Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 57








Trương Nhã Thư nhìn bóng lưng Phan Nhan xa dần rồi lẫn vào đám người đông đúc, trong lòng dâng lên nỗi chua xót không nguôi. Đôi vai nhỏ nhắn của Phan Nhan run run, thân ảnh liêu xiêu đơn bạc khiến người ta phải động lòng thương tiếc. Phải vác một nỗi buồn nặng trĩu trên vai, bước đi càng lúc càng trở nên chậm chạp như thể muốn khựng lại, hàng mi dài cụp xuống đượm nét ưu sầu.

Trương Nhã Thư thẫn thờ, gương mặt không lộ ra chút biểu tình gì, thân thể cơ hồ không cảm giác, có một cậu bé mải chơi chạy đến va phải chân Nhã Thư, cô cũng không phát hiện ra. Trương Nhã Thư không biết tiếp theo mình phải làm gì, không thể suy nghĩ được gì, chỉ nhớ là hôm nay công việc rất bận rộn, nhưng cả người như đang bị một sợi dây vô hình trói lấy khiến cô không thể nhúc nhích. Vừa lúc không còn nhìn thấy bóng dáng Phan Nhan nữa, điện thoại trong túi áo rung lên liên hồi, lúc này Trương Nhã Thư mới hoàn hồn, luống cuống tìm điện thoại, nhìn vào dãy số hiện trên màn hình, Nhã Thư thở dài một hơi.

Là trợ lý Hạ Tấn Văn.

"Tôi đây.", Trương Nhã Thư nhấc máy, giọng nói trầm ổn dứt khoát, không để người kia nhận ra điều bất thường. Đối với mọi người trong công ty, Trương Nhã Thư như một cỗ máy không có cảm xúc, chỉ được sinh ra với chức năng duy nhất là kiếm tiền, con người khô khan như vậy, dù là có xinh đẹp như nữ thần cũng ắt hẳn là rất vô vị.

"Chào buổi sáng giám đốc Trương, tôi gọi đến là để thông báo lịch làm việc ngày hôm nay của giám đốc."

"Được, anh cứ nói."

"8 giờ sáng, tức là 30 phút nữa sẽ có một cuộc họp tại công ty cùng ban lãnh đạo. 10 giờ sáng, gặp đối tác X bàn về hạng mục quan trọng. 11 giờ, thị sát tình hình hai phân xưởng của công ty trong thành phố. 13 giờ, họp bộ phận Sales bàn về chiến lược mới. 15 giờ, gặp đối tác J bàn về hạng mục sắp kết thúc. 17 giờ, chúng ta sẽ đến sân bay đi tỉnh B, chuyến bay cất cánh lúc 18 giờ, thời gian bay là 50 phút, thời gian công tác là năm ngày. Vé máy bay tôi đã đặt xong.", Hạ Tấn Văn dõng dạc nói, không vấp một chữ. Cậu là một nhân viên trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng luôn biểu hiện nghiêm túc và có trách nhiệm, là người có năng lực và đáng tin cậy. Có lần Trương Nhã Thư nghe nói là vì cậu ta sắp lấy vợ, thế nên luôn cố gắng phấn đấu để tạo lập vun đắp cho tương lai.

"Được, tôi đã ghi chú lại.", Trương Nhã Thư nhàn nhạt trả lời, cũng không chắc mình có thể nghe hết những gì cậu trợ lý nói, tâm trí cô hiện tại rối bời.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Hạ Tấn Văn bắt đầu khó xử.

"Không biết giám đốc Trương có gì dặn dò không ạ?", Hạ Tấn Văn ngạc nhiên, cứ tưởng giám đốc như thường lệ sẽ có rất nhiều việc giao cho mình sắp xếp trước khi gặp đối tác, nhưng bây giờ Trương Nhã Thư chỉ vỏn vẹn nói một câu, khiến Hạ Tấn Văn có chút hụt hẫng.

"Không có. Cậu cứ thực hiện theo các bước như trước đây. Hôm nay giao cho cậu sắp xếp cho ổn thỏa. Đúng 20 phút nữa tôi sẽ có mặt tại công ty. 25 phút nữa cậu gặp tôi trong phòng giám đốc."

"Được."

Trương Nhã Thư ấn nút tắt cuộc gọi, nhanh chóng lái xe đến công ty, trên đường đi không ngừng gọi cho Vũ Di Đình, kết quả vẫn như tối qua, người kia không nhấc máy. Màn hình tối đen, phản chiếu đôi mắt thâm quầng của Trương Nhã Thư, đêm qua ngủ được có ba tiếng, cơ thể lại yếu đi thấy rõ, đầu óc cũng mơ hồ không thể tập trung, có lẽ hôm nay phải bảo Hạ Tấn Văn ghi âm lại tất cả các cuộc họp giúp mình. Trương Nhã Thư đưa tay sờ trán, quẳng luôn điện thoại lên ghế bên cạnh, mở radio bật bản nhạc mà mình yêu thích, chỉ còn 10 phút nữa, mình phải thư giãn một lát.

Nếu em nói em chỉ là ảo ảnh

Tôi tình nguyện làm một kẻ mộng du

Đi lang thang trong ảm đạm sương mù

Đuổi theo em dù kiếp này vĩnh viễn.

Nếu em đi không một lời từ biệt

Thì xin hãy ân huệ niềm nhớ thương

Nếu em bỏ tình tôi ở ven đường

Cũng xin em hẹn một ngày trở lại.

--------------------

Trương Nhã Thư xoa xoa huyệt thái dương, Hạ Tấn Văn ngồi ghế bên cạnh đưa cho cô một chai nước khoáng vừa mới mua.

"Giám đốc Trương, còn 5 phút nữa máy bay cất cánh. Tôi thấy cô rất mệt mỏi, hay là uống một ít nước đi."

Trương Nhã Thư không nói gì nhận lấy chai nước, mở nắp một hơi uống hết một nửa. Ngon quá. Đúng là cả ngày hôm nay bận đến nỗi không để tâm đến việc mình có khát nước hay không, bây giờ đột ngột uống vào lại có cảm giác cổ họng được khai thông, cơ thể thoải mái hơn không ít.

Trương Nhã Thư nhớ Vũ Di Đình, bàn tay sờ lên túi áo lấy điện thoại, muốn thông báo với người kia rằng mình đang lên đường đi công tác, chợt phát hiện túi áo trống rỗng.

Chết thật, không có điện thoại.

Trương Nhã Thư nhớ lại, có lẽ điện thoại của mình bây giờ vẫn đang yên vị trên ghế trong xe khi sáng, mình đã quẳng lên đó rồi quên mất.

Trương Nhã Thư vừa nghĩ sẽ mượn điện thoại của Hạ Tấn Văn để gọi cho Vũ Di Đình, chợt nhớ ra Vũ Di Đình không có thói quen nhấc máy số lạ nên đành thôi. Trương Nhã Thư nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu, hạng mục đã kết thúc, hạng mục sắp tới, một vài nhân viên làm việc không hiệu quả, phải phê bình hoặc đuổi việc, một vài nhân viên biểu hiện rất tốt, phải khen thưởng, đối tác X, đối tác J, Vũ Di Đình, Vũ Di Đình....

Hơn một giờ sau, Trương Nhã Thư và Hạ Tấn Văn đến một khách sạn nhỏ ở tỉnh B.

"Giám đốc Trương, tôi ở phòng bên cạnh, cô có việc gì cần dặn dò cứ gọi tôi. Hội nghị ở công ty M sẽ bắt đầu lúc 8 giờ sáng mai. Chúc cô ngủ ngon."

"Được, cám ơn. Ngủ ngon."

Trương Nhã Thư đóng cửa, khóa luôn hai chốt, khẳng định tối nay mình sẽ không bước ra ngoài, cô thật sự muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, hai ngày qua khiến bản thân trở nên kiệt sức. Trương Nhã Thư vội vàng đi tắm rồi gọi quầy lễ tân mang lên bữa tối, món ăn khá ngon, nhưng cô không thích cảm giác ăn một mình, đặc biệt là dưới ánh đèn vàng khiến người ta luôn cảm thấy tịch mịch và cô đơn.

Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, Nhã Thư vội vàng đóng cửa sổ, không khí ở tỉnh này hơi lạnh, cả ngày mưa phùn dai dẳng, dù nhẹ nhưng cũng đủ làm ướt vai người qua đường. Nhã Thư tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại đèn ngủ, rồi nhảy lên giường trùm chăn.

Căn phòng im ắng, bốn bề xung quanh không một tiếng động, như thể mình đang bị cách âm với thế giới bên ngoài, có lẽ phòng này ở tầng trên cao, không thể nghe thấy tiếng xe và người qua lại dưới kia, hoặc là khách sạn này đêm nay vắng khách, nên mới không thể nghe thấy chút âm thanh nào.

Tiếng thở của Nhã Thư đều đều, bây giờ đã có cảm giác thoải mái hơn, trong lòng cũng yên tĩnh hơn, cảm giác nhớ nhung người kia lại được dịp ùa về. Trương Nhã Thư phát hiện trên bàn bên cạnh có đặt một chiếc điện thoại bàn, liền ấn ấn vài số gọi cho quầy lễ tân.

"Alo? Quầy lễ tân xin nghe. Xin hỏi quý khách cần gì ạ?", giọng nói của cô lễ tân rất dễ nghe, dịu dàng như tiếng chuông trong trẻo vang bên tai.

"Tôi muốn gọi điện cho người nhà ở tỉnh khác."

"Quý khách vui lòng ấn phím 7, sau đó ấn dãy số điện thoại mà mình muốn gọi đến ạ."

"Cám ơn."

"Hân hạnh phục vụ."

Trương Nhã Thư gác máy khoảng vài giây, tay vẫn giữ ống nghe, rồi nhấc lên ấn dãy số quen thuộc, lúc này mới phát hiện, ngoài số di động của mình ra, mình chỉ vỏn vẹn nhớ số của Vũ Di Đình.

Gọi lần thứ nhất.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Gọi lần thứ hai.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Gọi lần thứ ba.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Kì lạ thật, tại sao Vũ Di Đình lại tắt máy? Không lẽ điện thoại chị ấy hết pin?

Trương Nhã Thư gọi thêm năm sáu lần nữa, Vũ Di Đìnhcũng không nhấc máy. Vũ Di Đình thường ngày rất cẩn thận, điện thoại sắp cạnpin sẽ đem đi sạc ngay, phòng khi có việc hệ trọng thì có thể sử dụng. TrươngNhã Thư cảm thấy có điều gì đó không ổn.