Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 83




"Vậy ý em là kẻ đó chỉ yêu cầu em ly hôn với anh thì sẽ cho em đầy đủ mọi thứ để có thể gặp giáo sư Will?"

"Đúng vậy..."

Trên giường, Hạ An Vũ nằm trong lòng Quý Đông Nhiên chậm rãi kể lại chuyện cậu nhận được những email hâm dọa và cách thức kẻ ấy giao dịch với cậu. Quý Đông Nhiên xoa xoa mái tóc đã được anh sấy khô, hương bạc hà thoang thoảng làm đầu óc mới rối loạn vừa nãy trở nên nhẹ nhàng hơn.

Khóc cũng đã khóc xong, chửi cũng chửi đủ rồi, Quý Đông Nhiên và Hạ An Vũ dường như không có dư khoảng thời gian trống để tiếp tục trách móc nhau. Sáng mai là đại hội cổ đông, phải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cân nhắc rõ mọi chuyện để tránh tình huống xấu nhất xảy ra.

"Tên đó rất kỳ lạ, hình như hắn nắm toàn bộ đường đi nước bước của chúng ta, thậm chí có cả đoạn video quay lén lúc anh đang khám với bác sĩ James nữa, cũng vì vậy mà em dù không muốn cũng phải tin hắn."

Quý Đông Nhiên khẽ nhíu mày, anh có thấy đoạn video đó, góc máy quay có lẽ được đặt ở trên bàn, khéo léo quay được cả gương mặt của anh và James để tăng độ tin cậy với Hạ An Vũ.

"Vậy là sáng nay em đi gặp hắn?"

"Đúng vậy, hôm qua sau khi chăm sóc anh xong... ừm..." - Hạ An Vũ hơi ngập ngừng.

Quý Đông Nhiên khẽ cười, anh cúi xuống hôn lên trán cậu, dịu giọng nói:

"Xin lỗi, là tôi không biết chừng mực..."

"Không... ừm... sau này đừng uống nhiều như nữa..."

Hạ An Vũ ngại, đỏ mặt né tránh ánh mắt của anh, thầm nghĩ rõ ràng đang bàn chuyện quan trọng mà, sao cứ hở ra là lại hôn hôn thế này.

"Anh biết rồi, vậy sau đó thế nào?"

Quý Đông Nhiên có chút luyến tiếc nhưng lúc này đúng là không có thời gian để đùa giỡn thật, chỉ đành thở dài tiếp tục câu chuyện.

"Hắn nhắn tin hẹn em sáng nay đến khu thương mại DJ..."

"Sáng nay em đến khu mại DJ."

Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày, vậy đúng là anh không nhìn lầm, nhưng rõ ràng lúc đó hai người đã chạm mắt nhau, tại sao thư ký nhỏ lại có vẻ gì là chưa gặp anh ở đó bao giờ vậy. Hạ An Vũ không đọc được Quý Đông Nhiên nghĩ gì, gật gật đáp lời:

"Dạ..."

Hạ An Vũ chậm rãi kể lại những gì xảy ra sáng nay, Quý Đông Nhiên càng nghe lòng càng nặng nề, bàn tay vô thức siết chặt lấy cậu.

"Em không sao mà..."

Hạ An Vũ bị ôm chặt có hơi đau, nhưng cậu cảm nhận được nỗi bất an đang bao khắp người Quý Đông Nhiên, rất giống buổi chiều nay anh đột nhiên gọi cho cậu. Hạ An Vũ thấp giọng an ủi:

"Cũng chỉ làm mấy trò hù dọa vặt vãnh, mặt mũi cũng không dám thò ra."

Dường như thật sự được Hạ An Vũ xoa dịu, Quý Đông Nhiên bật cười, lại nâng mặt cậu lên hôn mấy cái, đoạn cất lời:

"Nhưng tôi sợ. Lá gan An Vũ của tôi thì lớn, chẳng bù cho tôi, lúc nào cũng suy nghĩ lung tung. Khi đọc được mấy lời hâm dọa trong email, rồi sau đó không liên lạc được với em, tôi tưởng mình sắp phát điên luôn rồi."

Hạ An Vũ đỏ mặt, Quý Đông Nhiên dịu dàng xoa xoa đầu cậu, giọng điệu cưng chiều than thở:

"Cho đến hiện tại tôi cũng không biết là mình đang làm đúng hay làm sai nữa, chỉ có thể hy vọng dù mọi chuyện có thế nào thì cũng có thể bảo vệ được em, không để bất cứ thứ gì tổn thương em được nữa, cho dù có mất cái mạng..."

Quý Đông Nhiên không nói được hết câu đã bị một bàn tay chặn miệng, Hạ An Vũ mở to mắt nhìn anh, cậu trúc trắc nói:

"Suốt ngày nói linh tinh, sau này còn nói nữa thì... đừng trách em..."

Quý Đông Nhiên nghe từ "sau này", anh híp mắt cười, miệng khẽ "ừm" một tiếng, Hạ A Vũ ngại ngùng buông tay.

"Còn ông nội sao rồi? Quan hệ giữa anh và ông nội tệ như vậy, liệu ông có..."

"Ừm..." - Quý Đông Nhiên nặng nề đáp - "Tôi tạm thời vẫn để ông nội ở bệnh viện."

Hạ An Vũ mở to mắt, vậy đúng như lời mẹ con Quý Hạo Hiên nói, Quý Đông Nhiên thật sự đang cố tình giam lỏngQuý Đình Huy. Cậu hạ mắt xuống, thầm nghĩ trong tình cảnh này anh cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu cậu phải đối diện với cảnh bị chính người thân ruột rà mình yêu quý phân biệt đối xử như vậy, sợ rằng sẽ suy sụp chứ không cứng rắn được như anh.

"Nếu chuyện này ổn thỏa, với khả năng của ông nội vẫn dư sức giúp mẹ con nhà đó có cuộc sống ổn định, tôi cũng không muốn hao tổn tâm sức dây vào làm gì."

"Tại sao?"

Hạ An Vũ không hiểu hỏi anh, cậu luôn rất ghét hai kẻ kia, hở một chút là tên tàn tật này tên tàn phế nọ, dù cho Quý Đông Nhiên không để vào tai mấy lời lăng mạ đó thì chẳng phải ai cũng đều nói tai nạn của anh là do hai người bọn họ gây ra sao. Dường như hiểu được Hạ An Vũ đang nghĩ gì, Quý Đông Nhiên cất giọng đáp:

"Không phải bọn họ làm."

Hạ An Vũ càng không tin được nhìn anh, Quý Đông Nhiên cẩn thận giải thích:

"Thời điểm tôi xảy ra chuyện, Quý Hạo Hiên đang bị tôi đẩy đi Châu Phi làm một dự án nhỏ ở đó, còn Lý Quế Chi thì càng không có lá gan lớn như vậy." - Quý Đông Nhiên hơi nhíu mày lại - "Nhưng tôi vẫn chưa điều tra được rốt cuộc là ai đã động tay động chân vào thuốc nhỏ mắt của tôi."

"Thuốc nhỏ mắt?"

"Ừm..."

Quý Đông Nhiên kể lại lý do khiến mình xảy ra tai nạn. Lúc ấy anh phải tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện cho bệnh viện ở gần biển. Trên đường về đi được một đoạn thì mắt hơi mờ đi, vì đang ở khúc cua nguy hiểm nên chỉ có thể mò mẫm bật đèn cảnh báo, nhưng đột nhiên có một thứ ánh sáng lóe lên, chiếc xe đi ngược chiều giống như không nhìn thấy gì cả, cứ thế đâm thẳng vào.

Quý Đông Nhiên hôn mê hơn một tháng trời, thời điểm tỉnh dậy toàn thân không chỗ nào là không băng bó, cứ như con búp bê rách nằm đơ ra để người khác chăm sóc.

"Lúc ấy anh phải lái xe nên không uống rượu, cũng không có ăn gì, thứ duy nhất đi vào cơ thể là thuốc nhỏ mắt anh thường xuyên sử dụng, nên việc đầu tiên khi xuất viện là mang nó đi xét nghiệm. Đúng là có thêm thành phần không nên xuất hiện."

Hạ An Vũ chấn động, cậu nhận ra mọi việc dường như phức tạp hơn cậu tưởng tượng.

Đầu tiên có kẻ giở trò vào thuốc nhỏ mắt của Quý Đông Nhiên khiến anh gặp tai nạn phải ngồi xe lăn, nhưng theo cách kể của anh, chỉ còn một chút nữa chẳng phải là mất mạng luôn rồi sao?

Tiếp theo là chuyện anh bị quay lén ở bệnh viện, ngay cả điều trị cũng tiến triển xấu vì thuốc có thêm vài loại đáng ra không có trong đơn thuốc, còn cả kẻ chỉ một lòng muốn cậu phải ly hôn với anh, Hạ An Vũ vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mục đích của hắn là gì.

"Sợ không?" - Quý Đông Nhiên nhìn đôi mày nhíu chặt của cậu thở dài nói - "Chính vì mọi thứ tiến triển ngoài tầm kiểm soát như vậy nên tôi mới muốn tạm thời chia tay với em."

Hạ An Vũ chớp mắt, cậu định nói "không sợ" nhưng sự chú ý đã bị kéo về mấy từ cuối cùng của anh: "Tạm thời chia tay."

"Sao vậy? Thật sự bị dọa sợ rồi."

Quý Đông Nhiên bị bản mặt nghệch của Hạ An Vũ chọc cười. Hạ An Vũ vội vàng lắc đầu, cậu lúng búng hỏi:

"Anh nói tạm thời chia tay? Là sao?"

"Cũng biết để ý trọng điểm lắm." - Quý Đông Nhiên cười cười cưng chiều hôn nhẹ lên trán cậu một cái, sau đó đáp - "Tôi định giải quyết xong chuyện rồi, nếu vẫn còn..."

Anh nói phân nửa thì khựng lại, Hạ An Vũ vẫn mở to mắt chờ anh nói tiếp, Quý Đông Nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, anh hắng giọng một cái rồi mới tiếp lời:

"Nếu cơ thể khỏe mạnh nhanh sẽ lại lần nữa tìm em."

Gò má Hạ An Vũ đỏ hồng, trái tim đập nhanh hơn lẩm bẩm hỏi:

"Tìm em? Để làm gì?"

Quý Đông Nhiên trán mình với trán cậu, giọng nói tràn ngập dịu dàng không tả xiết cất lên bên tai:

"Tìm em... lần nữa theo đuổi em..."

—-

Tám giờ tối trên hành lang ngoài phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện K, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cao lớn mỉm cười dịu dàng với hai nữ y tá trực rồi nói:

"Bệnh nhân phải kiểm tra đột xuất, nhờ hai cô giúp tôi dời ông cụ lên xe lăn nhé."