Quý Đông Nhiên cảm thấy khó thở, lồng ngực như bị vật gì đó đè nặng, anh cố mở mắt ra, khuôn mặt đen đúa xen lẫn với màu máu đỏ tươi của Hạ An Vũ dần dần hiện ra, bộ dạng chẳng rõ còn sống hay không.
Cốp xe bất ngờ phát nổ, Quý Đông Nhiên không kiểm soát được lập tức mất lái. Chiếc xe tựa như quả cầu lửa lao vun vút khỏi đường mòn, giây phút xe sắp đâm vào một gốc cây, bên tai vang lên âm thanh gọi lớn tên mình, sau đó là một bóng đen chòm qua, Quý Đông Nhiên chỉ nghe ầm một tiếng rồi hoàn toàn không biết gì nữa cả.
Hạ An Vũ đã ôm lấy anh, Quý Đông Nhiên ngoại trừ cảm thấy hơi ù tai buồn nôn ra, gần như cơ thể chẳng chịu bao nhiêu thương tổn, bởi lẽ thư ký nhỏ đã thay anh gánh vác toàn bộ rồi.
Quý Đông Nhiên cố gắng lay người Hạ An Vũ, khàn khàn gọi tên cậu trong lo sợ:
"An Vũ... An Vũ... em nghe tôi nói không?"
Hạ An Vũ không trả lời, tim Quý Đông Nhiên suýt chết lặng theo. Anh kề sát tai vào mặt cậu, cảm nhận được hơi thở yếu ớt phả lên, lúc bấy giờ mới bình tĩnh đi phần nào.
Ngọn lửa phía sau xe đã bị cơn mưa dập tắt tuy nhiên hơi nóng bốc lên vẫn đủ khiến con người ta cảm thấy bỏng rát đau đớn. Quý Đông Nhiên cố gắng kéo Hạ An Vũ hoàn toàn nằm trong lòng mình, sau đó đẩy mở cửa xe nát bét, dùng hết sức kéo cả hai ra.
Bầu trời vẫn âm u nhưng đã có ánh mặt trời le lói sau rặng mây xám xịt. Sức lực Quý Đông Nhiên chẳng còn lại bao nhiêu sau khi cố gắng thoát ra khỏi xe, anh lôi cánh cửa xe đã rơi ra, lê đôi chân hoàn toàn không có cảm giác gì bò qua nằm lên nó. Quý Đông Nhiên biết anh nào có thời gian bi lụy thống khổ, lập tức kéo Hạ An Vũ nằm lên người anh, cắn răng đẩy người về phía trước.
Quý Đông Nhiên không rõ bọn họ đang ở chỗ nào trong rừng, chỉ có thể lần theo vế bánh xe đã gần như bị xóa xổ với hy vọng tìm lại được đường cũ.
Mưa vẫn lất phất rơi nhưng không còn nặng hạt như tối qua, nước mưa nhẹ nhàng xối xuống hòa máu tươi của hai người làm một. Quý Đông Nhiên cứ bò trườn về phía trước, hai cánh tay anh rách tươm vì sỏi đá, tuồng như cơ thể này đã chẳng thuộc về anh nữa.
"Đông Nhiên... bỏ em xuống, anh chịu không nổi đâu..."
Trên lưng phát ra giọng nói yếu ớt khiến Quý Đông Nhiên hơi khựng lại, trái tim lần nữa đập nhanh hơn, nhưng rồi anh cố dằn lòng mình xuống, ánh mắt kiên định nhích về phía trước.
"Đông Nhiên, nghe em, bỏ em xuống đi..."
Hạ An Vũ thấy người không có ý định quan tâm, cậu hoảng hốt muốn nhấc người ngồi dậy, lại phát hiện cả cơ thể đã bị cột cùng một chỗ với Quý Đông Nhiên.
"Đông Nhiên, mau bỏ em xuống đi, em xin anh đó..."
Mặc cho Hạ An Vũ nỉ non van xin, Quý Đông Nhiên vẫn không dừng lại.
Trời đã tạnh mưa, sau một đêm tầm tã cuối cùng cũng nhường lối cho mặt trời ấm áp, người trên lưng lần nữa rơi vào hôn mê, còn Quý Đông Nhiên cũng không còn bao nhiêu sức, anh cảm giác được có đôi khi mình vẫn đang ở một chỗ không di chuyển được.
Tại sao tận bây giờ không có ai đi tìm bọn họ? Quý Đông Nhiên chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt đến thế. Rõ ràng anh đã dặn dò Lâm Kỳ mang người theo, xe anh phát nổ tạo ra động tĩnh lớn như vậy nhưng tuyệt nhiên vẫn không có dấu hiệu sẽ có người xuất hiện cứu bọn họ.
Động tác Quý Đông Nhiên dần dần chậm lại, bỗng có âm thanh sột soạt vang lên, Quý Đông Nhiên cảnh giác nhấc người ngồi dậy, siết sợi dây để giữ chặt được Hạ An Vũ hơn.
"Mẹ nó, rốt cuộc cũng tìm được tụi bây rồi!"
Quý Hạo Hiên thở hổn hển xuất hiện, trong hắn ta lúc này chẳng khác nào loài thú hoang, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào anh.
"Tốt rồi, không cần rắc rối, để tao xử cả đôi bọn bây..."
Quý Hạo Hiên độc ác cười khẽ, hắn ta cúi người nhặt tảng đá dưới đất, chậm rãi bước qua.
Quý Đông Nhiên cũng căm thù nhìn hắn, một tay với ra sau giữ lấy Hạ An Vũ, đại não không ngừng suy nghĩ cách để thoát khỏi kẻ điên khùng này.
"Làm sao hả? Cảm thấy thế nào khi bị kẻ khác đe dọa mà không làm được gì?" - Quý Hạo Hiên từ trên cao nhìn xuống khinh thường nói - "Sợ lắm phải không? Có muốn van xin tao không?"
Quý Hạo Hiên đã đến trước mặt Quý Đông Nhiên, mặc cho người dưới đất có trả lời hắn hay không, hắn hung ác giơ cao hòn đá lớn tiếng nói:
"Sao không nói gì hả? Mau van xin tao đi..."
Đoàng!
Tiếng súng xé toạc không gian vang lên, mặt Quý Đông Nhiên lần nữa dính máu, lần này là máu của kẻ anh căm ghét nhất.
Quý Hạo Hiên giống như chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bàn tay cầm đá buông thỏng, ánh mắt thất thần nhìn xuống phần bụng đã nhuộm sắc đỏ ướt đẫm, con ngươi hắn co rút, cuối cùng hét lớn một tiếng ngã ra đất lăn lộn không ngừng.
"Chú không sao chứ? An Vũ sao rồi?"
Lâm Kỳ cả người lấm lem bùn đất từ phía sau đội vệ sĩ chạy vụt lên chỗ Quý Đông Nhiên lo lắng hỏi han. Quý Đông Nhiên muốn trả lời hắn nhưng cơ thể dần rệu rã, cứ thế ngã về phía trước.
"Này, này, Đông Nhiên!"
Hạ An Vũ và Quý Đông Nhiên nhanh chóng được đưa trở về bệnh viện thành phố. Hạ An Vũ đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, Quý Đông Nhiên thì tỉnh lại lúc xe vừa đến bệnh viện.
"An Vũ đâu?" - Quý Đông Nhiên thều thào hỏi.
"An Vũ vào phòng cấp cứu khác rồi, con đừng lo."
Ái Linh không biết đã ở bệnh viện từ lúc nào, nước mắt giàn giụa chạy theo cán cứu thương an ủi con trai.
"Mẹ, James, không được tin..."
Quý Đông Nhiên nhìn thấy mẹ mình, cố gắng nói rồi lần nữa ngất đi.
"Phu nhân à, bà ở ngoài đi, không vào được nữa đâu..."
Ngay lúc cửa phòng cấp cứu sắp đóng lại, Ái Linh bị ý tá khuyên nhủ đẩy ra, cùng lúc ấy James mặc bộ quần áo phẫu thuật xuất hiện, còn tốt bụng khuyên nhủ bà:
"Không sao đâu, có tôi ở đây nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu tổng giám đốc Quý."
Y tá không giấu nổi ngạc nhiên vội thốt lên:
"Bác sĩ James, người phụ trách cấp cứu hôm nay của tổng giám đốc Quý là bác sĩ Hà mà. Bác sĩ đâu còn phụ trách anh ấy nữa đâu."
"Cô nói cái gì? Ai dám tự ý đổi như vậy? Người nhà bệnh nhân đã đồng ý chưa?"
Đôi mắt lộ ra trên khuôn mặt bị bịt kín nhíu chặt, lão cao giọng hỏi.
"Tôi đồng ý rồi." - Ái Linh bình tĩnh cất giọng phá tan bầu không khí khó xử, gật đầu với y tá - "Mau đưa con trai tôi vào đi."
Y tá gật đầu, không thèm quan tâm James nữa mà đẩy xe vào, cánh cửa theo đó đóng lại, bỏ lại lão bác sĩ ngơ ngác phía sau.