Hạ An Vũ tựa vào đùi của Quý Đông Nhiên ngủ đến không biết trời đất gì, một phần vì say nhưng một phần cũng vì tối hôm trước do hồi hộp mà ngủ không được ngon giấc. Quý Đông Nhiên yên lặng nhìn sườn mặt dịu ngoan của cậu, dưới nền đất có hơi lạnh nhưng anh lại chẳng thể nào giúp cậu lên ghế salon bên cạnh, chỉ có thể chỉnh lại điều hòa một chút.
"Nếu có thể lấy em sớm hơn thì tốt rồi."
"Ưm... tổng giám đốc à..."
Hạ An Vũ khẽ cựa mình một chút, Quý Đông Nhiên cười cười cởi áo khoác ra đắp lên cho cậu, sau đó cầm điện thoại làm việc của mình.
Cộc! Cộc! Cộc!
Khoảng hơn ba mươi phút thì có tiếng gõ cửa, Hạ An Vũ cũng vì vậy mà giật mình tỉnh dậy.
"A... ai?"
"Là mẹ, Đông Nhiên cũng ở cùng con à?"
Nghe ra là giọng của Cao Ái Linh, Hạ An Vũ vội vàng vỗ vỗ lại cái đầu đau như búa bổ của mình, dần dần mới phát hiện ra điểm không đúng.
"Sao vậy? Mẹ vào nhé?"
Cao Ái Linh mãi không nghe Hạ An Vũ đáp lời mình liền lên tiếng hỏi lại nữa, bàn tay đưa ra ngập ngừng muốn mở cửa.
"A, khoan..."
Hạ An Vũ hoảng hốt, giờ phút này cậu vẫn còn tựa người mình vào Quý Đông Nhiên, chẳng hiểu sao lại cảm thấy bối rối, vội vàng đứng dậy nhưng hơi men vẫn còn chưa hết hẳn khiến mắt cậu hoa lên, hai chân loạng choạng chúi về trước.
"Cẩn thận..."
Cánh tay bị một lực mạnh kéo về, cơ thể cũng tránh khỏi việc tiếp xúc với nền nhà lạnh băng nhưng cứ thế nằm trong sự vững chãi của người kia khiến cậu cảm thấy nóng ran lên.
"Có Đông..." - Cao Ái Linh vừa lúc quyết định mở cửa vào luôn, lại thấy hình ảnh một Hạ An Vũ đang an ổn nằm trong lòng Quý Đông Nhiên khiến bà có hơi bất ngờ, sau liền nở nụ cười mờ ám nói - "Mẹ xin lỗi, quấy rầy hai đứa rồi.
"Không... không có ạ." - Hạ An Vũ vội lắc đầu xua tay muốn giải thích, nhưng lời ra tới miệng chỉ toàn là những tiếng lắp bắp xoắn xít vào nhau.
"Mẹ tìm bọn con có việc gì không?"
Quý Đông Nhiên bình tĩnh vừa hỏi mẹ mình vừa nắm lấy eo của Hạ An Vũ đỡ cậu lên, bàn tay anh rất lớn, Hạ An Vũ có cảm giác cả eo mình đều bị anh nắm trọn cả rồi.
"À, thấy hai đứa đi lâu quá chưa về nên mẹ đi tìm."
"An Vũ hơi mệt nên con để em ấy nghỉ một chút, giờ trở lại ngay đây ạ."
"Chỉ còn một món nữa là có thể tiễn rồi, nếu hai đứa mệt thì cứ về trước đi, còn lại cứ để mẹ lo cho."
Cao Ái Linh nghe Quý Đông Nhiên nói liền hơi lo lắng ngó sang Hạ An Vũ, thấy cậu đúng là vẫn đang xoa xoa huyệt thái dương, mặt mũi do vừa mới tỉnh dậy nên trông vẫn còn mệt mỏi không có sức sống.
"Không cần đâu ạ, để con đi rửa mặt rồi ra ngay."
Hạ An Vũ vội xua tay, cậu nghĩ dù gì việc nhân vật chính của hôn lễ đi về trước cũng không phải phép lắm. Quý Đông Nhiên khẽ liếc nhìn cậu một cái, sau đó mới gật đầu với Ái Linh đồng tình đáp:
"Để bọn con ra đi, dù gì người ta cũng cất công đến dự hôn lễ của con, nếu con bỏ về trước thì không đúng lắm."
"Ừm, vậy mẹ ra trước, có gì hai đứa cứ gọi mẹ."
Cao Ái Linh mắt thấy không lay chuyển được cả hai chỉ đành thuận theo, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi trở về phòng đãi tiệc.
"Anh đi chung với em không?"
Hạ An Vũ quay sang hỏi han Quý Đông Nhiên, gương mặt không có chút gì gọi là ngại ngùng khó xử, anh đoán có lẽ nhóc thư ký nhà mình đã chẳng nhớ gì về việc xảy ra lúc nãy rồi.
"Không, anh ở đây chờ em."
"Dạ..."
Hạ An Vũ lúng búng đáp, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy ánh mắt của Quý Đông Nhiên nhìn mình có phần không giống bình thường, tựa như nhìn con mồi đã nằm trên thớt vậy.
Nhà vệ sinh nằm ở lối rẽ cách đó không xa, Hạ An Vũ đứng trước gương thấy quần áo của mình có hơi nhăn nhúm không nghiêm chỉnh nên quyết định vào đại một buồng để chỉnh trang lại.
"Thằng nhóc đó bây giờ cũng là phế vật rồi, vậy mà vẫn kênh kiệu như vậy."
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trò chuyện của hai người đàn ông khiến Hạ An Vũ khựng lại động tác, hơi thở vô thức nhẹ xuống, cậu nhận ra một trong hai giọng nói đó là của người bác đã nằng nặc muốn ép Quý Đông Nhiên phải tiếp rượu lão, hình như tên Quý Nhất.
"Dù gì người ta vẫn là người thừa kế chính thức, có tàn phế cũng đâu đến lượt loại như chúng ta với tới."
"Ha ha, đúng là không với tới, cậu ta ngồi, chúng ta đứng cơ mà."
Cạch!
Hạ An Vũ siết chặt nắm tay mở cửa bước ra, gương mặt cúi gầm chẳng nhìn rõ được biểu cảm khiến hai người đang cười cợt ngưng bật, ánh mắt khẽ liếc nhau ái ngại nhìn cậu.
"A... hai bác cũng đi vệ sinh ạ... trùng hợp thật đấy." - Câu hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên híp mắt cười với bọn họ.
"À... phải... trùng hợp thật đấy... haha..."
Quý Nhất haha đáp lời cậu, không khí thoáng chốc ngập tràn khó xử, cả ba người đối diện nhau, dù vẫn giữ nét cười trên gương mặt nhưng trong lòng đều không thoải mái.
"Buổi lễ cũng sắp xong rồi, cảm ơn hai bác đã có lòng đến dự hôn lễ của bọn cháu ạ."
Hạ An Vũ lễ phép cúi đầu sau đó đi thẳng rồi nhẹ nhàng lách người qua cơ thể béo ụt ịch của bọn họ, ánh mặt cậu tối đi đôi phần, vừa rửa tay vừa nói:
"Phải rồi, cháu nhớ bác đang muốn đầu tư vào dự án Sunshine của công ty đúng không ạ?"
Quý Nhất giật mình, lão nhíu mày nhìn cậu đáp:
"Phải, có gì không cháu?"
"Dự án đó theo cháu biết cũng không lớn lắm, người như bác đây có thể cân nhắc vào những dự án lớn hơn bên công ty mẹ ạ."
"Cháu nghĩ cháu là ai mà có thể ăn nói như vậy?"
Giọng Quý Nhất trầm xuống, lão cũng không ngu để hiểu người trước mặt đang đe dọa mình. Lão chỉ là một cổ động nhỏ của tập đoàn nhà Quý Đông Nhiên, thi thoảng tìm cách dựa vào quan hệ mà đầu tư thêm ít dự án vừa và nhỏ của công ty để kiếm chác, hiển nhiên chỉ thuộc nhánh phía công ty con, kiểu người như lão đừng bàn đến việc xỏ mũi vào tập đoàn mẹ, đến bước chân vào vẫn phải chờ bảo vệ thông báo mới may ra. Dự án Sunshine không phải là dự án lớn nhưng lại rất quan trọng đối với nhánh con do Quý Đông Nhiên đang phụ trách, nếu có cơ hội chiếm được một chân đầu tư nhất định lợi nhiều hơn hại, thành ra Quý Nhất phải khổ tâm lắm mới có cơ hội chen một nửa bàn chân vào.
"Cháu chỉ là một thư ký nhỏ vừa kiêm thêm chức chồng mới cưới của tổng giám đốc thôi ạ."
Hạ An Vũ lau lau bàn tay ướt đẫm của mình, đôi mắt đen láy của cậu khẽ liếc nhìn người đang giận tím mặt trong gương:
"Lẽ ra ở độ tuổi của bác nên biết nói gì và không nên nói gì mới đúng."
Quý Nhất dường như muốn chửi gì đó nhưng bị người đi cùng ngăn lại, mà Hạ An Vũ cũng không muốn nấn ná ở đây thêm một chút nào nữa, giờ phút này cậu chỉ muốn gặp Quý Đông Nhiên mà thôi.
"Xong rồi à..."
Vừa nghe tiếng bước chân vang lên, Quý Đông Nhiên đang xem tài liệu lập tức ngẩng đầu, nào ngờ chưa kịp nói hết câu đã bị ai đó ôm siết lấy.
"Làm sao vậy?"
Quý Đông Nhiên chẳng hiểu chuyện gì cả, anh cười cười ôm lại cậu, bàn tay to rộng vuốt vuốt mái tóc đen nhánh dịu dàng hỏi:
"Mới đi có một chút thôi đã nhớ tôi rồi à?"
"Dạ..."
Hạ An Vũ đáp rất nhỏ nhưng âm thanh vừa đủ lọt vào tai Quý Đông Nhiên, lúc đầu là kinh ngạc nhưng sau đó lại giống như ăn phải thứ gì đó ngọt ngào khiến đáy lòng mềm xuống, anh không buồn phân tích vì sao thư ký nhà mình lại hành xử kỳ lạ như vậy nữa mà cũng khẽ thì thào đáp lại cậu:
"Ừm... tôi cũng nhớ em..."