Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 109: Phiên ngoại 1




Hạ An Vũ phải nằm ở bệnh viện thêm trọn một tháng, bức bối đến nỗi cậu có ảo giác xương cốt mình cũng sắp tiêu biến mất luôn.

Buổi chiều trời vừa mát, Quý Đông Nhiên tranh thủ đẩy cậu ra khuôn viên ngồi hóng gió cho đỡ buồn. Hạ An Vũ ôm ly trà sữa hút rột rột, chán chường cảm thán:

"Haizz, nhớ trước đây là em đẩy anh, chớp mắt một cái mà vị trí đã đổi thay rồi."

"Nói nhăng nói cuội cái gì đó." - Quý Đông Nhiên bật cười - "Mau chóng khỏe mạnh lại dùm tôi, tôi không ham cái đổi vị trí này đâu."

"Bộ anh tưởng em thích chắc." - Hạ An Vũ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Quý Đông Nhiên - "Bận như vậy hằng ngày còn cố chạy qua đây, chẳng phải có hai mẹ ở đây sao?"

Hạ An Vũ xót muốn chết, cậu nghe ngóng từ Lâm Kỳ thì biết được Quý Đông Nhiên mỗi ngày chỉ ngủ có bốn năm tiếng. Anh bây giờ đã chính thức hoàn toàn tiếp quản công ty, chưa kể đến khoảng thời gian nằm viện liên tục lúc trước, khi trở về vấn đề cần phải xử lý đã chất cao như núi rồi. Cậu vươn tay xoa xoa mặt anh, Quý Đông Nhiên thuận theo nghiêng đầu qua hưởng thụ bàn tay ấm áp của cậu, dịu dàng nói:

"Biết làm sao được, tôi nhớ em mà."

Hạ An Vũ đỏ mặt, trái tim không chịu nổi lại nổi trống, chỉ tiếc chỗ này đông người quá nên cuối cùng đành nhịn xuống cảm xúc muốn hôn anh.

Ngày Hạ An Vũ xuất viện, Nhã Vân đã làm một mâm cúng lớn ở căn hộ của hai người để cảm tạ trời đất lần nữa. Hạ An Vũ vừa mở cửa ra, nhìn đống đồ ăn được bày biện không khỏi bật cười:

"Mẹ, có cần làm linh đình thế không? Chẳng phải lần trước đã cùng với Đông Nhiên đi trả lễ lớn ở chùa rồi sao?"

Sau khi Hạ An Vũ tỉnh lại không lâu, Quý Đông Nhiên đã đón bà và dượng qua lần nữa, bà mừng đến nỗi nhất quyết bắt Quý Đông Nhiên phải chở ra ngôi chùa lần trước bà cầu xin ở đó. Quý Đông Nhiên chẳng những không từ chối, còn cùng bà vung một đống tiền lẫn đồ gọi là trả lễ cho chùa.

"Sao mà giống được. Cái này là để cảm ơn tổ tiên phù hộ. Hai đứa cũng mau chóng qua thắp cây nhang đi."

Hạ An Vũ và Quý Đông Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, nhận lấy cây nhang từ bà, thành tâm khấn vái.

Xong xuôi, tất cả cùng ngồi quay quần ăn với nhau, Hạ An Vũ ăn được món phá lấu mình trông mong bao lâu nay, cả người phút chốc càn vui vẻ.

"Coi con kìa, ăn từ từ thôi, không sợ chồng con chê cười à."

Nhã Vân thấy con trai mình hoạt bát cũng phấn chấn theo, vừa mắng yêu vừa gắp thêm thức ăn cho cậu. Ái Linh nghe Nhã Vân nói không khỏi buồn cười:

"Chị nói ai chứ không có chuyện Đông Nhiên chê An Vũ đâu."

Quý Đông Nhiên từ chối cho ý kiến, vừa định gắp miếng sườn chua ngọt trước mặt, lại chạm phải một đôi đũa khác vươn tới. Hạ An Vũ khựng lại, sau đó rụt về nói:

"Anh ăn đi."

Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày nhìn cậu, mặc dù bảo là nhường, nhưng đôi mắt lại không che giấu thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đũa anh.

"Ừm, cảm ơn em."

Quý Đông Nhiên nhịn cười gắp miếng sườn về chén mình, trong phút chốc nhìn thấy thất vọng từ mắt thư ký nhỏ.

"Tôi no rồi, em ăn đi."

Vốn dĩ Quý Đông Nhiên chỉ muốn ghẹo cậu một chút nên cuối cùng vẫn gắp trả về chén cậu. Hạ An Vũ cảm thấy hơi xấu hổ, gật đầu lúng búng nói tiếng cảm ơn.

Buổi tối sau khi tiễn hai mẹ về rồi, hai người ở trong không gian riêng tư của mình, không kiềm chế liền ôm ghì lấy nhau mà chiếm lấy môi đối phương.

Quý Đông Nhiên đè Hạ An Vũ lên cửa không ngừng tấn công, dù anh đã cúi người xuống nhưng Hạ An Vũ vẫn phải kiễng chân mình một chút.

"Ưm... Vào trong đi anh..."

Hạ An Vũ hổn hển nói, nhiệt độ cả hai đều nóng bỏng tay. Quý Đông Nhiên khàn khàn "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi cậu, sau đó di chuyển tay xuống dưới mông bế bổng người lên.

Một đường từ cửa đến phòng ngủ, môi Hạ An Vũ bị anh dày vò cho sưng đỏ, cần cổ trắng nõn chi chít dấu hôn.

"Chờ... chờ một chút..."

"Ừm..."

Quý Đông Nhiên thả người trên giường, Hạ An Vũ muốn nghỉ một chút, Quý Đông Nhiên miệng thì đồng ý, tay vẫn liên tục cởi nút áo cả hai ra.

"Đông Nhiên... hức..."

Điểm nhỏ trước ngực bị ngậm lấy, Hạ An Vũ không nhịn được rên rỉ một tiếng, cơ thể đã lâu không làm chuyện thân mật, vừa yếu ớt vừa nhạy cảm mặc đối phương bày bố.

Quý Đông Nhiên cắn mút cho đến khi nó cứng lên, một tay chăm sóc bên còn lại, mơn trớn làn da vốn dĩ đã trắng nay bởi vì nằm viện mà trắng hơn của thư ký nhỏ, biến nó thành màu đỏ kiều diễm.

"A... Đông Nhiên... chờ đã..."

Quần bị cởi ra, Hạ An Vũ đỏ bừng nhìn mái đầu đang nhấp nhô trên bụng mình, vật nhỏ đáng thương chịu kích thích của đầu lưỡi, sướng đến nỗi Hạ An Vũ cong ngón chân lại.

"Có khó chịu không?"

Quý Đông Nhiên lấy chai bôi trơn trong hộc tủ cạnh giường ra, cẩn thận mở rộng, sợ Hạ An Vũ không thoải mái, hôn hôn lên chóp mũi cậu khàn khàn hỏi.

Hạ An Vũ hiển nhiên có hơi khó chịu, đã lâu rồi không làm, nhưng cậu vừa khóc vừa lắc lắc đầu đáp:

"Không có... nhưng mà... anh chậm chậm thôi nha... đợi em quen lại đã..."

Quý Đông Nhiên thoáng ngưng lại, đầu anh đầy mồ hôi nhìn gương mặt nhẫn nhịn của Hạ An Vũ, trái tim như bị chọt một cái, cuối cùng vẫn cầm lòng chẳng đặng mà hôn mạnh xuống, cười cười nói:

"Ừm, biết rồi bé cưng."

Quý Đông Nhiên thẳng người dậy, Hạ An Vũ vừa mới bắn, cơ thể vô lực mệt mỏi, chợt bên tai có âm thanh "lạch cạch", cậu liếc mắt nhìn, thứ to lớn lập tức đập vào mắt làm đầu óc cậu nóng lên.

"Tôi vào nhé."

Quý Đông Nhiên dịu dàng nói, anh cúi sát người xuống, chầm chậm đẩy thứ đã cứng muốn phát điên vào trong. Hạ An Vũ cố gắng thả lỏng để anh dễ dàng hơn, nhưng khi Quý Đông Nhiên vào được một phần, cậu vẫn căng thẳng mà thít lại.

"Bình tĩnh, thả lỏng ra, không sao đâu..."

Quý Đông Nhiên bị cậu làm đau, anh dỗ dành hôn lấy cậu, bàn tay chạm vào vật nhỏ phía trước an ủi nó. Hạ An Vũ dần lấy lại cảm giác sung sướng, Quý Đông Nhiên nhân cơ hội tiếp tục nhẹ nhàng tiến vào.

"Thấy không, vào được toàn bộ rồi."

Quý Đông Nhiên cười nói, Hạ An Vũ xấu hổ đến nỗi không dám nhìn anh, miệng lẩm bẩm mắng:

"Vậy anh định ngủ luôn trong đó à?"

"Thư ký nhỏ học hư rồi..."

Quý Đông Nhiên thúc lên, Hạ An Vũ không kịp phòng bị mà rên rỉ.

"Đông Nhiên... anh hứa là chậm mà... hức..."

Hai chân thư ký nhỏ gác lên cánh tay rắn chắc của tổng giám đốc, phía dưới chịu va chạm vừa nhanh vừa mạnh. Quý Đông Nhiên nắm rõ cơ thể này trong lòng bàn tay, mỗi lần thúc vào đều chạm vào điểm nhạy cảm của cậu, kích thích Hạ An Vũ sướng đến bật khóc.

"Chẳng phải em nói tôi chỉ cần chờ em quen là được sao? Đã như thế này rồi còn chưa quen?"

"Nhưng mà nhanh quá... ưm..."

Hạ An Vũ nức nở nói, cậu cảm thấy mình thật sự chịu đựng không nổi, đáng thương van xin:

"Đông Nhiên... tổng giám đốc... chồng ơi, anh tha cho em đi mà... hức..."

Quý Đông Nhiên khẽ nhếch mép, cúi xuống chiếm lấy khoang miệng vẫn không ngừng nói kia, động tác phía dưới càng tăng nhanh, tiếng rên rỉ nhanh chóng bị nuốt lấy toàn bộ.

Buổi tối thành phố lên đèn rực rỡ, Quý Đông Nhiên bế người đang lim dim từ phòng tắm ra, trở lại chiếc giường đã được anh thay mới sạch sẽ.

"Anh chỉ biết ăn hiếp em."

Hạ An Vũ nằm trong lòng anh lẩm bẩm oán trách, Quý Đông Nhiên cười cười, hôn lên cái trán trơn bóng, bàn tay ôm siết lấy cơ thể nhỏ gầy bất đắc dĩ nói:

"Chỉ mới một lần đã chọc em không vui như vậy..."

Hạ An Vũ bĩu môi, thầm nghĩ chỉ mới một lần đã muốn lấy mạng cậu rồi, nếu thực sự để Quý Đông Nhiên tận hứng, có lẽ nên gọi sẵn cho nhà tang lễ luôn.

Quý Đông Nhiên đúng là vẫn "ăn không no", chỉ là thư ký nhỏ vừa mới xuất viện, anh tốt hơn nên kìm chế mình lại.

"An Vũ." - Quý Đông Nhiên khẽ gọi.

"Hửm?"

Hạ An Vũ nhập nhèm trả lời, hai mắt cậu sắp không chống đỡ nổi nữa, chẳng biết tổng giám đốc lại muốn nói chuyện gì đây.

"Đợi mọi việc ổn thỏa, tôi cùng em đi đến những nơi em viết trong sổ được không? Em muốn đi đâu đầu tiên?" - Quý Đông Nhiên nhẹ nhàng hỏi, môi đặt lên chóp mũi cậu một nụ hôn.

"Biển..." - Hạ An Vũ nhỏ giọng đáp.

"Được, vậy đi biển trước."

Quý Đông Nhiên không do dự đồng ý ngay, yêu thích không rời ôm cậu chặt hơn. Hạ An Vũ chìm trong cái ôm ấm áp của anh từ từ ngủ mất, đầu óc mơ màng nghĩ thật ra cậu không quan tâm sẽ đi đâu, chỉ cần có anh là được rồi.