Đối Tượng Là Nữ Lão Sư
"À, nhắc đến cô giáo Đình, tao mới nhớ ra sáng nay, có một người đàn ông đến trước cổng trường mình, tìm gặp cô giáo Đình để cầu hôn.", Đào Trúc Quân nghĩ chuyện lớn như vậy chắc chắn phải để cho Nhã Thư biết.
"Cái gì?? Người đó là ai? Trông như thế nào?", Trương Nhã Thư như bị sét đánh ngang tai, hai tay nắm chặt lấy bả vai Đào Trúc Quân, tim không khỏi đập nhanh hơn một chút. Là ai? Là ai dám cả gan cầu hôn vợ mình chứ, không coi mình ra gì sao?
"Tao không biết, hắn ta rất khôi ngô tuấn tú, còn có vẻ giàu có, đỗ một chiếc LandRover trước cổng trường, tay ôm một bó hoa hồng thật to, sau khi cô giáo Đình ra, hắn quỳ một chân xuống, giơ ra một chiếc nhẫn....sau đó....sau đó...."
"Sau đó thì saooo??"
.........
Sáng hôm nay.
"Di Đình, anh nhớ lúc em mới năm tuổi, có lần em bị ba đánh đòn, chạy sang nhà tìm anh rồi khóc với anh, anh đã lấy hết số kẹo mà mình để dành để dỗ cho em nín khóc, quả thật em đã không còn khóc nữa. Em có biết không, cho đến tận bây giờ anh cũng vẫn không quên hình ảnh cô bé đó sau khi khóc đỏ mắt xong lại cười lên xinh đẹp biết nhường nào. Anh mong muốn không chỉ là hai mươi năm trước, mà là con hai mươi năm sau nữa, anh cũng vẫn có thể bên cạnh và dỗ dành em như thế. Di Đình, anh yêu em, em đồng ý làm vợ anh nhé?", Huỳnh Hồng Tuấn quỳ xuống trước mặt Vũ Di Đình, tay mở nắp hộp, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh hiện ra. Huỳnh Hồng Tuấn nở nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Vũ Di Đình tràn ngập tình yêu, buổi cầu hôn này anh đã cất công chuẩn bị từ rất lâu rồi.
"Anh Tuấn.... anh đứng lên đã...", Vũ Di Đình ngập ngừng nói.
"Anh sẽ không đứng lên nếu như em không đồng ý.", Huỳnh Hồng Tuấn ngữ khí kiên định nói, nhưng lúc này trong lòng anh hơi chùn xuống, vì cái gì nét mặt Vũ Di Đình cũng vẫn là không thay đổi, hoàn toàn băng lạnh, không hề có cảm giác bất ngờ hay hạnh phúc?
"Anh Tuấn, đây là trường học, giáo viên và học sinh đều đang nhìn em....", Vũ Di Đình giờ phút này không biết nên nói gì cho phải, Huỳnh Hồng Tuấn đang làm mình rất khó xử, mình không muốn anh ấy bị từ chối trước mặt nhiều người như thế, sợ là anh ấy sẽ xấu hổ.
"Không sao, anh muốn tất cả mọi người trên thế giời này đều biết anh yêu em.", Huỳnh Hồng Tuấn không khỏi hy vọng lên một ít, có lẽ là vì Di Đình ngại ngùng, không hẳn là không đồng ý mình.
"Anh Tuấn, em xin lỗi, có lẽ thời gian qua đã khiến anh hiểu lầm, nhưng đối với em, anh là một người bạn rất tốt. Em không thể, anh đứng lên đi.", Vũ Di Đình lạnh lùng nói, thà rằng một lần thẳng thừng từ chối, để Huỳnh Hồng Tuấn không hiểu lầm thêm nữa.
"Di Đình, anh không hiểu, anh có gì không tốt?", Huỳnh Hồng Tuấn vẫn là không chịu đứng lên, anh thật sự không hiểu bản thân mình còn có thể thua kém người đàn ông nào khác ở điểm nào.
"Không phải, anh Tuấn, anh rất tốt, anh tài giỏi, cũng rất lương thiện, nhưng tình cảm không thể chỉ dựa trên những lý do này. Khi yêu một người, cảm xúc khi người đó mang lại cho mình hoàn toàn đặc biệt, không thể nói rõ là vì lý do gì, cũng không hề dựa trên bất kì điều kiện cụ thể nào.", Vũ Di Đình nói, chỉ có khi ở bên Nhã Thư, mình mới cảm thấy thế giới này tràn đầy ánh dương quang.
"Vậy...anh không phải là người mang đến cho em cảm giác đó sao?", Huỳnh Hồng Tuấn buồn bã hỏi.
"Không phải.", Vũ Di Đình thật lòng trả lời.
"Anh hiểu rồi. Vậy em có thể nói cho anh biết người đó là ai không?", Huỳnh Hồng Tuấn muốn biết ai là người đặc biệt đến như vậy, có khả năng làm tan chảy trái tim đóng băng của Vũ Di Đình.
"Là nữ sinh hôm trước cùng anh trò chuyện, Trương Nhã Thư.", Vũ Di Đình thẳng thừng nói xong liền xoay người bước đi, để lại cho Huỳnh Hồng Tuấn quỳ dưới đất, nhìn theo tà áo dài màu tím nhạt càng lúc càng xa, như rơi vào khoảng không vô định.
Thất thần một hồi lâu, Huỳnh Hồng Tuấn mới có thể đứng lên, hai chân tê rần, đầu gối vì quỳ khá lâu sinh ra một chút đau nhức. Huỳnh Hồng Tuấn nhớ lại nữ sinh Nhã Thư hôm trước, là cái người ngữ khí sắc bén, có phần hống hách kia, miệng đau đớn nặn ra một nụ cười. Trương Nhã Thư, Trương Nhã Thư, những lần trước đối đầu với em tôi đều tự cảm thấy mình có phần thua thiệt, đến bây giờ tôi mới hiểu tôi thua em ở chỗ nào, đó là vì em luôn có Vũ Di Đình phía sau ủng hộ, em đương nhiên sẽ có niềm tin và sức mạnh hơn tôi. Trương Nhã Thư, em rất may mắn, nhất định phải biết quý trọng tình cảm này, nhất định phải yêu thương Di Đình cho thật tốt.
Huỳnh Hồng Tuấn nổ máy, chiếc xe mui trần tiền tỉ chạy nhanh qua con đường vắng lặng nghèo nàn, những cánh hồng rơi rụng nhanh chóng bị cuốn theo chiều gió, để lại mùi hương thoang thoảng mới tinh. Gió nóng không ngừng tạt mạnh làm đôi mắt Huỳnh Hồng Tuấn khô rát, trên mặt một vết nóng ấm chảy dài. Là nước mắt sao? Được thôi, cũng đã lâu rồi không khóc một trận cho thoải mái, chỉ hy vọng nước mắt có thể rửa trôi mọi đau đớn trong lòng mình.
-------
"Sau đó, hai người nói chuyện với nhau rất lâu. Cuối cùng cô giáo Đình sắc mặt lạnh băng, xoay người đi vào văn phòng. Người đàn ông đó quỳ thêm một lát rồi cũng bỏ đi. Sáng nay cả trường mình trông thấy cảnh đó đều được một trận náo nhiệt. Cô giáo Đình từ chối bạn trai tiền tỉ, thật là oai phong, rất là ngầu nha!", Đào Trúc Quân cảm thán, thật là có chút tiếc cho cô giáo Đình, chỉ vì tên biến thái bại hoại này mà bở lỡ một đức lang quân các thiếu nữ thầm mơ ước.
"Đó là vì chỉ có tao mới có thể xứng đôi với cô giáo Đình!", Trương Nhã Thư vênh mặt, bao nhiêu lo lắng nãy giờ đều tan biến hết. Cô giáo Đình đương nhiên sẽ không bỏ rơi mình, cô giáo Đình không bao giờ thất hứa. Người đàn ông mà Trúc Quân nói, theo miêu tả thì có lẽ là Huỳnh Hồng Tuấn doanh nhân kia. Trương Nhã Thư tự hỏi bản thân mình có điểm gì hơn Huỳnh Hồng Tuấn, không tài giỏi bằng, không giàu có bằng, lại còn kiêu ngạo xấu tính, bằng cách nào người cô giáo Đình chọn lại là mình đây?
-----------
"Cô giáo Đìnhhh ~~~!", Trương Nhã Thư ỏng ẹo kêu như mèo con đòi ăn, miệng không ngừng gọi tên Vũ Di Đình, lại còn cọ cọ mặt vào cổ Vũ Di Đình.
"Không nói là không nói!", Vũ Di Đình buông Trương Nhã Thư ra, đứng lên đi đến bàn ăn gọt táo, tránh cho tên phiền phức này cứ cọ cọ làm mình phát hỏa.
"Nói đi màaaaa ~! Chỉ cần lặp lại lời lúc nãy thôi, là cô yêu em bởi vì em mang lại cảm giác đặc biệt mà không ai khác có thể làm được gì đó, là câu đó đó, nói điiii~~ !", Trương Nhã Thư đưa tay níu lại áo Vũ Di Đình nhưng không kịp, chỉ biết hướng Vũ Di Đình lải nhải đòi hỏi cho bằng được.
"Lời lãng mạn nói nhiều sẽ bị nhàm chán.", Vũ Di Đình nói, tên ngốc này thật là trẻ con quá rồi. Vũ Di Đình nghĩ có chút hối hận, không biết vì sao khi nãy lại bị Trương Nhã Thư dụ dỗ thốt lên mấy lời ngọt ngào đó, làm bây giờ không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt.
"Nhưng là do cô nói sẽ không thấy nhàm chán.", Trương Nhã Thư không phục, nhất quyết cãi lý.
"Ngoan, ăn táo đi. Lải nhải nữa tôi sẽ bỏ về.", Vũ Di Đình đưa táo cho Trương Nhã Thư, biết Trương Nhã Thư rất sợ mỗi khi mình dọa bỏ mặc, nên thường xuyên dùng tuyệt chiêu này. Trương Nhã Thư quả thật lập tức không đòi hỏi nữa, liền ngoan ngoãn ăn táo.
"Cô giáo Đình, ngày mai là em sẽ xuất viện!", Trương Nhã Thư hào hứng nói.
"Ừ, tôi biết. Xuất viện xong cũng nhất định không được lơ là sức khỏe, có biết không?", Vũ Di Đình mỉm cười với Trương Nhã Thư, vầng nhật nguyệt tỏa hào quang này, Trương Nhã Thư quả là nhìn cả ngàn lần cũng không chán.
"Dạ.", Trương Nhã Thư gật đầu, ngoan ngoãn trả lời.
Im lặng một chút, Vũ Di Đình nói, "Nhã Thư, còn hai tuần nữa là em được nghỉ hè, khi đó tôi sẽ cùng gia đình về quê ngoại một chuyến."
"Về quê ngoại? Có chuyện gì sao? Cô về bao lâu thì trở lại?"
"Không chuyện gì cả, chỉ là mỗi khi đến hè tôi phải cùng mẹ và Di Lực về thăm bà ngoại và mộ tổ tiên, thói quen này cũng là được duy trì nhiềm năm rồi. Bà ngoại đã già, chỉ mong được nhìn thấy con cháu mình nhiều một chút. Tôi đi một tháng rồi sẽ trở lại."
"Cô giáo Đình, em được nghỉ hè chỉ có một tháng, mà cô về quê hết một tháng rồi, người ta sẽ không có thời gian bên cô, người ta sẽ rất nhớ cô ~!", Trương Nhã Thư nũng nịu dụi dụi mặt vào ngực Vũ Di Đình, không biết là vô tình hay cố ý đây, nhưng càng dụi lại càng thấy dễ chịu không muốn buông.
"Nhã Thư.....ưm....ngoan nào...", Vũ Di Đình mặt đỏ tai hồng, nhất thời vô lực đẩy Trương Nhã Thư ra, đành để mặt cho tên ngốc này làm càn.
"Cô giáo Đình, sẽ nhớ em hay không đây?", Trương Nhã Thư bĩu môi, đôi mắt tròn xoe ươn ướt hỏi, trình độ làm nũng đã sớm đạt cấp thượng thừa.
"Ừ, sẽ nhớ...", Vũ Di Đình thều thào trả lời, hôn nhẹ lên tóc Trương Nhã Thư. Tên ngốc này đúng là có khả năng đặc biệt làm cho mình mất kiểm soát.
Hai người cứ thế ôm nhau cùng nằm xuống, mặt của Trương Nhã Thư vẫn là không rời khỏi khuôn ngực đầy đặn của Vũ Di Đình, cách một lớp áo mỏng phảng phất hương hoa hồng. Trương Nhã Thư dụi trái dụi phải một lúc lâu, đôi lúc còn lén hôn lên một chút, thật êm ái nha! Sau một hồi quậy loạn thì Trương Nhã Thư cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Vũ Di Đình thấy gương mặt Trương Nhã Thư sáng ngời như mặt trời thu nhỏ ngủ gục trong lòng mình, không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào hạnh phúc. Vũ Di Đình mỉm cười dịu dàng, thanh khiết như ánh trăng vàng ngoài kia, luôn cao cao tại thượng, nhưng chỉ vì duy nhất một người mà tỏa sáng.
Đêm ở bệnh viện, rất dài.