Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 69




"Còn đau không em?"

Ái Linh đã đi theo bác sĩ làm thủ tục nhập viện cho Quý Đình Huy. Quý Đông Nhiên cùng Hạ An Vũ tìm một chỗ vắng vẻ, anh cẩn thận quan sát vết thương trên má Hạ An Vũ, nhưng cậu lập tức nắm chặt tay anh lại lắc đầu nói:

"Em không sao, bà ta đánh không mạnh, nhưng quan trọng là anh kìa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc nãy tình hình lộn xộn như vậy nhưng Hạ An Vũ chỉ một mực lo cho Quý Đông Nhiên. Cậu muốn mau chóng đưa anh rời khỏi nơi ồn ào đó để ổn định tinh thần. Đôi mày cậu cau chặt nhìn anh, Quý Đông Nhiên không rút tay ra được, nhẹ nhàng trấn an cậu:

"Không có gì, ông nội già yếu rồi, là anh nói chuyện không lựa lời chọc giận ông thôi." - Anh nhướng người hôn lên môi cậu dỗ dành - "Đã qua cơn nguy kịch rồi, chờ ông tỉnh lại anh sẽ mua ít đồ dỗ..."

"Có phải vì Quý Hạo Hiên không?"

Hạ An Vũ ngắt lời anh, gương mặt chẳng vì lời an ủi của anh mà giãn ra chút nào. Chuyện ông nội Quý Đông Nhiên đột nhiên thay đổi thái độ khi anh gặp nạn, cả việc ông ấy đã bao che cho sự quá đáng của Quý Hạo Hiên ra sau cậu đều nghe đủ rồi. Rõ ràng chủ nhân tương lai như Quý Đông Nhiên đáng ra phải ở nhà chính, giờ lại thành nơi cho mẹ con nhà kia tác quai tác quái không coi ai ra gì.

Quý Đông Nhiên bất đắc dĩ nhìn cậu, dáng vẻ thư ký nhỏ vì mình mà tức giận quả thật lúc nào cũng đáng yêu cả. Anh dùng sức kéo mạnh một cái khiến Hạ An Vũ không kịp đề phòng mà ngã nhào vào lòng anh, đôi môi mềm mại nhanh chóng bị chiếm lấy.

"Chỉ là chuyện vặt thôi, đừng tức giận."

Quý Đông Nhiên cụng nhẹ vào trán cậu cười nói. Mặt Hạ An Vũ đỏ gay nhỏ giọng lầm bầm:

"Bộ anh không sợ có người nhìn thấy à?"

"Không sợ. Anh hôn chồng mình, có phải làm chuyện gì phạm pháp đâu..." - Quý Đông Nhiên thì thầm hỏi cậu - "Sao hả? Có muốn thêm một lần nữa không?"

Thủ tục nhập viện đã xong, quản gia nhà chính Vương Hạc cũng sắp xếp mang đến một số vật dụng của ông chủ nên tất cả có thể tạm thời không cần tiếp tục ở lại. Hai mẹ con Quý Hạo Hiên nghe nói Quý Đình Huy vẫn chưa thể tỉnh ngay liền từ bỏ bộ dạng lo lắng, ngáp dài một tiếng theo xe riêng về trước.

"Mọi chuyện còn lại nhờ ông ạ. Đông Nhiên bận rộn, có chuyện gì mau chóng gọi cho cháu một tiếng là được."

"Dạ tôi biết rồi thưa phu nhân."

"Bây giờ tình hình có chút không ổn định. Nếu hai mẹ con kia đến gây rối thì ông cứ thẳng thừng đuổi họ về, tránh họ làm phiền ông nghỉ ngơi."

"Dạ cậu chủ."

Dặn dò cẩn thận xong, ba người vào thang máy rời khỏi bệnh viện.

"Ra tay nặng như vậy, đúng là lũ rác rưởi mà!"

Ái Linh tranh thủ kéo mặt Hạ An Vũ qua kiểm tra, đã không còn đỏ nữa nhưng mấy vết xước do móng tay để lại vẫn còn đó, bà không nhịn được mắng một câu, Hạ An Vũ xua tay nói:

"Không sao đâu mà mẹ, không còn đau chút nào hết."

"Sao có thể không còn đau được. Aiz, nếu để lại sẹo mẹ nhất định không để yên cho cô ta!"

"Đừng vì mấy người đó mà tức giận." - Hạ An Vũ dỗ dành bà - "Lỡ bị xuất hiện nếp nhăn thì phải làm sao?"

"Aiz... Ngoan quá đi, thật muốn con mãi là con dâu mẹ."

"Chuyện đó là tất nhiên rồi."

Hạ An Vụ cười nói, nhìn sườn mặt chẳng có mấy vết tích năm tháng của Ái Linh, hôm nay bà trang điểm rất nhẹ, nước da khỏe khoắn hồng hào, rõ ràng sức khỏe của bà rất tốt...

"Đẹp..."

Một từ thoáng chạy qua đầu Hạ An Vũ, nụ cười của cậu dần tắt ngúm, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc không nói rõ được.

Ting!

Cửa thang máy mở ra, hương hoa hồng nhẹ nhàng bay đến, Vương Ý Nhi mặc váy màu hồng phấn, tóc được buộc cao gọn gàng để lộ gương mặt xinh đẹp. Có vẻ không ngờ đến cuộc gặp gỡ này, cô bày ra dáng vẻ bối rối, ngại ngùng cất tiếng chào:

"Anh... anh rể... mẹ... Anh dâu..."

"Ừ, Hạo Hiên bảo em đến?" - Quý Đông Nhiên gật nhẹ đầu một cái rồi hỏi.

"Dạ, ông sao rồi anh?"

"Đã qua cơn nguy kịch, nhưng còn cần phải quan sát thêm."

Vương Ý Nhi thở phào một hơi nói:

"May quá, làm em sợ hết hồn."

"Hạo Hiên đã về rồi, xe vẫn còn trống một chỗ, nếu em không ngại thì tôi đưa em về."

Hạ An Vũ mở to mắt nhìn anh, không cần biết nhà cô ta thuận đường hay ngược đường, nhưng mời vị hôn thê đã từng rũ bỏ mình để chạy theo kẻ thù không đội trời chung của mình thì người đàn ông của cậu quả thật quá rộng lượng rồi.

"A... không cần đâu anh, em tự đón xe về được..." - Vương Ý Nhi vội từ chối.

Quý Đông Nhiên lại đột nhiên bắt lấy tay cô, kiên trì khuyên nhủ:

"Khuya thế này con gái đi một mình sẽ nguy hiểm lắm. Ngoan, để tôi chở em về."

Lời nói lẫn hành động của Quý Đông Nhiên làm Hạ An Vũ không nhịn được rùng mình, trái tim giống như có ai lén lút nhéo mấy phát, lại phải dằn lòng cố giữ bình tĩnh. Cuối cùng dưới sự tận tình của Quý Đông Nhiên, Vương Ý Nhi chỉ đành gật đầu đồng ý.

"Em ra sau ngồi cùng mẹ đi, sao lại để mẹ ngồi một mình thế được."

Đương lúc Hạ An Vũ vừa định ngồi vào ghế lái cạnh Quý Đông Nhiên thì anh liền ngăn cậu, giọng điệu có phần không hài lòng khiến cậu sững người lại.

"Con làm sao vậy? Mẹ ngồi với ai chẳng được..." - Ái Linh chẳng hiểu ra làm sao lập tức lên tiếng trách móc anh.

"Không sao đâu... để con ra sau ngồi với mẹ..."

Hạ An Vũ cười cười bối rối nói, cậu nhanh chóng lui ra ngoài, chưa kịp đóng cửa thì Quý Đông Nhiên đã quay sang bên này nhìn người đang đứng cạnh cậu gọi:

"Ba người ngồi ở sau sẽ chật lắm, em lên đây ngồi đi."

"Vậy..."

Vương Ý Nhi lúng túng hết nhìn Hạ An Vũ rồi lại nhìn Quý Đông Nhiên, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của Hạ An Vũ, cúi người ngồi vào ghế trước.

Cả dọc đường đi trên xe chẳng ai nói chuyện với ai tiếng nào, Hạ An Vũ chống tay vờ ngắm cảnh ngoài cửa nhưng thực chất là lén liếc nhìn Quý Đông Nhiên, ngẫm xem rốt cuộc cái gã đàn ông này lại đang muốn diễn trò gì nữa đây.

"Em vào nhà cẩn thận, đừng thức khuya kẻo không tốt cho sức khỏe."

"Dạ, em cảm ơn anh."

Xe đậu trước biệt thự nhà Vương Ý Nhi, Hạ An Vụ híp mắt nhìn chăm chú dáng vẻ ân cần như thể tiễn người yêu của ai đó thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ cảm thấy cuộc sống hôn nhân quá nhàm chán, muốn chọc mình ghen?"

Hôm nay Ái Linh sẽ nghỉ ở căn hộ của hai người một đêm, Hạ An Vũ tranh thủ giúp bà dọn dẹp lại phòng khách, vừa làm vừa nhớ lại cách hành xử kỳ lạ của Quý Đông Nhiên khi nãy.

"Rốt cuộc là tử tế thật hay muốn chọc giận mình chứ?"

Càng nghĩ càng đau đầu, dạo gần đây công việc bận tối mắt tối mũi, Quý Đông Nhiên rốt cuộc lấy đâu ra tinh lực để bày ra lắm trò như thế? Hạ An Vũ bọc xong gối nằm, ánh đèn ngủ ấm áp soi rọi khắp không gian, cậu chợt nhận ra mình lại bình tĩnh đến lạ.

Trước những mập mờ trông có vẻ rất thật kia, Hạ An Vũ lại chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn đoán xem anh đang làm cái gì. Tự bản thân cậu cũng cảm thấy mình kỳ quặc, thời điểm nghe Quý Đông Nhiên từng có một vị hôn thê, lúc anh nói dối cậu về vết son trên áo, đầu óc chẳng chịu yên nổi, trái tim còn khó chịu không ngừng. Nhưng khi trực tiếp nhìn thấy Quý Đông Nhiên dùng lời dịu dàng với người con gái ấy, cậu một chút cũng không tức giận, tựa như đang xem một vở diễn nhạt nhẽo nào đó vậy.

"Bộ ảnh nghĩ mình là diễn viên điện ảnh thật đấy à? Diễn đơ muốn chết."

Hạ An Vũ lẩm bẩm mắng, đoạn cậu không nhịn được mà bật cười, nghĩ cách đối đáp lại màn diễn "tâm đắc" của anh.

"Vậy con định kết thúc cuộc hôn nhân này trước hạn hợp đồng à?"

Vừa mở cửa ra, tiếng nói chuyện không lớn không nhỏ của hai người ngoài phòng khách khiến Hạ An Vũ khựng lại, cậu nuốt khan mấy cái, căng thẳng nhìn lén qua khe cửa nhỏ hẹp. Quý Đông Nhiên đang xoay lưng lại với cậu, Hạ An Vũ không thể nào thấy được biểu cảm của anh.

"Đúng vậy."

Giọng nói trầm thấp từng an ủi cậu giờ đây như chiếc búa nặng nề gõ từng nhịp vào lòng ngực đến đau nhói. Quý Đông Nhiên thờ ơ nói:

"Vốn dĩ định kế hoạch là một năm, chỉ cần lấy được phần cổ phần sính lễ kia. Nếu đã có thể kết thúc sớm hơn thì tội gì phải vờ vịt kéo dài."

"Con nói thì hay lắm, có ai như con đi quá giới hạn với đối tác như vậy không?"

"Đó chỉ là tai nạn." - Quý Đông Nhiên đáp - "Trên đời này mọi sự đều có rủi ro, cùng lắm thì tặng thêm cho cậu ấy căn biệt thự trong những dự án của chúng ta là được, nếu cậu ấy vẫn cảm thấy không đủ, con có thể cho..."

Hạ An Vũ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, cậu hoảng hốt mở cửa ra, run rẩy cất tiếng gọi cái tên mình yêu tha thiết:

"Đông Nhiên..."