Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 61




Sau một lúc lâu, hắn kết thúc những cuộc xã giao và trò chuyện với những người khác, một mình ngồi trong xe.

Tài xế thuần thục hỏi hắn: "Hạ tổng, bây giờ đi đâu?"

"Khách sạn."

"Vậy đồ đạc lần này ngài đi công tác mang về......"

"Ngày mai anh đưa qua."

"Dạ, Hạ tổng."

Chiếc xe hơi màu đen sang trọng đi về phía khách sạn cao cấp gần trụ sở của tập đoàn.

Trên đường đi, Hạ Tiêu nhìn cảnh đêm hiện lên bên ngoài cửa sổ xe, cứ mãi nhớ lại bài phát biểu cảm tưởng nhận giải ngắn gọn nhưng khó quên kia.

Mối hận thù của hắn đã ở lại trong quá khứ.

Nhưng bây giờ, Hạ Hoài Lễ và Thịnh Tiểu Nguyệt đang giận hắn.

Vì vậy, hắn không có tư cách trở về ngôi nhà luôn luôn tràn ngập ánh sáng ấm áp kia.

Mỗi khi hắn trở về từ một chuyến công tác, hắn đã mua rất nhiều quà lưu niệm và đặc sản.

Chỉ là bây giờ không thể tự mình mang về nhà nữa.

Trước kia Hạ Tiêu luôn nghĩ, làm những chuyện này là để tỏ ra hắn yêu quý mẹ, tỏ ra hắn đã hoàn toàn tiếp nhận người mẹ không có quan hệ huyết thống này —— giống như rất nhiều năm qua.

Nhưng chiều nay, trước khi lên máy bay trở về, hắn vẫn theo thói quen bước vào cửa hàng lưu niệm tại sân bay.

Mãi cho đến khi hắn bước ra khỏi cửa hàng, thư ký chủ động nhận những món quà có in hoa văn lạ mắt, hắn mới nhận ra mình đã làm gì.

Hắn mới ý thức được, người mẹ không có quan hệ huyết thống kia, đã nhiều ngày không nói với hắn một câu nào.

Bởi vì vào một buổi chiều bình thường nào đó, Hạ Tiêu bỗng nhiên nói cho bà và Hạ Hoài Lễ biết, thật ra năm tám tuổi, hắn không mong cha sẽ tái hôn.

Ngay lúc nghe được những lời này, Thịnh Tiểu Nguyệt vẫn còn cười: "Con không nói mẹ cũng có thể đoán được, khi đó nhìn ánh mắt của con, đã biết con nhớ mẹ của mình."

Nhưng tiếp theo Hạ Tiêu lại nói một chuyện mà bà không thể ngờ.

Hắn nói, hắn luôn chiều chuộng em trai, không phải vì thực sự muốn đối xử tốt với em ấy.

Hắn chỉ hy vọng đứa em trai được sinh ra với chiếc thìa vàng, sẽ trở thành một người vô dụng.

Bởi vì hắn căm ghét người em trai quá may mắn này.

Mà người em trai thông minh đã phát hiện ra chuyện này, nên mới không bị lừa.

Với những lời nói quá sức tưởng tượng dó, nụ cười xinh đẹp dần dần trở nên luống cuống.

"Hạ Tiêu, con đang nói cái gì vậy?"

Người mẹ luôn nghĩ rằng mình có một gia đình hạnh phúc, nghĩ rằng mình có hai đứa con trai, giọng điệu vô cùng hoảng loạn.

"Đừng dùng chuyện thế này để nói đùa."

Nhưng bà nhìn Hạ Tiêu lớn lên, nhìn vào mắt hắn, vẫn có thể phán đoán chính xác, hắn không nói dối.

Bà nghe Hạ Tiêu nói: "Con xin lỗi."

Thật lâu sau, Hạ Tiêu vẫn không thể quên ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của ba mẹ vào giây phút đó.



Nhất là Thịnh Tiểu Nguyệt.

Bà còn chưa kịp căm ghét, không thể nào chấp nhận nổi việc gia đình đang hạnh phúc đột nhiên bị lật đổ chỉ sau mấy câu nói ngắn ngủi, chỉ lộ ra vẻ mặt đau khổ theo bản năng.

Xen lẫn với nỗi buồn sâu sắc của sự thất vọng và không dám tin.

Hạ Tiêu nhịn không được nghĩ, ở một thế giới tương lai khác, người em trai bỗng nhiên biết được hạnh phúc mình có được đều là bong bóng, cũng sẽ lộ ra phản ứng tương tự sao?

Hắn nghĩ như vậy, càng cảm thấy tiếng xin lỗi này của mình thật hèn hạ.

Bởi vì hắn không thể kể cho ba mẹ biết về câu chuyện của cuốn tiểu thuyết.

Hạ Tiêu lựa chọn xé bỏ chiếc mặt nạ mình đeo gần ba mươi năm, vạch trần sự hèn hạ đen tối kia của chính mình, là bởi vì "Hạ Kiều" hiện giờ sống rất tốt, không hề bị sai lầm của hắn ảnh hưởng tí gì.

Ba mẹ chỉ ghét hắn, chứ không cảm thấy tuyệt vọng thấu xương.

Nhưng nếu như bọn họ biết được trong tương lai chưa xảy ra, Hạ Kiều sẽ chết đột ngột.

Nếu như bọn họ biết, "Hạ Kiều" hiện giờ đã không còn là con trai thực sự của bọn họ.....

Hạ Tiêu không có dũng khí vạch trần chuyện này với bọn họ.

Hắn đã có cả một năm đầy ác mộng.

Từ đêm giao thừa một năm trước, hắn đột nhiên biết về bí mật bắt đầu của thế giới này.

Hạ Tiêu không thể ngủ đã từng đi khám bác sĩ tâm lý.

Nhưng ngồi trong phòng khám rộng rãi và sáng sủa, hắn không thể nói ra được điều gì, chỉ ngồi im lặng.

Bất kể là căn bệnh trầm kha thời thơ ấu về chuyện tái hôn của cha, hay là những cơn ác mộng về chuyện xuyên sách cứ lẩn quẩn trong lòng hiện giờ, đều không thể dễ dàng nói ra với người khác.

Mà bác sĩ tâm lý ở đối diện kiên nhẫn đồng hành với sự im lặng kia.

Sau vài lần, bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm chủ động nói: "Hạ tiên sinh, tôi cho rằng, thật ra anh không cần sự an ủi hay giải thích của tôi."

"Vấn đề duy nhất của anh chính là sự im lặng, cho nên điều anh cần làm nhất là nói ra vài lời."

"Có lẽ, không phải là nói với tôi."

Nhưng người Hạ Tiêu nên nói xin lỗi nhất, đã biến mất.

Cho đến khi tấm màng nhện âm u kia bị kéo xuống dưới ánh mặt trời, cho đến khi con mồi bé nhỏ yếu ớt bị đầm lầy nuốt chửng không thể vãn hồi, hắn mới hậu tri hậu giác hiểu được, hắn không hận người từ nhỏ đã chạy theo phía sau mình mà gọi anh ơi.

Hạ Kiều vô tội, Thịnh Tiểu Nguyệt cũng vậy.

Điều duy nhất họ làm sai là đến ngôi nhà giăng đầy bụi bặm này.

Bụi bặm do một mình hắn bày ra.

Một thời gian rất lâu trước đây, người mẹ ngây thơ và xinh đẹp kêu đứa con trai út của mình ngồi yên ăn trên bàn ăn, đã nói với đứa bé: "Anh trai lớn tuổi hơn con, vì vậy phải ăn cánh gà nhiều gấp đôi, có nhớ nhiều hơn gấp đôi là thế nào không?"

Đứa con trai nhỏ bình thường nghịch ngợm gây chuyện lại đặc biệt nghe lời, nghiêm túc giơ ngón tay lên: "Nhớ, chính là ba cái và sáu cái."

Một đứa con trai khác lớn tuổi hơn nhiều, cười lắc đầu: "Không sao, để cho em ăn đi."

Hạ Kiều nhỏ tuổi rất quật cường: "Em chỉ ăn ba cái."

Hạ Hoài Lễ ở một bên cười thật vui vẻ: "Nhiều cánh gà như vậy, không chỉ có chín cái, hai đứa muốn ăn thì cứ ăn."

"Không được, anh ăn sáu cái, con ăn ba cái."

Giọng nói trẻ con non nớt nhưng kiên định, "Những cái kia là ba mẹ ăn."

Khi đó Hạ Tiêu đã đi vào bóng tối, mỗi lần nhớ tới những hình ảnh tương tự, chỉ cảm thấy tuổi thơ và thanh xuân của mình bị bao phủ bởi bóng ma sáng ngời không thể xua tan.

Hắn cố ý bóp méo những tình yêu rõ ràng rất chân thành kia.

Có vẻ như điều đó sẽ làm cho cuộc sống của hắn dễ dàng hơn.

Hạ Tiêu trước sau không nói một lời, lần cuối cùng đến chỗ bác sĩ tâm lý, rốt cục mở miệng.

Hắn hỏi một câu: "Cái chết thực sự là gì?"

"Tôi là bác sĩ tâm lý." Đối phương cười nói, "Cho nên đáp án của tôi là..."

"Bị lãng quên."

Câu trả lời với giọng điệu thoải mái in dấu trong bầu không khí đã đông cứng quá nhiều năm.

Hắn sợ người mẹ rất hiếm khi được nếm mùi vị cánh gà trong cuộc đời ngắn ngủi kia sẽ bị lãng quên.

Bị bao phủ hoàn toàn bởi những cái bóng quá sáng ngời và đẹp đẽ.

Thịnh Tiểu Nguyệt và mẹ ruột của hắn khác nhau như thế, nhưng cả hai đều yêu hắn giống nhau, làm cho Hạ Tiêu như thể nhìn thấy người mẹ đã mất nhiều năm.

Chỉ là hắn chưa từng thừa nhận, bởi vì đó giống như là một sự phản bội đối với mẹ, sự phản bội chân chính.

Hắn không dám thừa nhận điểm này, không dám giống như Hạ Hoài Lễ, cùng lúc thừa nhận sự tồn tại của hai người phụ nữ này.

Hắn sợ mình là người cuối cùng nhớ đến mẹ mình.

Cái chết không phải là một lời tạm biệt thực sự, lãng quên mới phải.



Cho nên vào một buổi chiều bình thường nọ, Hạ Tiêu đi vào thư phòng của cha, nhìn thấy hai khung ảnh lấy về từ phòng làm việc của chủ tịch lúc đầu.

Trong một khung hình là ảnh gia đình chụp tám năm trước, bên cạnh Hạ Hoài Lễ vừa tròn năm mươi tuổi là người vợ hiện tại đang cười rạng rỡ, còn có hai đứa con trai mặt mày gần giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác, một người nhã nhặn hướng nội, một người nhiệt tình thẳng thắn.

Một khung ảnh khác là bức ảnh gia đình được chụp cách đây 30 năm, một cửa hàng nhỏ trên đường phố bụi bặm, một gia đình ba người ăn mặc giản dị dưới tấm biển hiệu giản dị.

Hạ Tiêu chưa từng chủ động cầm lấy hai khung ảnh này, cho đến hôm nay.

Hắn đến gần, ngón tay chạm vào khung ảnh hơi lạnh lẽo, mới phát hiện trên tấm kính không có một chút bụi nào.

Cả hai khung ảnh đều sạch sẽ.

Ai đó đã nhớ lau bụi mỗi ngày.

Hạ Tiêu kinh ngạc đứng thật lâu.

Người duy nhất sai lầm là hắn.

Tiếp theo, hắn xoay người rời khỏi thư phòng, tìm được cha mẹ hoàn toàn không biết chuyện gì, thẳng thắn thành khẩn nói với bọn họ về cái bản thân không thể chấp nhận nổi kia.

Hắn đã nói xin lỗi.

Mặc dù người nào đó không bao giờ có thể nghe được lời xin lỗi này nữa.

Sau khi thẳng thắn, Hạ Tiêu cảm thấy mình không có tư cách ở nhà nữa, hắn chủ động chuyển đến khách sạn.

Tài xế thay hắn mang quà lưu niệm và đặc sản khi đi công tác, đưa về căn nhà mà hắn hiếm khi đến, hết lần này đến lần khác.

Ngày tháng cứ thế trôi qua như nước chảy.

Hạ Tiêu không cần ngày nghỉ nữa, ngày nào cũng làm việc, họp, thị sát, đi công tác, bàn chuyện làm ăn.

Hắn đã có một thời gian bận rộn bất thường, nhưng trằn trọc trong căn phòng khách sạn ở các thành phố khác nhau, trái lại hắn đã có được giấc ngủ một lần nữa.

Hắn dường như không nên có gia đình.

Thịnh Tiểu Nguyệt thật lâu không nói chuyện với hắn, chưa từng trả lời bất kỳ lời chúc Tết nào hắn gửi tới, không gọi điện thoại hỏi hắn thành phố đi công tác có vui không, cũng không nghe nhạc phim truyền hình nhiều tập, tán gẫu hỏi anh có gặp được người mình thích hay chưa nữa.

Hắn cảm thấy một sự cô đơn do bị lãng quên.

Ngoài sự hối tiếc, Hạ Tiêu cũng cảm thấy một tia may mắn.

Ít nhất, chỉ là không muốn để ý tới hắn mà thôi.

Hắn có thể nhìn thấy những trạng thái mà Thịnh Tiểu Nguyệt thường xuyên đăng tải.

Bà vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc chân thành vì hạnh phúc của Hạ Kiều và Trì Tuyết Diễm, sẽ cười đến mặt mày cong cong vì những bông hoa hồng phấn mà Hạ Hoài Lễ mang về nhà, sẽ khóc và cười vì những tình tiết hư cấu trên TV.

Hạ Tiêu nghĩ, cuốn sách gốc mà người ngoài cuộc Hạ Kiều kể ngắn gọn với hắn, nhất định là một câu chuyện bi thương nhất.

Tất cả mọi người ở đó đã mất đi khả năng cảm nhận hạnh phúc.

Hoặc, đó không phải là một cuốn sách, cũng không phải là người ngoài hành tinh.

Thịnh Tiểu Nguyệt yêu thương con trai chưa từng phát hiện ra sự khác thường trên người Hạ Kiều.

Hắn là người anh cả không xứng đáng, và Thịnh Tiểu Nguyệt là người mẹ xứng chức nhất.

Hắn không nghi ngờ về năng lực phán xét của một người mẹ.

Vì vậy, không muốn suy nghĩ về điều đó nữa.

Nếu không phải là người xuyên sách, câu chuyện bi thương sẽ càng trở nên tàn nhẫn hơn.

Dù thế nào đi nữa, hắn cảm kích đối phương đã đến, cảm kích cuộc hôn nhân vội vàng từng bị mình khinh thường.

Điều đó làm cho cuộc sống của ba mẹ trở nên hạnh phúc hơn.

Đây luôn là điều Hạ Kiều làm tốt hơn hắn.

Trong lúc bận rộn, năm mới sắp đến.

Hạ Tiêu muốn ra nước ngoài tham gia một hội nghị thượng đỉnh về thương mại.

Thật ra chuyến đi thực sự chỉ có hai ngày, hắn lại đặt vé máy bay trở về qua khỏi Tết.

Nhưng trên đường ra sân bay, anh nhận được điện thoại mà Hạ Hoài Lễ hiếm khi chủ động gọi tới.

"Lại sắp đi công tác?"

"Dạ, có một vài chuyến đi nhất định phải đi."

Đầu dây bên kia liền rơi vào im lặng dài dằng dặc.

Giống như kiểu im lặng lặng lẽ kéo dài gần ba mươi năm giữa hai cha con.

Một lúc lâu sau, Hạ Hoài Lễ nói: "Mẹ con kêu con về ăn Tết."

Ông cúp máy.

Hạ Tiêu kêu tài xế quay xe.

Chuyến đi sau khi quay xe mới là chuyến đi thực sự cần thiết.



Hắn đã trở về ngôi nhà đã lâu không gặp đó.

Thịnh Tiểu Nguyệt vẫn không chủ động nói chuyện với hắn, khi nhìn thấy hắn, có chút lảng tránh dời mắt đi.

Hạ Tiêu lại hiếm khi có được một giấc mơ đẹp.

Bởi vì căn phòng thuộc về hắn, không nhiễm một chút bụi.

Những món quà lưu niệm mà hắn đã mua, đều không bị thất lạc.

Nhưng hắn biết, Thịnh Tiểu Nguyệt chưa tha thứ cho hắn.

Cho nên Hạ Tiêu giảm thiểu thời gian mình xuất hiện trước mặt ba mẹ.

Còn vài ngày nữa là đến đêm giao thừa, hắn cố hết sức ở trong phòng, hoặc là đi thư phòng xử lý công việc, thỉnh thoảng còn có thể đến công ty một chuyến.

Ban ngày Thịnh Tiểu Nguyệt sẽ bận việc của mình, buổi tối vẫn cố định phải xem phim truyền hình lúc tám giờ, đây là trò tiêu khiển buổi tối mà bà thích nhất.

Hiện tại Hạ Hoài Lễ có nhiều thời gian rảnh ở nhà xem với bà.

Buổi tối hôm đó, Hạ Tiêu từ công ty trở về xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong phòng khách, màn hình TV sáng lên, chính là thời gian quảng cáo.

Hạ Hoài Lễ đang pha trà, Thịnh Tiểu Nguyệt đang nghiên cứu xem gói hạt dưa nào có hương vị thơm hơn.

Hắn đứng ở bên ngoài nhìn một hồi, mới đẩy cửa nhà ra, nhẹ nhàng bước chân chuẩn bị lên lầu.

Nhưng Thịnh Tiểu Nguyệt bỗng nhiên nói chuyện.

Giọng điệu hoạt bát của bà vẫn như mọi khi: "Hôm qua bộ phim đó đã chiếu xong, hôm nay bắt đầu chiếu một bộ phim truyền hình mới, nghe tên hình như có vẻ rất hay nha."

Bà giống như đang nói chuyện với Hạ Hoài Lễ bên cạnh, lại giống như đang nói chuyện với người vừa đi qua phòng khách kia.

Hạ Tiêu bỗng dưng dừng bước.

Bài hát đầu phim bắt đầu phát trên TV.

Bóng đêm ngoài cửa sổ giống như biển rộng mênh mông, lặng lẽ lan ra, thấm vào sự im lặng đã diễn ra quá lâu.

Một lát sau, cũng giống như trước đây, Hạ Tiêu yên lặng ngồi xuống bên cạnh bà, trong tay là một xấp tài liệu đang chờ xử lý.

Không có cuộc nói chuyện nào giữa họ.

Nhưng hắn lặng lẽ đem hộp khăn giấy đặt vào trong tay Thịnh Tiểu Nguyệt.

Đây là một bộ phim truyền hình rất buồn, hắn đã xem tóm tắt trước theo thói quen.

Mẹ chắc chắn sẽ khóc khi xem.

Bà thích nói chuyện, thích cười và thích khóc.

Hơn hai mươi năm qua, hắn luôn nhớ kỹ.

Hắn cũng nhớ tới người mẹ sẽ không bao giờ già đi.

Tất cả họ đều có đôi mắt dịu dàng nhất trên thế giới.

Khúc nhạc êm dịu mở đầu bộ phim đã kết thúc, tập đầu tiên bắt đầu.

Gió thổi qua rèm cửa sổ.

Ánh sáng trên màn hình chiếu lấp lánh trên khuôn mặt của họ.