Đối Tượng Là Nữ Lão Sư
"Đã đến nơi thưa giám đốc."
Một nữ nhân xinh đẹp đưa tay chỉnh lại kính chiếu hậu, động tác vô cùng dịu dàng đoan trang, thật nhanh lướt nhìn thân ảnh người đang ngồi phía sau rồi dời đi tầm mắt, trong lòng là thương tâm không dứt, đã dụng hết chân tình suốt thời gian qua, cuối cùng cũng vẫn không thể làm tan chảy người này.
"Thật làm phiền cô, Khương Mỹ, chỉ vì tài xế của tôi bị ốm phải nghỉ phép vài hôm.", Trương Nhã Thư mở nhẹ khóe môi, tinh xảo nhận ra tia ái tình trong ánh mắt của Khương Mỹ, dù là đã từ chối hàng trăm lần, Khương Mỹ cho đến cùng vẫn dành ra một thứ tình cảm đặc biệt cho vị tổng giám đốc này. Trương Nhã Thư đã nhiều lần muốn đổi thư ký để tránh dây dưa thêm nữa, nhưng trên thực tế Khương Mỹ đảm đương công việc rất chu toàn và hiệu quả, không ít lần giúp Nhã Thư giải quyết nhiều vấn đề phức tạp ở công ty, nếu chỉ vì công tư không thể phân minh mà đuổi việc người khác, chẳng khác nào tự mình khẳng định bản thân không phải là một giám đốc tốt.
"Việc nhỏ thôi mà giám đốc. Dù sao giúp đỡ giám đốc cũng là bổn phận của em.", Khương Mỹ cười cười đáp lời, tận lực tiết chế cảm tình phát ra từ cử chỉ và ánh mắt, Khương Mỹ biết tổng giám đốc là người có đôi mắt tinh tường sắc bén, thế nên thật không muốn người kia nhận ra bản thân mình còn mang một nỗi tơ vò không dứt trong lòng, không muốn đến cùng vẫn làm cho người kia khó xử.
"Tôi ở đây dùng bữa trưa, một giờ nữa cô đến đón tôi về công ty họp."
Trương Nhã Thư mở cửa xuống xe, thần sắc vẫn vẹn nguyên băng lạnh, tiêu sái bước vào nhà hàng đối diện.
Khương Mỹ dõi theo từng bước chân Trương Nhã Thư cho đến khi khuất sau cánh cửa nhà hàng, chợt cảm thấy trên mặt là một màn sương nóng hổi liền lấy tay lau vội. Khương Mỹ nhắm chặt mắt lại, định thần được một lát rồi nhanh chóng phóng xe rời đi.
"Thế...cô ấy có đồng ý không?"
"Mày đoán xem."
"Hừ, có hay không thì nói, còn bày trò đánh đố. Tao thấy vẻ mặt mày hớn hở như vậy thì chắc chắn là cô giáo Đình đã đồng ý cùng mày ra mắt gia đình rồi.", Đào Trúc Quân liếc Trương Nhã Thư một cái, bĩu môi khẳng định phán đoán của mình tất nhiên đúng.
"Vậy nhưng trong lòng tao...vẫn còn lo sợ.", Trương Nhã Thư cúi đầu, tay cầm thìa khuấy khuấy tách trà nóng.
"Sợ ba mày cũng vẫn sẽ dùng sức ép lên cô giáo Đình, giống như bốn năm trước?", Đào Trúc Quân nghiêng đầu hỏi, cô hoàn toàn hiểu được lý do vì sao ngày trước Vũ Di Đình rời đi. Trương Tấn Uy là người bất đồng và khắc nghiệt, nếu có một cái gai trong mắt sẽ nhất quyết dùng mọi thủ đoạn mà nhổ bỏ. Bản thân cô nếu rơi vào hoàn cảnh như vậy, cô cũng sẽ không đủ mạnh mẽ để đối đầu với Trương Tấn Uy.
"Chuyện đó tao đã có sắp xếp, về công, tao là tổng giám đốc, mọi thông tin của công ty tao đều nắm trong tay, còn về tư, tao chính là con gái duy nhất của ông ấy. Nếu lần này ông ấy dùng sức ép lên Di Đình, tao cũng sẽ không ngại dùng sức ép lên chính tập đoàn Trương Lân."
Hổ phụ sinh hổ tử, Trương Nhã Thư thời gian qua đã học tập được từ Trương Tấn Uy rất nhiều, hết thảy kĩ năng, kinh nghiệm, thậm chí cả điểm yếu của ông, Nhã Thư có thể nói là hoàn toàn nắm rõ. Trương Nhã Thư trong tập đoàn Trương Lân chính là một con ngựa thép, phong cách làm việc và giải quyết vấn đề đều quyết liệt như Trương Tấn Uy thời trẻ, không câu nệ, không ủy mị, thậm chí là không từ thủ đoạn. Duy nhất chỉ có một điều mà Nhã Thư không giống ba mình, nếu Trương Tấn Uy cả đời chiến đầu vì tiền bạc và địa vị, thì Nhã Thư kẻ si tình này dùng cả đời đấu tranh vì người mình yêu.
"Vậy thì mày còn lo sợ điều gì? Có phải...", Đào Trúc Quân như lờ mờ đoán ra được điều gì, muốn nói nhưng lại thôi.
"Chỉ là... sợ cô giáo Đình không đủ kiên cường. Bốn năm trước cô ấy nói lời chia tay chính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng, đến bây giờ vẫn còn là một uẩn khúc. Nếu như lần này kết quả lặp lại, cô ấy vẫn chọn cách rời bỏ, vậy thì công sức bốn năm qua còn ý nghĩa gì?", Trương Nhã Thư nhớ đến cái ngày Vũ Di Đình rời đi, khi thân ảnh kia dần khuất sau cánh cửa lớp học, linh hồn ngay lập lức đã chết đi một nửa.
"Nhã Thư, chúng ta đều biết cô giáo Đình yêu mày, sẵn sàng chờ đợi mày bốn năm. Thậm chí bây giờ cô giáo Đình cũng đã trao thân cho mày, mày đáng lẽ còn nên tin tưởng cô ấy hơn chính bản thân mình."
"Chắc có lẽ là tao lo lắng quá nhiều rồi...", Trương Nhã Thư cười cười hớp một chút trà nóng, chợt nhận ra gương mặt người đối diện có lẽ gầy hơn trước rất nhiều.
"Còn mày gần đây thế nào? Công việc có căng thẳng lắm không? Sao sắc mặt lại xanh xao thế kia?"
Đào Trúc Quân hơi giật mình, đưa tay sờ lên mặt, gần đây tập trung quá nhiều vào công việc cũng không có thời gian chăm sóc bản thân.
"Phải rồi, tuần trước vừa kết thúc một vụ khó, phiên xử căng thẳng kéo dài cuối cùng cũng được giải quyết."
"Dù sao cũng phải chú ý sức khỏe chứ. Nếu mệt mỏi thì bảo Di Lực nấu vài món tẩm bổ cho mày."
Đào Trúc Quân nghe đến Di Lực, tâm tình có hơi chùn xuống.
"Di Lực cũng bận mà. Tao không sao. Thật ra Di Lực cũng giúp đỡ tao rất nhiều..."
"Đã bảo rồi, mau cưới đi, dù là đã sống cùng nhau như vợ chồng nhưng mà đời người cũng phải làm một đám cưới thật linh đình chứ. Cô dâu là bạn thân từ thời còn mang tã, chú rể lại là em vợ, tao sẽ giúp mày làm một tiệc cưới thật lớn, nghĩ tới cũng thật háo hức a~!", Trương Nhã Thư hớn hở lắc lắc cánh tay Đào Trúc Quân, thiếu chút nữa là lỡ tay làm đổ tách trà trên bàn.
"Di Lực và tao đều chờ mày và cô giáo Đình đó thôi.", Đào Trúc Quân cúi đầu gượng cười, ánh mắt lảng đi nơi khác.
"Mày làm sao vậy?", Trương Nhã Thư phát hiện Trúc Quân giống như đang che giấu nỗi lòng mình.
"Tao...thật ra thì..."
"Cứ nói cho tao biết, đừng giấu tao. Có phải Di Lực đối xử với mày không tốt?"
"Không phải.", Đào Trúc Quân ra sức lắc đầu.
"Thật ra...Vũ Di Lực thật sự là người chồng tốt, nếu không nói là hoàn hảo. Nhưng càng hoàn hảo lại càng khiến người ta lo sợ. Di Lực chăm sóc cho tao tất cả là vì trách nhiệm, không phải là vì yêu mà quan tâm lo lắng. Có những lúc tao cố tình phát tiết lên một cách vô lý, Di Lực cũng không trách móc gì, chỉ im lặng cho qua. Tao thật mong được Di Lực trách móc một lần để tao biết trong lòng Di Lực còn có tao, hoặc là tao có thể làm lay động cảm xúc của cậu ta."
Trương Nhã Thư hơi ngẩn người, nhớ lại hôm trước cùng Vũ Di Lực trò chuyện, hóa ra những gì cậu ấy nói là đúng, Vũ Di Lực thật sự không yêu Trúc Quân, nhưng trên thực tế lại là một người chồng chu đáo, vấn đề này có hơi mâu thuẫn một chút, nhưng chẳng lẽ lại không có cách giải quyết sao?
"Đừng quá lo lắng. Vũ Di Lực là dạng người trầm tĩnh nên sẽ không biểu hiện thái độ quá nhiều, nếu thật sự không có tình cảm với mày thì cũng sẽ không quan tâm chu đáo như vậy. Cái mày cần làm là hãy cho cậu ta thời gian, tao có niềm tin mày sẽ dần làm cho cậu ta cảm động. Thật ra chính Di Lực cũng là đang rất tin tưởng và ra sức vun đắp cho tình cảm này. Mày khuyên tao nên tin tưởng Di Đình, thì chính mày cũng nên tin tưởng Di Lực."
Đào Trúc Quân nhẹ gật đầu, đúng là bản thân nên hy vọnghơn, thay vì ngồi một chỗ phiền não lo lắng thì nên nỗ lực dành lấy hạnh phúccho chính mình.