Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 67




Nhà hàng Quý Đông Nhiên đặt nằm ở một trong những tòa cao tầng đắt đỏ của khu trung tâm thương mại sầm uất. Nơi đây nổi tiếng với những món ăn từ rau củ tự nhiên, đặc biệt là món súp bí đỏ mỗi ngày chỉ nấu tối đa hai mươi suất.

Tiếng nhạc du dương hòa lẫn với ánh đèn rực rỡ từ thành phố hắt vào tạo thành một không gian lãng mạn. Hương thơm béo ngậy đánh thức gần như mọi giác quan của thực khách.

"Ngon không em?"

Quý Đông Nhiên cất giọng hỏi thế nhưng người phía đối diện vẫn đang bận rộn khuấy đĩa súp của mình mà không hề phản hồi lại anh.

"An Vũ?" - Quý Đông Nhiên gọi cậu.

"Dạ?"

Hạ An Vũ bị tiếng gọi của Quý Đông Nhiên làm cho giật mình ngơ ngác, ngẩng lên ngạc nhiên nhìn anh. Quý Đông Nhiên vươn tay lau đi khóe miệng dính vụn thức ăn của cậu, lo lắng hỏi:

"Làm gì cả tối nay cứ như người mất hồn vậy?"

"Không có gì." - Hạ An Vũ lắc lắc đầu cười đáp - "Em đang suy nghĩ chuyện công việc thôi."

"Đã tan làm rồi, có chuyện gì để mai tính." - Quý Đông Nhiên mỉm cười, giọng lại như cảnh cáo cậu - "Nếu em cứ mất hồn như vậy thì tôi không cho em đi làm nữa."

"Em không mà..."

Hạ An Vũ có phần hoảng hốt, vội múc một muỗng súp ăn vào, lúc đầu chỉ định đánh trống lãng, nào ngờ hương vị quả thật rất ngon khiến đôi mắt cậu lập tức sáng rỡ:

"Ngon quá!"

"Nếu em ăn ngay lúc vừa mang ra thì còn ngon hơn."

"Em xin lỗi mà."

Hạ An Vũ cụp mắt, cậu cũng đâu muốn mất hồn mất vía trong bữa tối lãng mạn hiếm hoi của cả hai như thế này, nhưng quá nhiều thứ đột nhiên diễn ra không khỏi khiến cậu phải suy nghĩ.

"Tôi không phải trách em."

Hạ An Vũ nhìn người đối diện, nét mặt anh vẫn dịu dàng mỗi khi nói chuyện cùng cậu, nó chân thật đến nỗi dù có vài thứ khiến lòng cậu lấn cấn nhưng vẫn cho cậu cảm giác người đàn ông này đáng tin.

"Có cảm thấy vất vả lắm không?"

Hạ An Vũ nhớ đến mấy câu mà Quý Hạo Hiên kêu gào trong nhà vệ sinh, cả lời nói dối khó hiểu của Quý Đông Nhiên lúc chiều, món súp bí đỏ thơm ngon nháy mắt cũng giảm đi hương vị.

"Đông Nhiên..." - Hạ An Vũ lúng búng gọi.

"Ừm, sao em?" - Quý Đông Nhiên lập tức đáp lại cậu.

"Thật ra... em có một thắc mắc này muốn hỏi anh từ lâu lắm rồi..."

"Ừm... em hỏi đi."

Quý Đông Nhiên đã thả muỗng súp xuống, đôi mắt chăm chú chờ đợi cậu, trái tim cậu đập nhanh vì hồi hộp, chầm chậm hỏi anh:

"Tại sao... anh lại tuyển em?"

Hạ An Vũ đưa mắt đi chỗ khác không dám nhìn anh:

"Ý em là, lúc đó có rất nhiều người xuất sắc đã đến phỏng vấn..."

"Trương Thiên Phúc, ba mươi tuổi, tốt nghiệp loại giỏi đại học U chuyên ngành kinh tế, từng có kinh nghiệm ba năm làm ở vị trí trợ lý tổng giám đốc. Tuy nhiên không có bằng cấp về bất kỳ ngoại ngữ nào, khả năng soạn thảo văn bản tốt nhưng không có phân tích số liệu rất yếu."

"Dạ?"

Quý Đông Nhiên đột nhiên nói một tràng dài khiến Hạ An Vũ ngơ ngác nhìn anh, đương lúc cậu vẫn còn đang bối rối thì người đối diện đã nói tiếp:

"Biện Ngọc Thiên Ái, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học K bằng xuất sắc nhưng chưa từng làm ở công ty nào quá sáu tháng, công ty nghỉ gần nhất là hai tuần với lý do thời gian bắt đầu làm việc của công ty quá sớm."

"Khoan đã... anh..."

Hạ An Vũ bắt đầu hiểu Quý Đông Nhiên đang nói gì, cậu ngại ngùng nhìn xung quanh muốn ngăn lại Quý Đông Nhiên nhưng vẫn không ngăn nổi:

"Hạ An Vũ, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp xuất sác đại học H, thành thạo tiếng Anh và tiếng Trung, nghe nói cơ bản tiếng Hàn, tham gia nhiều dự án ở trường đại học. Nhược điểm là chỉ từng thực tập ở một công ty nhỏ trong thời gian ngắn, chưa từng có kinh nghiệm làm việc thực tế, phản ứng còn khá chậm chạp nhưng học rất nhanh."

"Em biết rồi mà, anh đừng nói nữa..."

Hạ An Vũ đỏ hết mặt mũi, nhưng Quý Đông Nhiên vẫn còn tiếp tục:

"Trước em đã có hai người thử việc qua, đều không làm quá một tuần vì không đạt yêu cầu, cả hai đều là người quen của Lâm Kỳ và mẹ tôi, sau đó vì hai người họ nên tôi mới cần đăng tuyển phỏng vấn nghiêm túc. Thích em là chuyện của tôi, nhưng công việc không phải trò đùa." - Quý Đông Nhiên nhướng mày sắc bén nhìn gương mặt đang cúi gầm kia hỏi - "Sao hả? Phu nhân còn thắc mắc gì nữa không?"

"Dạ... không..."

Hạ An Vũ thầm nghĩ giờ có còn cũng chẳng dám hỏi anh tiếp, chẳng biết cái người đối diện kia sẽ đem tới cho cậu câu trả lời đáng sợ nào nữa. Quý Đông Nhiên mỉm cười hài lòng nói:

"Vậy giờ đến lượt tôi hỏi em."

"Hỏi gì ạ?" - Hạ An Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Lát nữa tráng miệng có tarte dâu và pudding socola. Em muốn ăn cái nào?"

Hạ An Vũ âm thầm bĩu môi, cứ tưởng anh ấy sẽ hỏi câu gì ghê gớm lắm làm cậu lo lắng chờ đợi. Hạ An Vũ nhìn ánh mắt cưng chiều kia chờ mình trả lời, toàn bộ hỗn loạn quấy nhiễu cậu cả tối liền bay biến. Dù trước đó Sarah đã nói với cậu mấy câu tương tự như Quý Đông Nhiên nói, nhưng đúng là nghe từ chính miệng anh thì chẳng hiểu sao liền có cảm giác an tâm hơn hẳn. Tâm trạng tốt lên nên vị giác lại bị kích thích, cậu vui vẻ đáp lời anh:

"Em muốn ăn hết."

Ăn tối đến gần mười một giờ khuya mới xong, Hạ An Vũ no căng bụng, đầu óc chếch choáng say vì uống vài ba ly rượu cùng Quý Đông Nhiên, vừa loạng choạng đẩy anh vào nhà vừa ngâm nga.

"Vui như vậy?" Quý Đông Nhiên cười hỏi.

"Cũng bình thường mà."

Hạ An Vũ khuỵu xuống giúp anh cởi cà vạt ra cười hì hì đáp, đôi gò má đỏ ửng vì say, Quý Đông Nhiên bèn thuận thế nâng cằm cậu hôn lên.

"Say như vậy rồi... Có muốn tắm chung không?"

Quý Đông Nhiên vuốt nhẹ bờ môi vẫn còn ẩm ướt, đôi mắt Hạ An Vũ trong suốt mơ màng nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

"Ưm... chẳng phải nói tắm sao?"

"Ừ, tôi giúp em làm sạch cả trong lẫn ngoài."

Bên trong phòng tắm hơi nước bốc lên mờ ảo, Hạ An Vũ tựa vào thành bồn tắm thở dốc, phía dưới lại không ngừng bị nhấc lên rồi hạ xuống, cơ thể lung lay giống như sắp đổ.

"Đừng nhéo, đau em mà... hức..."

Điểm hồng trước ngực xui xẻo rơi vào tay giặc, phía còn lại cũng không thoát khỏi số phận bị cắn mút, Hạ An Vũ khóc lóc nài nỉ, cơn say tan hơn phân nửa, muộn màng nhận ra bản thân đã bị lừa mất rồi.

Hai người tắm chung nhưng lại tốn thời gian hơn mỗi người tự tắm, Hạ An Vũ lúc ra được khỏi phòng tắm đã chẳng còn chút sức lực nào, ngã nhào lên giường toang ngủ mất.

"Khoan ngủ, sấy tóc đã." - Quý Đông Nhiên lay lay cậu dỗ dành.

"Không muốn, ngày mai dậy sấy." - Hạ An Vũ kì kèo muốn đắp chăn lại.

"Không được." Quý Đông Nhiên đã cầm máy sấy qua - "Xoay qua đây, tôi sấy cho em."

Hạ An Vũ lười biếng nghiêng đầu qua thành giường, âm thanh máy sấy ồn ào vang lên, một bàn tay nhẹ nhàng luồn qua tóc cậu, mái tóc ẩm ướt nhanh chóng khô ráo.

"Xong rồi, ngủ đi."

Quý Đông Nhiên hôn lên trán cậu một cái, vừa cất máy sấy xong quay lại thì nhận được ánh nhìn say sưa của ai đó, anh cười cười búng nhẹ vào trán cậu nói:

"Sao không ngủ đi? Chẳng phải lúc nãy còn mè nheo đòi ngủ à?"

"Chờ ông xã ôm em."

Hạ An Vũ tự nhiên nói, tim Quý Đông Nhiên bị thư ký nhỏ cào một đường ngưa ngứa, nhịn không được lại trằn trọc trên môi cậu một hồi nữa.

"Đông Nhiên..."

Hạ An Vũ nằm trong lòng ngực Quý Đông Nhiên khẽ gọi anh một tiếng, Quý Đông Nhiên "ừm" đáp lại, nhưng đôi mắt lại không mở nổi.

"Chúng ta là chồng chồng hợp pháp mà đúng không?"

"Ừm."

"Em không bắt anh chuyện gì cũng đều phải báo cáo cho em, nhưng em cũng không hy vọng phải biết chuyện của anh thông qua người khác đâu. Anh hiểu không?"

Hạ An Vũ lấy hết can đảm nói, nhưng trả lời lại cậu chỉ có tiếng hít thở đều đều, cậu mím môi nhìn người đàn ông đã ngủ không biết trời đất gì kia, âm thầm tự giận trong lòng, rồi lại âm thầm mắng anh trong lòng:

"Anh có biết em đã đau lòng vì anh thế nào không hả?"