Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 58




Từ thời điểm Trì Tuyết Diễm bước vào cửa, Tô Dự vẫn duy trì một biểu cảm khó tin, khi nhìn thấy tư thế thân mật của hai người.

"Ơ hay, hai người cùng nhau xé thỏa thuận trước hôn nhân là xong, tại sao còn đặc biệt chạy tới ký một bản tuyên bố huỷ bỏ nữa?"

Hắn vừa đưa qua bản tuyên bố mới vừa in xong, vừa không nhịn được mà thầm mắng đôi phu phu rất biết chơi này.

Tô Dự đã nhận định lúc ấy hai người ký thỏa thuận trước hôn nhân là đang chơi đùa vui vẻ, cái gì tài sản độc lập và không can thiệp lẫn nhau, hoàn toàn đều là không nghiêm túc.

Không nghĩ tới bây giờ chơi đủ rồi, thế mà còn nghiêm túc tới đây ký một bản tuyên bố huỷ bỏ.

Trì Tuyết Diễm tiện tay ký tên, vặc lại: "Cậu có thể chuyên nghiệp một chút được không, có luật sư nào kêu khách hàng xé bản thoả thuận không hả?"

Hạ Kiều trả lời nghiêm túc: "Thỏa thuận ban đầu đó muốn lưu lại để làm kỷ niệm, nhưng để đảm bảo nó mất đi hiệu lực, chỉ có thể ký một bản tuyên bố hủy bỏ khác."

Bề ngoài là ký tuyên bố, trên thực tế là khoe tình cảm.

Luật sư Tô, từng vì khoe tình cảm mà mời đôi chồng chồng này cùng đến quán bar xem chương trình hôm giao thừa, đã nghĩ như vậy.

Nghĩ đến đây Tô Dự ho khan hai tiếng, kiểm tra bản tuyên bố đã ký tên xong, vờ như không có việc gì bày ra nụ cười chuyên nghiệp: "Được rồi, thỏa thuận trước hôn nhân của hai vị chính thức bị hủy bỏ, còn chuyện gì khác có thể giúp các vị không?"

Hắn chỉ là tùy tiện khách sáo một chút, biểu hiện ra phong thái chuyên nghiệp của mình, không ngờ hai người lại thật sự đồng thời gật đầu.

Hạ Kiều đưa tới một cái túi tài liệu thật dày: "Còn có một vài hợp đồng đã được soạn thảo, cần phiền cậu lấy thân phận luật sư đại diện của tiểu Trì, thay em ấy kiểm tra điều khoản."

Rõ ràng, Trì Tuyết Diễm không có kiên nhẫn nghiên cứu từng câu từng chữ của những điều khoản dài dòng thường quy này.

Mặc dù không thể có bất kỳ cạm bẫy hoặc phần bất lợi nào cho cậu trong các hợp đồng này, nhưng các bên vẫn nên có một sự hiểu biết đầy đủ về nội dung của các hợp đồng trước khi có thể ký tên.

Trì Tuyết Diễm lười xem, vậy thì ủy thác cho Tô Dự, một luật sư chuyên nghiệp đứng ở góc độ của cậu, đã từng giúp hai người soạn thảo thoả thuận trước hôn nhân, rõ ràng là người thích hợp nhất.

Tô Dự có chút bất ngờ cầm lấy, cảm nhận trọng lượng nặng trịch trong tay, nói đùa: "Hai người sẽ không lại ký một thỏa thuận sau hôn nhân đấy chứ? Số trang thế này có phải hơi nhiều một chút không?"

Đợi đến khi hắn mở túi, sau khi lấy tài liệu ra, lật lật xem dọc theo khe hở được ngăn cách bởi kẹp giấy, suýt chút nữa run tay.

Không phải là thỏa thuận sau hôn nhân, mà là nhiều hợp đồng cho tặng đối với vốn sở hữu và tài sản của công ty.

Vừa rồi còn đang xử lý các điều khoản lạnh lùng của thỏa thuận trước hôn nhân, lúc này lại nhanh chóng tiến thẳng đến tặng những món quà khổng lồ.

Hai đương sự lại bình tĩnh hơn nhiều.

Hạ Kiều rất lịch sự: "Hợp đồng cần kiểm tra tương đối nhiều, vất vả rồi."

Trì Tuyết Diễm thì lấy điện thoại di động, mở giao diện trò chơi ra, cực kỳ qua loa cổ vũ luật sư đại diện của mình: "Cố lên."

Tô Dự còn đang nhìn chằm chằm vào đống hợp đồng này ngẩn người, thì nghe tiếng nhạc game bỗng nhiên vang lên, buột miệng thốt ra: "Cậu chưa từng xem qua những bản hợp đồng này hả?"

"Không thể xem vào" Trì Tuyết Diễm thản nhiên nói, "Tôi vốn không định tìm cậu, trực tiếp ký là được."

Nhưng Hạ Kiều nói: "Có đầu có đuôi."

Mối quan hệ rõ ràng bắt đầu trong văn phòng này, thì cũng nên kết thúc ở đây.

Anh muốn tên của cả hai, được viết chung với nhau theo một cách thức mới.

Sau khi Tô Dự tự mình suy nghĩ rõ ràng, không khỏi đưa tay che mặt, phát ra tiếng thở dài đau đớn: "Ngày tôi điền nguyện vọng chắc chắn là đầu óc bị nước vào."

Hắn quả nhiên chỉ là một phần của trò chơi.

Trò chơi này tại sao còn chưa xong!

Trong tiếng nhạc vui vẻ truyền ra từ điện thoại di động, Tô Dự chấp nhận số phận lần lượt đọc qua từng cái một.

Cùng lúc đó, Trì Tuyết Diễm trong lòng không chút bận tâm ngồi chơi trò chơi, Hạ Kiều ở bên cạnh thỉnh thoảng dạy cậu cách chơi.

"Đáng lẽ tôi không nên chửi thề." Luật sư Tô một mình chiến đấu xem một hồi, nhịn không được oán hận nói, "Nhưng mà cái đống này cũng nhiều quá đi, mẹ kiếp."

Có quá nhiều hợp đồng.

Hợp đồng nào cũng liên quan đến quá nhiều tiền.

Hơn nữa, ngay từ đầu hắn vô thức cho rằng, những thứ này hẳn là sản nghiệp trong nhà Hạ Kiều, chỉ là hiện giờ được người nhà cho phép thêm tên của một người khác vào.

Tập đoàn Vạn Gia quá nổi danh, danh tiếng của người sáng lập Hạ Hoài Lễ cùng với con trai lớn Hạ Tiêu lại quá lớn, khiến cho người ta rất dễ dàng bỏ qua một người con trai khác mới bắt đầu tiếp xúc với công ty trong một năm gần đây.

Tên của anh ta thường có một cụm từ phía trước tên của mình, như thể tất cả các ánh sáng nên thuộc về người cha và anh trai.

Điều Tô Dự không ngờ chính là, những hợp đồng liên quan đến tài sản này, toàn bộ đều là của Hạ Kiều.

Mọi thứ anh muốn chia sẻ với Trì Tuyết Diễm, đều là tự mình cố gắng lấy được.

Tuy rằng bị khoe tình cảm dữ dội, nhưng không hiểu sao luật sư Tô vẫn có chút cảm động. Cho đến khi nghe âm thanh cuộc trò chuyện bên cạnh.

"Tại sao lại thua rồi?"

"Số lần tấn công liên tục không đủ, thiệt hại càng thêm thấp."

"Thôi bỏ đi, cửa này đến lượt anh."

"Được, buổi tối ăn gì?"

"Ăn lẩu ở nhà? Nước dùng lần trước anh làm cũng không tệ."

Tô Dự:......

Trong mắt đương sự toàn là game và bữa tối.

Chỉ có luật sư đại diện là hắn đây thực sự quan tâm đến đống hợp đồng liên quan tới số tiền khổng lồ này.

Hắn muốn tan làm, hắn không muốn làm việc nữa.

Cuối cùng kiểm tra xong điều khoản của các hợp đồng, Tô Dự thở phào nhẹ nhõm, đem tài liệu trước mắt đẩy đến trước mặt Trì Tuyết Diễm.

"Không có vấn đề gì, các điều khoản chỉ có quyền lợi, không có nghĩa vụ để thực hiện, chữ ký và con dấu của bên kia là đầy đủ, chỉ thiếu của cậu thôi."

Đây đâu phải là hợp đồng, căn bản chính là cẩu lương.

Trì Tuyết Diễm buông điện thoại di động xuống, nhận lấy giấy tờ và bút, chuẩn bị ký tên.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc lặp lại, Tô Dự cảm thán nói: "Lúc ấy giúp hai người làm thỏa thuận trước hôn nhân, thật sự không nghĩ tới sau này lại có một ngày như vầy."

"Lão Trì, tình yêu là một điều tuyệt vời, đúng không?"

Hạ Kiều không ngắt lời, anh yên lặng nhìn chăm chú từng chữ ký tùy ý kia, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, in dấu vĩnh hằng trên giấy.

Động tác của Trì Tuyết Diễm đột nhiên dừng lại, ngữ khí hơi lạ: "Cậu thử gọi tôi là lão Trì lần nữa xem."

Cậu đã nhịn cái xưng hô nghe già ngáp này rất lâu rồi. "Được được được." Luật sư Tô nhạy cảm nhận ra một chút không khí bạo lực âm u, lúc này đổi giọng, "Vậy vẫn gọi là tiểu Trì ---"

Hắn còn chưa dứt lời, đã nhận được ánh mắt mang ý tứ không rõ của Hạ Kiều.

.... Hình như cũng có chút âm u.

Tô Dự cân nhắc một lát, bỗng dưng phản ứng lại, cực lực tranh cãi: "Ơ hay lão Hạ, anh phải nói lý chứ! Trước khi hai người kết hôn, tôi vẫn gọi như vậy, hơn nữa cách gọi này rõ ràng rất bình thường có được không hả!"

Hạ Kiều giọng điệu bình thường, nghe có vẻ không chút ghen tuông, nhưng không cho phép thương lượng: "Bây giờ không được nữa."

Anh đã dùng rất nhiều cách để gọi Trì Tuyết Diễm, sau này phát hiện, ít nhất khi có sự hiện diện của người ngoài, cách xưng hô mà đối phương thích nghe nhất vẫn là "tiểu Trì" như lúc hai người mới quen biết.

Trì Tuyết Diễm thích các tên gọi bắt đầu với chữ TIỂU.

Bất kể là gọi người khác hay là được người khác gọi.

Từ lúc hai người quen biết nhau, khi viết ghi chú thêm bạn bè, đã là như vậy.

Tô Dự nghe giọng điệu như lẽ đương nhiên của anh, gương mặt sốc toàn tập, giống như nhận thức lại người này.

Hắn quay đầu nhìn bạn tốt nhiều năm, phát hiện đối phương đang bình tĩnh đếm xem mình tổng cộng ký mấy cái tên, không hề có ý định quản Hạ Kiều.

Cho nên Tô Dự lại lấy thêm một tay che mặt, phát ra tiếng thở dài chết lặng: "... Cứ xem như tôi chết rồi, thôi bỏ đi."

Đây có thể là sự báo ứng cho sự khoe khoang tình cảm của hắn đối với Trì Tuyết Diễm nhiều năm qua.

Lão Trì không được, tiểu Trì cũng không được, những cách gọi khác mà hắn còn có thể gọi là gì?

"Vậy nên gọi như thế nào?" Tô Dự nhìn đống thoả thuận cổ phần đã ký xong, thái độ vò mẻ không sợ nứt nói, "Trì tổng hả?"

Nghe vậy, động tác đếm chữ ký của Trì Tuyết Diễm ngừng lại.

Cậu suy nghĩ một hồi, thế mà tán thành nói: "Gọi cái này đi."

Nghe có vẻ rất thú vị.

Từ nhỏ cậu đã nghe đủ các kiểu người gọi Trì Trung Nguyên là Trì tổng, cho nên ghi chú thêm bạn bè của cha ruột cũng ghi thế này.

Bây giờ người được gọi như vậy đã là chính mình.

Có cảm giác trưởng thành sau một đêm, rất tuyệt vời.

Bất quá, cũng không tính là hoàn toàn trưởng thành.

Bởi vì Trì Tuyết Diễm vẫn không có hứng thú gì đối với thương trường, sẽ không quản lý bất cứ nghiệp vụ nào của các công ty này, cũng sẽ không thực sự coi đó là tài sản của mình.

Cậu chỉ là đơn giản nhận lấy phần quà tặng này.

Mặc dù nó có vẻ vô cùng quý giá, nhưng đối với Trì Tuyết Diễm mà nói, giá trị hữu ích nhất trong đó, có lẽ là cung cấp một cách thức hẹn hò hoàn toàn mới.

Hạ Kiều bắt đầu dẫn cậu tham gia một vài tiệc xã giao trước đó từng đi một mình.

Không phải dùng thân phận Trì tiên sinh, người yêu của Hạ tổng, mà là Trì Tuyết Diễm, đồng nghiệp có quan hệ hợp tác thực sự.

Trong mối quan hệ đồng nghiệp giống như đã từng quen biết, lúc này đây, cậu không cần phải thực hiện bất cứ nghĩa vụ nào ràng buộc mình, có thể tùy ý nói chuyện trên bàn rượu vào tai trái ra tai phải, chỉ cần tận hưởng quyền phiêu lưu ngẫu hứng.

Giống như game mới nhất.

Ngay cả phần chuẩn bị trước khi game bắt đầu cũng thú vị.

Phòng ngủ chính rộng rãi và sạch sẽ, lấp đầy quần áo mang hai phong cách khác nhau, thoải mái và đứng đắn.

Bộ vest cao cấp và áo khoác cổ điển để sát bên nhau, đồng hồ thể thao vô tình rơi vào ngăn kéo chứa đầy cà vạt.

Cảm giác trật tự lạnh lùng và sự bừa bãi lười biếng cùng tồn tại một cách tự nhiên.

Trước khi ra khỏi cửa, Trì Tuyết Diễm lật tung một vòng, từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ âu phục tối màu.

Trông có vẻ là quần áo của Hạ Kiều, nhưng lại là của chính cậu.

Cắt may phù hợp, kích thước vừa vặn, là được đặt may riêng cách đây không lâu dựa theo phong cách mà Hạ Kiều thường mặc.

Trước đây cậu rất ít khi mặc như vậy, nhìn mình mặc âu phục mang giày da phản chiếu trong gương, vẫn có vài phần không quen.

Cho nên ở khoảng cách cực gần, Trì Tuyết Diễm cảm nhận được nhiệt độ quanh quẩn nơi cổ áo, hỏi: "Có chút kỳ lạ phải không?"

Cậu đứng yên, không có bất kỳ động tác nào, mặc cho người bên cạnh giúp mình thắt cà vạt.

Mái tóc đỏ chói mắt được ngọn đèn trên trần phủ lên một vầng sáng nhu hòa, khẽ lay động trước mặt Hạ Kiều.

Chiếc cà vạt mềm mại lướt qua ngón tay mang theo lớp chai mỏng, chậm rãi vòng thành một nút thắt.

Cho đến khi nút thắt tao nhã trên cổ hoàn toàn thành hình, đầu ngón tay ấm áp vẫn chưa chịu rời đi.

Trì Tuyết Diễm nghe thấy anh thấp giọng đáp lại.

"Rất đẹp."

***

Vào ngày Tết trồng cây, công ty của Diệp Kình bắt đầu hoạt động team building quan trọng nhất trong năm.

Từ sau khi app mua sắm dưới danh nghĩa công ty đổi tên thành Ba Cái Cây, hàng năm đến ngày Tết trồng cây, Diệp Kình đều sẽ dẫn nhân viên đi team building, rất có tính nghi thức cùng nhau đi trồng cây.

Nói là hàng năm, thật ra cũng chỉ là mùa xuân thứ hai, App này đã có danh tiếng và số lượng cài đặt rất cao, đà phát triển tương đối tốt.

Giữa vùng rừng núi có chút hoang vu, Diệp Kình trồng những cây con đã chuẩn bị trước, nghiêm túc xúc đất lên trên.

Nhìn mầm cây nhỏ xanh biếc càng lúc càng đứng vững trong lớp đất, theo đó một trận cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng anh ta.

Cái app cạnh tranh từng được tạo ra bằng cách bắt chước tâm huyết của anh ta, nhưng suýt chút nữa khiến anh ta đi vào bước đường cùng, đã bị đào thải hoàn toàn, dưới sự biến động khôn lường của thị trường, không còn ai nhớ tới nữa.

Số phận của anh ta đột ngột quay ngược vào một đêm đầy mưa gió. Một đường đi tới, ngoảnh đầu nhìn lại từ ngày hạnh phúc nhất hôm nay, Diệp Kình đặc biệt cảm khái.

Trong ngày này năm nay, Hạ Kiều và Trì Tuyết Diễm cùng nhau tới đây.

Bởi vì hiện giờ Trì Tuyết Diễm có cổ phần của công ty, tuy rằng cái gì cũng không cần quản, mà cũng không có ý định quản.

Vị cổ đông mới này chẳng hề quan tâm gì đến chuyện kinh doanh, chỉ là dựa vào tâm tình thỉnh thoảng lại đây dạo một vòng, nhất là khi nội bộ công ty tổ chức một vài hoạt động đặc thù, hoàn toàn giống như một du khách ham thích sự mới lạ.

Diệp Kình đối với việc này không có ý kiến gì, ngược lại vui vẻ khi nhìn thấy hình ảnh này.

Anh ta luôn thấy cảm kích đối với việc Hạ Kiều và Trì Tuyết Diễm tác động đến quỹ đạo cuộc đời anh ta.

Huống chi, cái tên Ba Cái Cây này còn là do Trì Tuyết Diễm đặt.

Ngày hôm nay rốt cuộc có thể cùng nhau trồng cây, Diệp Kình dùng sức giẫm lên đất mới đắp ở dưới chân, nói đùa với hai người bên cạnh: "Ba cái cây cuối cùng cũng đến đông đủ."

Trì Tuyết Diễm giữ cây con, đang chờ Hạ Kiều lấp đất lên.

Nghe vậy, cậu vô thức hỏi: "Ba cái cây gì?".

"Ba người chúng ta á." Diệp Kình nói, "Lúc ấy cậu đã đặt tên mà."

Trưa hôm đó ở nhà hàng, Diệp Kình đề nghị hai người đặt tên, Trì Tuyết Diễm nhìn cây phong ngoài cửa sổ bắt đầu chuyển sang màu đỏ, thuận miệng đưa ra đáp án này.

Cho nên hai người còn lại ở đây, cho rằng số Ba là chỉ bọn họ.

Trong căn phòng lúc đầu thu có ba người, trong cửa hàng tiện lợi vào cuối hè cũng có ba người.

Tuy nhiên, Trì Tuyết Diễm lúc này đang trồng cây lại vô cùng ngạc nhiên nhướng mày: "Lúc tôi đặt tên là nghĩ đến ba mẹ tôi."

Diệp Kình lộ ra vẻ mặt bất ngờ, động tác của Hạ Kiều đột ngột dừng lại.

Trì Tuyết Diễm không để ý tới, mà là có chút nghiêm túc giải thích ngọn nguồn của linh cảm.

"Khi còn bé bị ba mẹ lừa tập đứng tấn, lúc tôi sắp đứng không vững, hai người bọn họ liền kêu tôi tưởng tượng mình thành một cái cây, một cái cây cắm rễ sâu trong đất hấp thu chất dinh dưỡng, không thể ngả nghiêng."

"Hai người bọn họ lúc trước luyện tập cũng chịu đựng như vậy." Trì Tuyết Diễm nói, "Cho nên ba cái cây là chỉ gia đình ba người chúng tôi."

Đây là chuyện xưa về thiên hạ đệ nhất, thiên hạ đệ nhị và thiên hạ đệ tam.

Thật ra anh ta không sao cả, chỉ là có chút kinh ngạc, hoá ra mình vẫn luôn nghĩ sai.

Nhưng trong "gia đình ba người chúng tôi", không bao gồm người đã kết hôn vào thời điểm đó.....

Anh ta quan sát sắc mặt lúc này của nhà đầu tư lớn nhất công ty, dựa vào khứu giác kinh doanh dị thường nhạy bén của mình, lập tức quyết định cầm xẻng chạy trốn.

"Tiểu Lý à, cậu làm như vậy không được, tôi đến giúp cậu ——"

Trì Tuyết Diễm giữ cái cây, nhìn bóng lưng Diệp Kình vội vã rời đi, giọng nói mang theo một chút hoang mang: "Cái cây kia của tiểu Lý không phải được trồng rất tốt sao?"

Đến khi Trì Tuyết Diễm liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Kiều, cùng với giọng điệu bình thường.

"Em có muốn nghỉ ngơi trước một chút không?"

"Em không mệt, cũng không dùng sức lực gì, cây kế tiếp đổi thành anh giữ là được rồi."

"Được."

Hạ Kiều phản ứng thật sự quá bình thường, Trì Tuyết Diễm hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không đúng.

Mãi cho đến hai ngày sau khi Tết trồng cây kết thúc, cậu mới phát hiện ra sự khác thường cùng lúc với rất nhiều người xa lạ.

App Ba Cái Cây có số lượng người dùng khổng lồ này, đột nhiên thay đổi biểu tượng mới mang chủ đề lễ hội.

Vào dịp giáng sinh, ba cái cây nhỏ trong biểu tượng sẽ đội mũ Giáng sinh màu đỏ và trắng, vào dịp Tết, thân cây sẽ được dán chữ phúc lớn màu đỏ, các biểu tượng giới hạn vào dịp lễ như vậy rất thường thấy.

Nhưng mà, tại sao không phải là ngày lễ lớn cũng cần đổi biểu tượng mới? Hơn nữa Tết trồng cây rõ ràng đã kết thúc.

Sau khi cập nhật phiên bản mới, nhìn vào biểu tượng mới vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, không ít cư dân mạng đã gửi lời tra hỏi chân thành trong phần bình luận của ứng dụng tải xuống.

[Tại sao có thêm một cái cây trong biểu tượng này? Là nhà thiết kế nhầm lẫn sao?]

[Lần đầu tiên tôi thấy app cố ý làm biểu tượng đặc biệt cho Tết trồng cây, nên nói thế nào đây... Không thấy xấu hổ với cái tên này à?]

[Ba cái cây có thêm một cây sau Tết trồng cây, quá hợp lý rồi (ngón tay cái)]

[Hơn nữa cây thứ tư mới mọc ra khá nhỏ, nép sang một bên, thật giống như mới vừa trồng, không hiểu sao cảm giác rất nghiêm cẩn, lại có chút đáng yêu là thế nào ấy nhỉ......]

Trì Tuyết Diễm nằm trên sô pha xem những bình luận của cư dân mạng, cười không ngừng được.

Trong biểu tượng mới chậm rãi đến muộn sau dịp Tết trồng cây, những cái cây nhỏ có nét vẽ ngây thơ biến thành một gia đình bốn người.

Tầm mắt Trì Tuyết Diễm dời khỏi màn hình, không nhịn được cười nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy đường nét góc nghiêng gương mặt anh tuấn của anh.

TV phía trước đang bật, Hạ Kiều ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt chăm chú xem tin tức buổi tối.

Nói chung, có vẻ rất tập trung.

Cho nên Trì Tuyết Diễm không lên tiếng quấy rầy anh, chỉ là ngồi gần anh hơn một chút.

Cậu cố ý kề sát vai Hạ Kiều, lười biếng giơ điện thoại lên, thưởng thức phản ứng của mọi người đối với biểu tượng mới.

Cho đến khi đầu màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.

[Semak: Ngày mai tôi về nước rồi haha! Đã lâu không gặp! Có rảnh không chúng ta cùng nhau ăn cơm?]

Hạ Kiều ở bên cạnh nghe thấy âm báo tin nhắn, cúi đầu nhìn qua như một phản xạ, không khỏi sững sờ.

Đây là một cái tên lạ lẫm và kỳ quái, anh chưa từng nhìn thấy trước đây, cách nói chuyện cũng có chút kỳ quái.

Trì Tuyết Diễm phản ứng rất bình thường, lật xem xong bình luận của người dùng đối với biểu tượng phiên bản mới, cười đủ rồi mới mở tin nhắn này.

Khi cậu đang định trả lời, lại một tin nhắn mới nhảy ra.

[Semak: Nghĩ đến cậu đã kết hôn vẫn còn rất buồn, tại sao không mời tôi đến dự đám cưới chứ? Cướp hôn là lời nói đùa thôi! Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới chồng của cậu!]

Lần này, Trì Tuyết Diễm cũng sững người.

Cậu đột nhiên nhớ tới Hạ Kiều ở bên cạnh, vì để cho Hạ Kiều đang "chuyên tâm" xem tin tức cũng thưởng thức một chút bình luận, Trì Tuyết Diễm cố tình để màn hình điện thoại di động đến trước mắt anh, nghĩ không nhìn thấy cũng khó.

Bên hông ngay sau đó truyền đến sức mạnh quen thuộc, hơi siết chặt.

Còn có giọng điệu mang ý tứ không rõ ràng của người bên cạnh: "Cướp hôn?"

"......" Trì Tuyết Diễm trong lúc nhất thời lại không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, "Anh ta đã nói là lời nói đùa."

"Anh ta là ai?"

Trì Tuyết Diễm thở dài, thẳng thắn nói: "Là đối tượng xem mắt trước kia."

Sức lực ôm eo cậu lập tức tăng thêm.

Trì Tuyết Diễm tổng cộng gặp mặt mười một đối tượng xem mắt, chỉ trao đổi phương thức liên lạc với ba người trong đó.

Cậu chủ động hỏi xin Hạ Kiều phương thức liên lạc, lý do ngoài mặt là để ứng phó với phụ huynh, trên thực tế là khi đó cảm thấy Hạ Kiều thú vị, đáng tiếc lại không có ý với cậu.

Trao đổi phương thức liên lạc với Nhậm Tuyên, là vì sở thích tương tự, tình cờ lại không gọi điện thoại cho nhau, nhưng có thể làm bạn.

Và Semak này..... Cũng là vì thú vị.

Một loại thú vị thuần túy theo nghĩa đen.

Trong tất cả các đối tượng xem mắt mà Hàn Chân Chân đã an bài cho cậu, Semak là con lai duy nhất, tóc vàng mắt xanh, ngoại hình tương đối xuất chúng, điều kiện của các phương diện khác cũng cực kỳ xuất sắc.

Lúc đó Hàn Chân Chân mới bắt đầu nghiên cứu thẩm mỹ của con trai, hẳn là cảm thấy trăm hoa đua nở cái gì cũng thử xem sao, biết đâu Trì Tuyết Diễm thích loại hình này thì sao?

Vấn đề duy nhất trên người Semak là về phương diện giao tiếp, hắn sống ở nước ngoài lâu rồi, tiếng Trung không quá lưu loát, hơn nữa mơ hồ có chút chạy sai đường.

Có đôi khi hắn sẽ dùng câu ngược không thể giải thích được, có đôi khi lại dùng kiểu dịch thuật rất có cảm giác xa xưa, thường khiến người ta bật cười.

Hơn nữa bản tính hắn nhiệt tình phóng khoáng, nói chuyện quá mức thẳng thắn cộng thêm phương thức biểu đạt rời rạc vụn vặt, thường xuyên mang đến một loại hiệu quả thái quá, khiến cho Trì Tuyết Diễm cảm thấy rất thú vị, thỉnh thoảng sẽ ngẫu hứng nói chuyện phiếm với hắn.

Semak cũng rất thích cậu, thích theo kiểu bạn bè, nhưng dùng kiểu biểu đạt khoa trương mà hắn thường dùng, nên có vẻ hơi ái muội.

Loại ái muội này sẽ làm cho bình giấm chua đặc biệt mẫn cảm, có nói lý lẽ cũng vô dụng.

Hạ Kiều nghe Trì Tuyết Diễm giải thích xong, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc: "Anh ta là đối tượng xem mắt thứ mấy?"

Trì Tuyết Diễm thật ra không muốn trả lời câu hỏi này, bởi vì con số đó có một chút lúng túng vi diệu.

Nhưng cậu vẫn thành thật nói: "Thứ ba."

Theo cách đánh số thông thường của cậu, Semak từng được ghi chú là Tiểu Tam.

Lúc ấy Trì Tuyết Diễm độc thân, còn cố ý nói với anh chàng con lai về ý nghĩa đặc biệt của cách xưng hô này trong văn nói của Trung Quốc.

Semak cảm thấy rất thú vị, từng bị khơi dậy niềm hứng thú, đi xem một vài bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ.

Trì Tuyết Diễm cũng cảm thấy rất thú vị, bởi vì hệ thống từ ngữ của đối phương bị lây nhiễm bởi phong cách của các bộ phim truyền hình, nói tiếng Trung càng trở nên buồn cười hơn.

Về phần Hạ Kiều....

Anh nhìn hai dòng chữ trên màn hình di động, lại nhớ tới cái tên ghi chú từng tồn tại, chỉ cảm thấy càng nhìn càng không vừa mắt.

"Không cho đi."

Nghe giọng nói rơi xuống đỉnh đầu, Trì Tuyết Diễm hiếm khi hiện ra một mặt dịu dàng: "Ừ, không đi."

Tuy rằng Hạ Kiều lại không thèm nói lý lẽ.

Nhưng giờ khắc này không nói lý lẽ, hình như cũng là lấy lòng cậu.

Từ gia đình ba người đến đối tượng xem mắt.

Cho nên cậu dứt khoát lưu loát cự tuyệt lời mời của Semak, hơn nữa còn đính kèm một lý do rất mạnh mẽ.

[Shahryar: Chồng tôi đã nhận được lời thăm hỏi từ cậu và anh ấy nói không cho tôi đi. ]

Tin nhắn vừa gửi đi, Trì Tuyết Diễm liền mỉm cười giơ màn hình di động lên với Hạ Kiều: "Anh có hài lòng với câu trả lời này không?"

Biểu hiện của cậu viết rõ ra không chút che giấu: Em đang dỗ dành anh.

Giống như kể những câu chuyện cổ tích cho ba mẹ đang tức giận của mình.

Một giây sau, tư thế ngồi vai kề vai lúc ban đầu của hai người đã thay đổi. Người được dỗ dành ẵm cậu vào lòng, thấp giọng nói: "Rất hài lòng."

Trì Tuyết Diễm bị ép ngồi trên đùi anh, ở trong tư thế đặc biệt thân mật, từ trên cao nhìn xuống chồng của mình.

Trong khoảnh khắc này, cậu chợt nhớ lại một chuyện đã xảy ra một thời gian rất lâu trước đây.

Có thể làm cho cậu giành lại được một điểm. "Người từng đánh nhau với anh rốt cuộc tên là Phương gì?"

"......" Hạ Kiều đang ôm cậu khựng lại một chút, làm như nghe không hiểu, "Phương gì cái gì?"

Nghe được câu trả lời trong dự liệu này, đáy mắt Trì Tuyết Diễm lập tức lan ra một ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng đổi đề tài: "Trong nhà có bưởi không?"

Lần trước Hạ Kiều dùng chiêu này để lừa cậu, chính là giả bộ tập trung lột bưởi.

Hạ Kiều không trả lời, bị gợi lên hồi ức về tháng 12 xa xưa, càng không nói một lời giam cầm cậu ở trong vòng tay.

Trì Tuyết Diễm không nhúc nhích được, cũng không muốn giãy dụa, dứt khoát chủ động ghé đến, hôn lên má anh. Cậu rũ mắt nhìn xuống người yêu lại đang ghen tuông, giọng nói mang ý cười.

"Em muốn ăn bưởi anh lột."