Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 53








Trương Nhã Thư ấn ngón tay lên màn hình điện thoại, đây là cuộc gọi thứ ba mươi hai trong suốt hai giờ đồng hồ, đầu dây bên kia liên tục đáp lại tiếng chuông dài khô khốc khiến Nhã Thư nhức nhối một bên tai, đáy lòng nóng như lửa đốt, áp lực liên tục dồn nén từng sợi dây thần kinh căng ra như những sợi chỉ mỏng. Mệt mỏi, tức giận, buồn bã, lo lắng, Trương Nhã Thư dường như không thể chịu đựng được nữa đành thẳng tay vứt điện thoại lên bàn, bản thân thì nằm lên giường lầy chăn trùm kín cơ thể, nhất quyết không để một tia không khí nào chui lọt.

Mười phút, bốn bề xung quanh không một tiếng động, chỉ có tiếng thở dài của Nhã Thư là thanh âm duy nhất.

Ba mươi phút, căn phòng vẫn yên ắng đến có chút đáng sợ.

Một giờ trôi qua, bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Trong nhà đèn đã tắt hết, chỉ có duy nhất một tia sáng mờ ảo phát ra từ phía phòng ngủ, le lói và tịch mịch vô cùng. Trương Nhã Thư dần hé màn, phát hiện căn phòng có hơi sáng hơn, dù là có hơi mờ mờ ảo ảo, liền hướng theo nhìn ánh trăng sáng trên cao ngoài cửa sổ, lòng càng thêm nhớ nhung người kia.

Thình lình gió bắt đầu thổi mạnh hơn, rít lên thứ âm thanh cô độc và đáng sợ, gió mãnh liệt tranh nhau lẻn qua khe cửa như một tấm lụa vô hình được thổi hồn vào đó, vừa tinh nghịch vừa dịu dàng quấn lấy nhau, khi dồn đến góc phòng thì nhanh chóng vỡ tan ra rồi hòa vào không khí như chưa từng tồn tại. Mặt trăng hiện giờ cũng chỉ còn là một đốm sáng yếu ớt bị lấn át bởi những đám mây đen hung hăng thô lỗ, cảnh sắc mờ mịt cô liêu làm lòng người càng thêm u ám. Trương Nhã Thư chậm chạp ngồi dậy gài then chốt cửa, phát hiện vài giọt nước mưa theo một đường thẳng chảy dài trên tấm kình trước mắt liền lấy đầu ngón tay vẽ theo, cho đến khi giọt nước dừng lại tại khung cửa thì bàn tay cũng khựng lại giữa không trung. Cửa sổ nhanh chóng được phủ bởi một tấm màn mỏng trong suốt, bầu trời đen kịt lạnh lẽo, mưa rơi càng lúc càng khốc liệt, giận dữ đập mạnh vào cửa kính phát ra tiếng bôm bốp, thứ âm thanh này khiến Nhã Thư liên tưởng đến cái cảm giác cô độc đáng ghét, đáy lòng càng trở nên khó chịu.

---------------------

"Tôi xin cậu.... đừng bỏ lại tôi.... Nhã Thư....", Phan Nhan nức nở khóc ôm lấy thân thể lạnh toát của Trương Nhã Thư trên sàn nhà, người kia hoàn toàn không cử động, tiếng tim đập yếu ớt chậm chạp cơ hồ ngừng lại. Phan Nhan một tay run rẩy sờ lên gò má trắng bệch của người trong lòng, tay kia hốt hoảng lay thật mạnh hai vai, tiếng thét càng lúc càng khan đặc, Phan Nhan rơi vào trạng thái mơ hồ tuyệt vọng.

Lệ rơi ướt đẫm mặt và cổ, cơ thể đông cứng không thể thở được, Phan Nhan bừng tỉnh bật dậy, nửa bên đầu đau nhói, mất đến vài giây sau mới có thể định thần lại.

Đó là lần đầu tiên Phan Nhan nhìn thấy Trương Nhã Thư ngã quỵ ngay trước mắt mình.

Phan Nhan cảm giác trên mặt nóng hổi còn có chút đau rát liền đưa tay lên sờ, phát hiện mình đã thật sự vừa ngủ mơ vừa khóc, lệ còn đọng ở khóe mắt chưa kịp chảy ra. Giấc mơ giống hệt như hồi ức, chính cái ngày hôm đó, Phan Nhan thừa nhận mình đã yêu Trương Nhã Thư. Với đôi bàn tay vô lực, Phan Nhan chỉ có thể quỳ xuống cầu xin đấng tối cao cho Nhã Thư tỉnh lại.

Từ sau lần đó, Phan Nhan bắt đầu tìm hiểu về căn bệnh của Trương Nhã Thư, học nấu những món mà Nhã Thư thích ăn, thậm chí đặt ra những điều lệ cho người kia như không được ăn vật, chạy bộ mỗi sáng, ngủ trước mười giờ tối, tất cả đều được viết lên giấy rồi dán khắp nơi trong nhà, cầu thang, nhà bếp, phòng ngủ, kể cả nhà tắm, thế là dù muốn dù không Trương Nhã Thư cũng có thể thuộc lòng nhanh chóng.

Phan Nhan bước ra khỏi cơn hồi ức, vừa ngẩng đầu hít một hơi thì cảm thấy ngạt thờ liền phát hiện có điều bất thường, cô rời ghế sô pha, bật hết tất cả đèn trong nhà, đén sáng lên soi rõ mồn một bức màn khói trắng dày đặc đang bao lấy thân thể.

Lần này không phải là ác mộng nữa.

Cháy.

Phan Nhan hoảng hốt bỏ chạy, một tay run rẩy đè lên trái tim sắp nhảy ra ngoài lồng ngực, bước chân loạng choạng cơ hồ sắp ngã. Khói càng lúc càng nhiều, len lỏi từng ngõ ngách trong phòng, bám vào đôi mắt Phan Nhan làm cô đau rát không thể nhìn rõ lối đi. Cuối cùng Phan Nhan phát hiện khói phát ra từ chiếc nồi đang cháy hừng hực trên bếp, lửa lên cao tầm nửa mét, rực cháy mãnh liệt và tỏa ra khí nóng nặng nề, Phan Nhan trong lòng run sợ sắp ngất đi, phải dùng hết khí lực của mình đến gần tắt bếp, thế nhưng chiếc nồi vẫn duy trì phát hỏa, ngọn lửa mạnh mẽ thách thức người đối diện, hung ác đe dọa, tàn bạo vô tâm khiến Phan Nhan càng thêm hoảng sợ. Cô xông cửa chạy ra ngoài, dừng trước căn hộ bên cạnh vừa bấm chuông vừa la hét đập cửa.

"Nhã Thư!! Nhã Thư!! Cứu tôi với! Cứu tôi!!!"

Trương Nhã Thư đang chui rúc trong chăn như một con ốc sên thảm hại, một chút sức lực cơ thể cũng không có, bỗng nghe tiếng hét của Phan Nhan bên ngoài liền như một phản xạ vô điều kiện lập tức bật tung chăn dậy. Trương Nhã Thư hối hả mở cửa, trông thấy Phan Nhan gương mặt trắng bệch, thân thể run rẩy liền nắm lấy bả vai người kia.

"Có chuyện gì? Sao cậu lại như vậy?"

"Nhà của tôi... Nhà của tôi....", Phan Nhan lắp bắp không nói được thành câu, chỉ biết hướng ngón tay sang căn hộ của mình, Trương Nhã Thư nhìn theo hướng tay Phan Nhan, nhìn thấy làn khói trắng dày đặc tuôn ra từ phía cửa liền rùng mình, xoay người sang cô bạn thân đang vô cùng hoảng loạn, Trương Nhã Thư cố gắng kiềm nén giọng nói khàn khàn run rẩy.

"Nhan, cậu bình tĩnh nghe tôi nói, hãy vào phòng tôi lấy di động gọi điện cho bảo an ngay lập tức, sau đó ở yên trong đấy, nếu phát hiện bất kì bất trắc gì thì hãy nhanh chóng chạy theo lối thoát hiểm và rời khỏi chung cư. Tôi sẽ vào nhà cậu xử lý trước."

Không đợi cho Phan Nhan trả lời, Nhã Thư vừa nói xong thì quay lưng xông vào căn nhà đang bốc khói. Phan Nhan nhìn theo bóng lưng người kia mà nước mắt chảy dài, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì nhưng phát hiện cổ họng mình khàn đặc, đành cố gắng dời đôi chân vô lực vào căn phòng trước mặt.

Mái tóc tán loạn, đôi mắt đau rát ướt đẫm, Phan Nhan phải vất vả lắm mới có thể tìm được di động của Trương Nhã Thư, ngón tay run run ấn một dãy số.

Trương Nhã Thư ho khan vài tiếng, vơ lấy vài chiếc khăn trên bàn rồi nhúng ngập vào chậu nước gần đó, sau đó buộc một cái lên mặt để ngăn khói, số khăn còn lại thì Nhã Thư quấn chặt vào hai bàn tay, đến gần ngọn lửa nhấc chiếc nồi đang bốc cháy lên, quăng vào chậu nước lớn.

Chết tiệt, lửa cháy to quá, bao nhiêu nước trong chậu căn bản là không đủ dập được ngọn lửa lớn như vậy.

Lửa bùng cháy mạnh hơn, Trương Nhã Thư bắt đầu cảm thấy cả hai bàn tay mình đang nóng dần, khăn ướt đã bị bén lửa mất một góc.

"Không kịp rồi", Nhã Thư lẩm bẩm, sợi thần kinh căng ra như dây đàn, trong lúc tâm trí đang vô cùng hoảng loạn thì phát hiện trong nhà bếp có một khung cửa sổ lớn đang mở, bên ngoài trời mưa dông còn lớn hơn khi nãy, phía dưới còn là một bãi đất trống ít người qua lại. Không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, Trương Nhã Thư hít sâu một hơi, vận hết dũng khí và sức lực còn lại quăng nồi lửa ra khỏi cửa sổ.

Nồi lửa bay ra xa và nhanh chóng tiếp đất, nước mưa xốixả, gió và bùn đất thay nhau vùi lấp ngọn lửa. Khi lửa dưới đất và nước trên trờivừa chạm vào nhau cũng chính là sự bắt đầu cho một cuộc giao tranh mãnh liệt,khí lực đối kháng nảy sinh vô cùng mạnh mẽ, hai thái cực tương khắc đời đời kiếpkiếp tiêu diệt lẫn nhau. Ngọn lửa trở nên yếu dần dưới màn mưa khốc liệt, mộtvài tia lửa mới sinh non nớt hung hăng muốn đối đầu lại nhanh chóng bị nước đậptan thành những đốm sáng vô hại, mờ dần rồi biến mất. Phía bên kia có một vài bảoan đội mưa chạy đến, dùng bình cứu hỏa xịt thẳng vào nồi lửa, chưa đầy hai phútsau lửa cuối cùng cũng hoàn toàn bị dập tắt.