuyện của cung nữ, chuyện gì cũng làm được.
Ta nói "Nếu thuốc của ngươi hiệu nghiệm, thái hậu cũng không ho dữ dội như vậy. Ta rất lo lắng, hay là mời thái y đến xem bệnh. Thái y chẩn đoán ta mới yên tâm"
"Không cần" Thái hậu nhàn nhạt nói "Bệnh nhẹ thôi, không cần gọi thái y tới, ta đã có thuốc kê đơn rồi"
Ta suy nghĩ. Nếu thái hậu muốn uống thuốc nhưng không muốn mời thái y xem bệnh thì có nghĩa là nàng không muốn cho thái y đến gần nàng.
Ta hỏi tiểu Thúy "Ngươi có biết thái y nào biết bắt mạch 'từ xa' không?"
"Cái gì là bắt mạch từ xa?" Tiểu Thúy cũng không hiểu ý ta nói.
"Có nghĩa là bắt mạch nhưng không được chạm vào phụng thể của thái hậu..." Ta khoa tay múa chân giải thích.
"Có nghe qua bắt mạch bằng tơ hồng chứ chưa nghe qua cách này"
"Cũng như nhau thôi, vậy ngươi mau gọi tới đây" Ta hối tiểu Thúy nhanh nhanh đi tìm thái y.
Ta an vị ngồi trên ghế trò truyện với thái hậu chờ tiểu Thúy trở về.
Mặc dù nàng hít thở nặng nhọc như sắp trút hơi thở cuối cùng nhưng vẫn không quên dặn ta phải giữ mình trong sạch. Nàng không muốn bởi vì ta nhất thời cô đơn mà rơi vào cấm kỵ của hoàng cung.
Ta đáp ứng nàng, trong lòng nói thầm, ngươi bệnh thành như vậy rồi mà còn quan tâm đến chuyện của ta, rốt cuộc là ngươi lo lắng cho ta hay là chán ghét ta?
Ta rất muốn nhìn thấy bộ dạng thái hậu lúc này, thân thể gầy yếu lại nghiêm trang dạy bảo ta, so với nàng ta còn lớn tuổi hơn, cũng cao hơn nàng một chút. Không biết vì cái gì ta bỗng nhiên mỉm cười.
Ta cúi đầu thấp trước ngực, cắn môi dưới, dùng sức nhịn xuống ý nghĩ muốn cười. Bộ dạng này làm ta có vẻ như thật đoan trang.
Rốt cuộc thái hậu cũng khuyên răng ta xong, sau đó bắt đầu hỏi đến chuyện của hoàng thượng, nàng hỏi cuộc sống của hắn có bình thường hay không.
Ta ngủ chung với hắn nên đương nhiên biết, nàng hỏi ta liền trả lời.
Kể chuyện ăn cơm, đi ngủ cho đến việc tiểu tiện của hắn, từ nhỏ đến lớn đều kể ra hết.
Những chuyện đó đều có thái giám phụ trách ghi nhớ báo lại cho nàng, nàng hẳn là biết rõ ràng, nhưng nàng lại muốn hỏi ta.
Câu cuối cùng nàng hỏi vẫn chưa xong thì liền bắt đầu ho không ngừng, ta thấy một chiếc khăn tay màu vàng rơi ra khỏi màn che, rớt ngay bên chân ta, ta nhặt chiếc khăn tay lên đưa vào trong rèm cho thái hậu.
Một cánh tay trắng noãn mềm mại nho nhỏ bắt lấy khăn tay.
Ta rút tay lại, đặt trên đầu gối, nàng vừa mở miệng nói từ đầu tiên thì ta liền ngăn nàng lại "Bà bà, người nghỉ ngơi đi, từ từ rồi nói cũng được, hiện tại không vội" Trong lòng ta nghĩ, nàng đã bệnh thành như vậy rồi, có thể không cần để ý tới thân phận của mình hay không? Nghỉ ngơi một ngày thôi?
"Khụ khụ..." Nàng không nói chỉ ho khan.
Ta liều mạng tiến vào trong màn che, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, lưng của nàng đang run rẩy, ta vỗ nhè nhẹ có thể đụng tới xương cốt.
Nhất thời nàng đang không khỏe nên không so đo với ta.
Đến khi tiểu Thúy mang một tên thái y đến thì thái hậu cũng đỡ hơn một chút.
Hương di không cho thái y tiến vào, ta liền nói "Là ta cho mời hắn"
Thái y mắt mờ, hắn híp mắt lại nhìn xem ta là ai, tiểu Thúy nói "Người trước mặt ngươi là hoàng hậu"
Lão thái y nói "Tham kiến thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, tham kiến hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế"
Thái hậu ho nhẹ "Là ai cho ngươi tới, mau lui xuống"
"Bà bà, là ta, ta gọi hắn tới đây. Bởi vì ta nghe nói hắn có thể bắt mạch bằng tơ, thái hậu không tin có thể thử xem"
Ta nháy mắt với thái y, thái y mắt mờ nhìn một lúc mới kịp phản ứng, sau đó liền xuất ra một sợi dây tơ hồng đưa cho thái hậu.
Ta vội đem đoạn tơ hồng kia lại "Để ta"
Ta cầm sợi tơ hồng đi vào trong giường thái hậu nói "Bà bà, con dâu mạo phạm"
Bởi vì tay nàng đặt bên giường nên chỉ lộ ra ngoài cổ tay trắng noãn, ta cẩn thận vì nàng buộc sợi tơ hồng, sau đó buông tấm màn xuống.
Một tay thái y nắm sợi tơi hồng, một tay vuốt râu, rung đùi đắc ý.
Ta đứng một bên nhìn, cảm thấy vẫn không an tâm nên lại hỏi tiểu Thúy "Ngươi mời thái y hay là thầy thuốc Mông Cổ vậy?"
"Tin tưởng nô tỳ, không hề lầm"
Qua một hồi sau, hắn bắt đầu nói vào chuyện chính yếu, đại khái chính là mấy hôm nay gió tây thổi mạnh, thái hậu đứng lâu trước gió, hàn khí nhập thân, lại dùng thuốc đột ngột, đem hàn khí trong cơ thể bức bách, mới làm cho bệnh không khỏi.
Ta gật gật đầu, mặc kệ hắn nói đúng hay không đúng, coi như cũng có bản lĩnh. Ta nhớ rõ ngày hôm đó cùng nàng thả diều, gió thổi chính là gió tây, thái hậu đứng trong sân cả buổi, không bệnh mới là lạ.
Thái y không có kê đơn mà là chỉ cách cho thái hậu điều trị, đốt than, thêm chăn bông, để bụng rỗng đến khi toàn thân ra mồ hôi.
Thái y nhận tiền thưởng nhưng mà mặt mày lại xám xịt, ta hỏi tiểu Thúy tại sao hắn lại như vậy, tiểu Thúy nói "Có lẽ là sợ bị diệt khẩu"
Ta giật mình một chút, không phải nói chứ, trong cung này người nào cũng có suy nghĩ lạ lùng, phức tạp, hở một chút là lo bị diệt khẩu, có thể bình thường một chút hay không.
Sợi tơ hồng rơi trên mặt đất, ta cầm lấy một đầu, quấn quanh ngón tay, quấn cho đến khi sợi dây căng cứng thì cũng chạm được tay nàng.
Thái hậu nói "Ngươi cảm thấy thái y nói đúng không?"
"Ta cảm thấy lão thái y nói rất đúng, giống như trước kia ta sinh bệnh, không làm gì cả chỉ nằm trong ổ chăn ngủ một giấc, đến hôm sau thì đi tắm liền cảm thấy khỏe ra" Đó cũng không phải biện pháp gì, tại vì không ai để ý đến ta cho nên ta cũng chỉ có thể làm vậy. Nhưng mà thái hậu thì khác, nhiều người hầu hạ nàng như vậy, vừa ho một chút thì có người nấu canh bổ cho nàng uống.
Ta nói "Bà bà, ta thấy hay là làm theo đi"
Bên trong không phát ra thanh âm. Ta tiếp tục nhỏ giọng nói một lần nữa "Muốn làm theo ý thái y không?"
Không trả lời, ta coi như nàng đồng ý.
Ta gọi cung nữ lấy thêm chăn bông, họ không chịu lấy, ta liền nói "Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm"
Kết quả là các nàng nhìn ta khinh bỉ, không cần nói cũng biết trong lòng họ nghĩ gì, sinh mệnh thấp hèn của ta có thể chịu trách nhiệm cho thái hậu sao?
Mẹ nó, ta muốn bất cứ giá nào cũng phải làm. Ta nói với tiểu Thúy "Tiểu Thúy, ngươi đi lấy chăn tới đây, một cái không đủ thì hai cái"
Nói xong ta tự cởi y phục, trên người ta hơn mười lớp quần áo, cũng coi như cái chăn nho nhỏ.
Ta vén màn lên chui vào bên trong.
Người bên trong vươn tay bắt lấy cánh tay của ta, đầu ngón tay bấm vào tay ta, ngón tay thon dài của nàng dùng hết sức, cho dù không chảy máu nhưng cũng làm ta đau đến nhe răng.
"Cho dù ngươi là hoàng hậu, ngươi làm càn trong cung, thì nô tỳ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi" Mặt Hương di như La Sát nói với ta.
Ta trừng mắt liếc Hương di một cái, sau đó đặt tay lên cổ tay nàng, nắm chặt, đó là cách người khác chỉ ta, có thể làm cho máu huyết bưng bít, tay nàng cũng sẽ mất hết khí lực.
Ta nắm chặt cổ tay nàng, quả nhiên nàng mở ra. Nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
Ta buông tay ra, lùi về phía sau, ta nhìn cánh tay của mình, ta cũng thật kinh ngạc mình có sức lực mạnh như vậy.
Ta chỉ mặc có mỗi cái yếm, chịu không nổi nữa liền tiến vào chăn.
Chăn cũng thật lạnh nhưng người thái hậu lại nóng, tay cũng lãnh như băng.
Ta nâng tay nàng lên đặt trước ngực mình, tuy rằng ngực ta không có to như hai cái bánh bao của Yêu Mẹ, nhưng mà cũng có chút thịt. Ta đem cả người nàng ôm vào trong ngực, nàng thật gầy nhưng mà ta rất thích, có thể dễ dàng ôm lấy.
Nàng mơ hồ run rẩy, đem chân tiến đến trong lòng ta. Một trận khí lạnh truyền theo sóng lưng ta, ta run lên một hồi.
Thật lạnh, lạnh đến nỗi ta nghĩ mình đang ôm một khối băng.
Đời này ta chưa hy sinh vì ai nhiều như vậy, hiện tại ta hy sinh vì ngươi một lần, ngươi tỉnh lại khồng càn ban cho ta cái gì hết, chỉ cần không ban cái chết cho ta là được.
Ta nỉ non bên tai nàng "Ta thấy ngươi không già chút nào, sao lại làm cho mình nghiêm túc giống như một bà lão như vậy, lần nào mỡ miệng cũng ai gia ai gia, không có việc gì còn thích dạy dỗ người ta. Tội tình gì phải như vậy, khi ta tiến cung, đệ đệ của ta cũng cao bằng ngươi, nhưng mà hắn cũng chỉ mới có mười mấy tuổi, mỗi ngày chỉ biết bắt ve sầu, mỗi lần đều phải nhờ đến ta, một con cũng không đủ, phải bắt vài con. Hắn thì biết cái gì, ta hỏi hắn nếu như một ngày nào đó trong nhà chúng ta không có cơm ăn thì đệ sẽ làm gì, hắn liền nói, đem tỷ tỷ bán đi, tỷ tỷ không phải thiên kim đại tiểu thư nên có thể bán, bán rồi sẽ có tiền. Trước kia ta cảm thấy người như hắn không có tiền đồ, nhưng bây giờ ta nhận ra khờ khạo như vậy cũng là một loại hạnh phúc. Đúng rồi, ta với ngươi có thù hận gì sao, tại sao ngươi luôn thích gây áp lực cho ta. Thái hậu, hừ, tuổi của ngươi chỉ có thể là tiểu muội của ta thôi"