Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 88




Quý Đình Huy bước trên hành lang dài vắng lặng, hiện tại đa phần mọi người đều vẫn đang tập trung ở phòng hội nghị ồn ào đông đúc, âm thanh từ xa dội vào tai ông một cách lộn xộn xen lẫn với những lời nói của Quý Đông Nhiên khiến nó khó chịu đến cực điểm.

Quý Đình Huy cứ thẫn thờ chậm chạp bước đi như thể chẳng có điểm kết, mãi cho đến khi tiếng giày da lộp cộp của ai đó dần dần đến gần, rồi dừng hẳn trước mặt ông.

"Tôi còn tưởng ông chạy đi đâu? Hóa ra là đến phòng thằng tàn phế đó."

Giọng nói tràn ngập chế giễu của Quý Hạo Hiên cất lên, gương mặt hắn lúc này lại chẳng nhìn ra cảm xúc gì, gò má sưng đỏ bị Quý Đông Nhiên tát trước đó càng rõ ràng hơn.

Quý Đình Huy nhìn chăm chăm hắn, trong lòng đủ mọi cảm xúc, ngoại trừ có ngoại hình giống Quý Đông Nhiên bảy tám phần lẫn một cơ thể khỏe mạnh, còn lại đúng là mục nát không cứu chữa nổi.

Thấy Quý Đình Huy không buồn trả lời mình, cơn giận cố kìm nén của Quý Hạo Hiên lần nữa bùng phát, hắn không do dự bước qua xách cổ áo một ông lão già yếu đến loạng choạng rồi hét lớn:

"Thái độ gì đây? Mẹ nó, ông cũng không khác gì thằng què đó, đều coi tôi như con chó mà đùa giỡn phải không?"

Quý Đình Huy khẽ nhíu mày, trái tim co rút đau đớn khàn giọng quát:

"Hỗn láo, bỏ ra!"

"Hả? Lão già như ông không xứng nhận được sự kính trọng của tôi! Ông nói xem, rốt cuộc tại sao phải để tôi nhục nhã như vậy?"

"Tại vì mày là đồ ngu!" - Quý Đình Huy giận dữ mắng lại - "Tao đã hết mực tìm cách bảo vệ mẹ con mày, chỉ cần mày an phận thủ thường, Đông Nhiên chắc chắn sẽ vẫn mắt nhắm mắt mở không quan tâm đến sự tồn tại của hai mẹ con mày."

"Ý ông là tôi phải sống dưới cái bóng của thằng tàn phế đó?" - Quý Hạo Hiên gằn giọng hỏi.

"Phải!" - Quý Đình Huy không phủ định, giọng nói nặng nhọc đay nghiến - "Người như mẹ con mày lấy tư cách gì muốn đứng ngang hàng với cậu chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Quý này chứ? Mày mở miệng đóng miệng đều nói nó tàn phế, nhưng nhìn lại mày xem mày đã làm gì được cho cái công ty này. Mày biển thủ công quỹ, còn ngu ngốc để cho nó nắm được chứng cớ, nếu như hôm nay tao không giúp cho nó thắng, mày và mẹ mày nằm chờ đi tù đi!"

"Không thể nào..."

Quý Hạo Hiên không tin được thốt lên, bàn tay nắm áo ông cụ cũng buông lỏng:

"Ông nói láo, rõ ràng tôi đã xóa sạch dấu vết rồi, làm sao thằng què đó nắm thóp tôi được."

Quý Đình Huy chỉnh lại cổ bị nắm nhăn nhúm, khinh thường liếc nhìn gương mặt ngu ngốc của Quý Hạo Hiên:

"Mày thật sự nghĩ Đông Nhiên tốt bụng đến mức tin tưởng giao cho mày dự án ở Canada? Tin tưởng rằng chuyện giấy phép có vấn đề, các nhà đầu tư đột ngột rút lui là sự cố ngẫu nhiên?"

Quý Hạo Hiên hít một hơi thật sâu nhìn Quý Đình Huy, ông càng cảm thấy mình chẳng khác một diễn viên đang phụ họa cho vở hài kịch của Quý Đông Nhiên biên soạn cho Quý Hạo Hiên vậy:

"Nghị viên Johnny mày làm quen được trước khi nhận dự án là bạn học cùng khóa của mẹ Đông Nhiên. Ngày từ đầu, dự án này vốn đã nắm chắc phần bại, mày đúng là con chó ngu ngốc nhảy vào bẫy của nó."

Quý Hạo Hiên ngây ra như phỗng, đầu óc nhớ lại thời điểm khi Quý Đông Nhiên quay trở về công ty mẹ, từ dáng vẻ thờ ơ, lo lắng, xấu hổ đến bất đắc dĩ không biết làm thế nào khi hắn giành được dự án, tất cả hoàn hảo đến nỗi Quý Hạo Hiên chẳng tìm ra được điểm kỳ lạ nào, hoặc có chăng bởi vì sự ngạo mạn ngu ngốc đã che mờ mắt hắn.

Thân thể Quý Hạo Hiên dâng lên một cảm giác ớn lạnh đến nhợn người, nhục nhã, nhục nhã, rất nhục nhã. Khuôn mặt hắn vặn vẹo, đầu óc đầy câu hỏi tại sao?

Tại sao hắn sinh ra lại là con của kẻ thứ ba?

Tại sao đều là cùng một cha nhưng Quý Đông Nhiên lại được người người kính trọng còn hắn phải chịu đựng ánh mắt coi khinh của kẻ khác?

Tại sao hắn không thể đứng ngang hàng với Quý Đông Nhiên? Tại sao kể cả khi Quý Đông Nhiên trở thành tên tàn phế vẫn có thể kiêu ngạo không coi hắn ra gì như vậy?

Quý Hạo Hiên vẫn nhớ như in cái ngày lần đầu hắn bước chân vào nhà họ Quý, tuồng như sự xuất hiện của mẹ con hắn là thứ sâu mọt ghê tởm trong ngôi biệt thự xa hoa đó.

Quý Đình Huy vung gậy muốn đánh Lý Quế Chi, cũng may có Quý Kiến Quốc, cũng là cha hắn và Quý Đông Nhiên chắn lại bảo vệ. Tiếng chửi mắng, tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng đinh tai nhức óc. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, cậu chủ nhà họ Quý khi ấy tầm khoảng mười hai mười ba tuổi bình tĩnh bước tới kéo tay ông nội mình, thiếu niên chỉ nói vài ba câu đã xoa dịu lão già bị con trai mình chọc tức chết, ngoan ngoãn theo cháu trai về phòng.

Từ đầu đến cuối, đừng nói là mẹ con hắn, ngay cả người cha ruột Quý Kiến Quốc cũng không được thiếu niên liếc nhìn lấy một lần.

Quý Hạo Hiên cảm thấy chẳng phải chỉ là con của người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ thôi sao, còn ở đó tỏ vẻ cao quý cho ai xem. Hắn cứ thế mở to mắt nhìn theo bóng lưng của Quý Đông Nhiên, trong lòng dâng lên viễn cảnh một ngày nào đó hắn trở thành chủ nhân cái nhà này, khiến cho tên công tử tự phụ kia phải cúi đầu trước hắn.

Giờ phút này Quý Hạo Hiên giống như một kẻ điên khùng không chấp nhận được thực tế. Cơ mặt hắn vặn vẹo, lòng bàn tay siết chặt, ngón tay bấm vào da thịt đến bật máu, miệng lẩm bẩm chửi rủa:

"Tất cả các người đều là lũ khốn! Tao nhất định không để kẻ nào được yên cả."

Quý Đình Huy không nhìn nổi bộ dạng thảm hại của Quý Hạo Hiên, càng nhìn đầu càng đau, tim cũng mệt, thở dài một hơi, chống gậy lách qua người hắn định rời đi.

"Ông đi đâu?"

Tiếng gậy lộc cộc dường như kéo hắn trở về trạng thái nửa tỉnh táo cũng dường như kích thích từng tế bào thần kinh của hắn dần mất khống chế. Quý Hạo Hiên nắm cổ áo Quý Đình Huy kéo mạnh về, xô ông vào trong tường. Quý Đình Huy cảm thấy gáy mình đau đớn, cơ tim co rút kịch liệt không thở nổi.

"Thằng súc sinh! Thả... thả... ra..."

"Ông nói ai là súc sinh?" - Quý Hạo Hiên bị mắng đỏ cả mắt, đôi tay túm cổ áo càng siết chặt, nâng Quý Đình Huy lên khỏi mặt đất - "Khốn kiếp! Là ông lừa tôi! Là ông hại tôi phải chịu nhục nhã như thế này!"

"Khụ... Buông... ra..."

Tầm mắt Quý Đình Huy mờ đi, trái tim liên tục co rút cũng dần dần đập chậm lại, lỗ tai ù ù không còn nghe rõ được Quý Hạo Hiên đang la hét cái gì nữa.

"Lão già khốn nạn!"

"Này! Đang làm cái gì đó!"

Đương lúc hắn vẫn còn đang điên cuồng thì có người đến, cậu nhân viên trẻ hoảng hốt nhìn tình cảnh trước mắt vội la lên. Quý Hạo Hiên sực tỉnh, hắn giật mình buông tay ra, cơ thể già nua của Quý Đình Huy mềm nhũn trượt dài xuống sàn.

"Chủ tịch? Ông có sao không? Có nghe tôi nói gì không?"

Cậu nhân viên không thèm quan tâm đến người vẫn đang run rẩy bên cạnh, lập tức ngồi thụp xuống kiểm tra ông cụ, cùng lúc ấy có thêm nhiều tiếng bước chân bước tới, Quý Hạo Hiên khàn giọng lẩm bẩm:

"Không phải tôi... Là lão già này tự chuốc lấy..."

"Cậu Quý nhỏ... cậu làm gì chủ tịch vậy?"

"Không phải tôi!"

"Cậu Quý nhỏ, cậu đi đâu đó?"

"Mặc kệ hắn ta đi, mau gọi xe cấp cứu!"