Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 35




Đèn tín hiệu nhấp nháy màu xanh lá cây tiếp theo, Hạ Kiều cuối cùng đã vượt qua vạch ngựa vằn, đi đến bên cạnh cậu.

Vào buổi sáng sinh nhật của Hạ Kiều, câu đầu tiên Trì Tuyết Diễm nói khi đối mặt với anh là: "Rất vừa vặn, sau này còn có thể cho anh mượn mặc."

Lần đầu tiên cậu thấy Hạ Kiều mặc quần áo như vậy, áo len màu xám nhạt rộng rãi, áo khoác màu cà phê đậm giản dị, hơi thở thanh xuân bao trùm dáng vẻ đứng đắn.

Trì Tuyết Diễm không có sở thích tự tiện xông vào phòng người khác lục lọi tủ quần áo, huống chi quần áo bình thường Hạ Kiều mặc, trông cũng không có phong cách tương tự.

Đây là quần áo của cậu.

Đại khái coi như là một ưu thế lớn của bạn đời cùng giới tính, quần áo có thể mặc lẫn lộn.

Nói xong, Trì Tuyết Diễm đưa túi trong tay cho Hạ Kiều: "Sủi cảo chiên, nhớ chờ năm phút sau hẵng ăn."

Trên tờ giấy, cậu không chỉ ghi rõ thời gian và địa điểm, mà còn bảo Hạ Kiều đừng ăn sáng trước khi ra khỏi nhà.

Sau khi Hạ Kiều nhận lấy, không hỏi cậu nguyên nhân và điểm đến, mà hỏi: "Cậu đã ăn chưa?"

"Ăn rồi, vừa ra khỏi chảo thơm ngon hơn." Cậu nói: "Nhưng lát nữa cái túi này sẽ được sử dụng như một đạo cụ, vì vậy anh chỉ có thể ăn nguội một chút".

Trì Tuyết Diễm vừa nói vừa cười: "Nhưng mà, hương vị vẫn rất ngon, cũng chính xác hơn."

Ngon và chính xác như trong ký ức.

Đi bộ qua ngã tư, là một đại lộ rộng lớn thông suốt, hai bên trồng những hàng cây thông xanh rì, dưới bầu trời trong xanh như được gột rửa, mang một hương vị yên tĩnh và trang nghiêm.

"Đáng tiếc hôm nay không có tuyết rơi." Trì Tuyết Diễm nói, "Nếu không chúng sẽ giống cây thông Noel hơn."

Hạ Kiều lần đầu tiên đi bộ trên con đường này, trước đây chỉ thỉnh thoảng ngồi trong xe.

Nhưng anh biết con đường này, nó rất nổi tiếng và thường có khách du lịch đặc biệt đến tham quan.

Dưới bóng hàng cây thông rợp trên đường, có hai trường đại học hàng đầu gần như nằm đối diện nhau.

Ba phút sau, Hạ Kiều nhìn thấy cổng trường của hai trường đại học có phong cách hoàn toàn khác nhau này, đúng vào khoảng thời gian lên lớp buổi sáng, có những sinh viên đại học trẻ tuổi ra vào liên tục.

Điều kỳ lạ chính là, không ít người ra khỏi cổng trường bên trái, sau đó bước vội vào cổng trường bên phải.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trì Tuyết Diễm cũng rảo bước nhanh hơn, ý cười trong mắt lóe lên: "Vào trường là có thể ăn sủi cảo rồi."

Đây là trường đại học mà cậu đã từng học, nhưng hầu như mỗi buổi sáng, cậu đều chạy sang căn tin của trường đối diện để mua bữa sáng.

Đúng vào khoảnh khắc kết thúc của năm phút, cậu và Hạ Kiều cùng sóng vai đi qua cổng trường, người gác cổng đảo mắt nhìn túi sủi cảo trên tay Hạ Kiều một cách bình thường, rõ ràng hợp lý coi bọn họ là thành viên trong cộng đồng sinh viên đại học.

Dưới ánh nắng ban mai, họ tự nhiên hoà vào vào đám đông sinh viên đang vội vã đến lớp.

Cửa thứ nhất thuận lợi vượt qua, Trì Tuyết Diễm liếc mắt nhìn về phía Hạ Kiều, giọng điệu sung sướng hé lộ bí mật của kế hoạch sinh nhật: "Hôm nay dẫn anh đi thám hiểm thời thanh xuân của tôi."

Không phải lấy thân phận người ngoài vào tham quan, mà là lặng lẽ trà trộn vào thanh xuân luôn diễn ra một cách khác biệt trên người của mỗi người.

Lấy cảm hứng từ khoảnh khắc Hạ Kiều đưa ra đề nghị giúp cậu viết báo cáo, nhờ vậy nhớ tới thời trung học, có lẽ còn có món cá sóc khoai tây ăn được trong căng tin của trường đại học khác.

Trì Tuyết Diễm không hay nhớ lại quá khứ, bởi vì thường xuyên có được những tháng ngày vui vẻ, nên rất ít khi hoài niệm quá khứ.

Nhưng thỉnh thoảng cậu cũng sẽ cảm thấy, trong những năm tháng đã qua, có những khoảnh khắc rực rỡ đến mức không gì có thể thay thế được.

Ví dụ như cậu đã có một quãng thời gian tuyệt vời ở trường đại học.

Ví dụ như khoảnh khắc khi ký ức và thực tế sắp trộn lẫn vào nhau này.

Sự khác biệt duy nhất, có lẽ là màu tóc quá mức phô trương hiện giờ của cậu, quá dễ bị người ta chú ý, cho nên cố tình đội một chiếc mũ đen kín đáo để che đậy.

Trì Tuyết Diễm nghiêm túc hỏi người bên cạnh: "Bạn học Hạ Kiều, bạn muốn đi nghe giảng trên lớp của khoa nào?"



Trên vỉa hè trong khuôn viên trường, bóng cây rực rỡ phủ kín hai chiếc áo khoác vô cùng giống nhau.

Họ xuất phát từ một ngã tư đông đúc và ồn ào, đi qua con đường đầy cây thông, bước lên một sân ga không tồn tại dẫn đến quá khứ.

Vào ngày mùa đông vốn nên tịch mịch, trong chiếc đèn lồng tối tăm của sân ga, đã thắp lên ngọn lửa ấm áp nồng nhiệt đỏ thẫm.

Sinh viên chờ tàu trên sân ga, đã quên mất số hiệu mỗi một chuyến tàu, chỉ nhớ phải nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đó, và nghiêm túc trả lời câu hỏi của ngọn đèn: "Muốn nghe các lớp mà nha sĩ cần phải học."

"Tôi đoán ngay mà." Trì Tuyết Diễm cười khẽ một tiếng, lập tức dẫn anh đi về hướng quen thuộc nhất, "Suy cho cùng hiện giờ anh cũng xem như là một nha sĩ."

Mặc dù nội dung công việc chỉ là viết báo cáo tổng kết hàng năm.

Ba năm trôi qua, phong cảnh của khoa y không có bất kỳ thay đổi nào, xung quanh là những gương mặt non trẻ xa lạ, còn có mùi thơm quen thuộc nhất của sủi cảo chiên.

Trì Tuyết Diễm hỏi: "Sủi cảo có ngon không?"

"Rất ngon, là bữa sáng trước kia cậu thường ăn à?"

"Ừm, tương đối tiện lợi." Cậu nói, "Anh phải trân trọng túi sủi cảo chiên này, bởi vì so với bữa trưasắp tới, sự khác biệt sẽ rất dữ dội."

Trong suốt một thời thanh xuân, phải có sủi cảo chiên ngon lành ở trường bên cạnh, cũng phải cónhững món ăn được chế biến tồi tệ khó ăn trong căn tin trường.

Càng phải có tùy ý bày trò và nói hươu nói vượn.

Hạ Kiều thấy Trì Tuyết Diễm gọi một nữ sinh viên trường y, giọng điệu lễ phép hỏi cô: "Bạn ơi, cho hỏi hôm nay có lớp của thầy Tưởng không?"

"Có nha, hình như lát nữa là có, anh đến nghe giảng sao?"

"Đúng vậy, nghe nói lớp học của thầy ấy rất thú vị."

Mặc dù cậu đội mũ, nhưng khoảng cách gần như thế, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đẹp đẽ.

Cô gái không dám nhìn thẳng vào cậu, lí nhí hỏi: "Vậy... anh có muốn tôi đưa anh qua đó không?"

"Không phiền bạn, nếu thuận tiện, có thể nói cho tôi biết ở giảng đường nào không?"

Trì Tuyết Diễm cười với cô: "Bạn trai tôi đã từng đến trường các bạn rồi, biết đường đi."

Một phút sau, cậu trở lại với "bạn trai", mang theo một bức ảnh vừa dùng điện thoại di động chụp được, bên trong là lịch học hàng tuần của một lớp học nào đó trong khoa y.

Trì Tuyết Diễm đưa điện thoại di động cho Hạ Kiều, tuỳ ý anh chọn lựa: "Có lớp anh muốn nghe không? Nếu không, tôi sẽ đi tìm người khác để hỏi lịch học."

Khi cậu nói chuyện, đồng thời cũng quan sát vào các sinh viên đi ngang qua, làm như đang tìm kiếm một mục tiêu có thể lấy được lịch học khác.

Mà tầm mắt Hạ Kiều chỉ nhìn thoáng qua lịch học trên màn hình, rồi nhìn chăm chú vào góc nghiêng gương mặt cậu được ánh mặt trời chiếu vào, nhớ tới một xưng hô thoáng qua trong gió.

"Tôi muốn nghe lớp học của thầy Tưởng."

Đó là lớp học mà Trì Tuyết Diễm xác nhận thú vị.

Lớp học này thực sự rất thú vị.

Hạ Kiều nghe không hiểu rất nhiều kiến thức chuyên môn được giảng dạy trong lớp, nhưng anh hiểu được từng truyện cười mà thầy Tưởng kể.

Anh không biết bất kỳ ai trong giảng đường bậc thang rộng lớn này, cũng không có bất kỳ ai biết anh, nhưng Trì Tuyết Diễm vẫn luôn ngồi bên cạnh anh.

Họ ngồi cùng nhau ở hàng cuối cùng của lớp học, nơi tốt nhất để chơi điện thoại di động và nằm ngủ cho sinh viên nào không muốn nghe giảng.

Nhưng Trì Tuyết Diễm nghe rất tập trung, vì những câu chuyện cười đã lâu không nghe.

Cho nên Hạ Kiều cũng nghe đặc biệt nghiêm túc, vì cuộc thám hiểm không bao giờ quên được này.

Ngay cả những thuật ngữ y học xa lạ và khó hiểu, cũng giống như có ánh vàng.

Lớp học kết thúc, học sinh vươn vai, đua nhau đứng dậy đi ra khỏi lớp học, giảng viên thu dọn giáotrình bên cạnh bục giảng.

Hoà vào dòng người, Trì Tuyết Diễm trong bộ dáng sinh viên sóng vai đi cùng Hạ Kiều, thản nhiên như không bước ra ngoài.

Lúc cậu sắp đi tới cửa, thầy Tưởng bên bục giảng rốt cục nhịn không được, cười tủm tỉm gọi cậu lại: "Thật sự nghĩ rằng thầy không nhận ra em à? Bạn học tiểu Trì."

Cậu luôn khiến người ta khó quên.

Trì Tuyết Diễm lúc này mới dừng bước, quay đầu lại cười chào hỏi thầy: "Chào thầy Tưởng, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, không ngờ bây giờ em nghe giảng lại rất là nghiêm túc."

Thầy Tưởng nói chuyện với cậu bằng giọng điệu dí dỏm của mình: "Em nhuộm tóc đỏ lúc nào thế?"

"Hai năm trước, ngầu đúng không?"

"Ngầu, lãnh đạo đơn vị của em cũng rất ngầu."

"Không ngầu bằng những truyện cười của thầy Tưởng, có thêm nhiều truyện cười mới, em thích nhất là truyện cười có liên quan đến thần kinh kia."

"Ái chà, bạn học tiểu Trì, em thôi đi nào."

Nói như vậy, nhưng thầy Tưởng vẫn được nịnh rất vui vẻ, thuận tiện nhìn về phía Hạ Kiều bên cạnh cậu: "Dẫn bạn đến đây chơi hả?"

Trì Tuyết Diễm gật gật đầu: "Dạ."

Sau đó, thầy Tưởng thì thào nói với cậu: "Buổi chiều thầy Triệu có giảng bài đó, muốn dẫn bạn đếnnghe không?"

Thầy Triệu là một trong những giảng viên thần kỳ nhất trường y, từng có huyền thoại trong khoa, lúcđang giảng bài, tự mình giảng một hồi tất cả đều ngủ thiếp đi.

Lớp học của thầy có thể chữa khỏi cho tất cả những người bị mất ngủ.

Tạm biệt thầy Tưởng hài hước dí dỏm, bước ra khỏi lớp học, Trì Tuyết Diễm hỏi Hạ Kiều: "Buổi chiềucó muốn chợp mắt một chút không?"



Hạ Kiều lập tức hiểu ngay lịch trình do gió ngẫu nhiên đưa tới này: "Được, trước tiên đi căn tin khó ăn, sau đó đến lớp của thầy Triệu ngủ."

Trì Tuyết Diễm bị miêu tả của anh chọc cười: "Nghe có vẻ là một ngày tồi tệ."

Hạ Kiều nhẹ giọng đáp lại lời của cậu: "Ừm, cũng là một ngày hoàn mỹ nhất."

Tuổi trẻ nhàm chán và hạnh phúc.

Đó là tuổi trẻ của Trì Tuyết Diễm.

Trong đoạn thanh xuân đó có một căn tin mang hương vị khắc cốt ghi tâm.

Những chiếc khay inox, kết hợp với các món ăn kỳ lạ, sinh viên đại học đến và đi, còn có tiếng nói chuyện ở khắp mọi nơi.

"Có đúng là rất khó ăn không?"

"Ừ."

Sinh viên đội mũ nhận được câu trả lời cam chịu này, cười rộ lên: "Vậy bây giờ anh muốn ăn gì?"

Người bạn đi cùng có khí chất rất ôn hòa ở đối diện trả lời cậu: "Muốn ăn sủi cảo ở trường bên cạnh, còn muốn ăn cá sóc làm từ khoai tây."

"Cá sóc có thể dẫn anh đi ăn vào lần sau." Cậu dừng một chút, giọng điệu kỳ lạ, "Nhưng mà, thật sự có người rất thích ăn ở căn tin này, ví dụ như thầy Tưởng là người như thế."

"Có vẻ là khẩu vị của thầy Tưởng." Người bạn đi cùng cũng dừng lại một chút, giọng điệu tò mò, "Cácthầy cô trong trường đều rất thích cậu sao?"

"Không hẳn, các thầy cô tương đối nghiêm túc sẽ không muốn nhìn thấy tôi đâu."

Trì Tuyết Diễm nhớ rõ có một vị giáo sư già chuyên nghiên cứu rất nghiêm khắc và cẩn thận, từng nói trước mặt mọi người: "Trì Tuyết Diễm, cậu chỉ biết bày trò! Rốt cuộc có chuyện gì mà cậu không thểlàm không hả!"

Cậu trả lời một cách nghiêm túc: "Dạ có, chẳng hạn như từ bỏ việc nghịch phá thế giới này."

Vị giáo sư già vốn nghiêm mặt cũng phải bật cười.

Sau này cũng không còn ai chính thức phê bình Trì Tuyết Diễm như vậy, bởi vì biết cậu không thể thay đổi, chỉ đành khuất mắt làm ngơ.

Cho nên Trì Tuyết Diễm vẫn sống tự do tự tại.

Đợi ăn cơm trưa xong đi ra, bọn họ đã ở trong trường đại học này cả buổi sáng, gặp được rất nhiều sinh viên y khoa.

Đương nhiên, dọc trên đường đi thường bị người ta nhìn chăm chú, cũng bị một vài sinh viên to ganbắt chuyện mấy lần.

"Bạn học, các bạn là sinh viên khoa nào thế?"

Đây là một trong những cách bắt chuyện phổ biến nhất và khéo léo nhất.

Trì Tuyết Diễm mặt không đổi sắc: "Tôi là sinh viên khoa văn học, anh ấy là sinh viên khoa kinh tế. "

Sau khi trả lời đến đó thì dừng lại, bỏ qua ẩn ý đằng sau câu hỏi, gật đầu và rời đi.

Có người bắt chuyện trực tiếp hơn, cậu liền đổi sang một lý do khác: "Hai chúng tôi đều là sinh viên khoa luật, đến đây tìm bạn, Tô Dự của khoa các bạn, bạn có biết không?"

Dù sao, cũng không nhiều lời vô nghĩa.

Không ai biết Tô Dự không hề tồn tại của khoa y này, đành phải tiếc nuối chấm dứt đoạn đối thoại rất khó tiến triển đó, nhìn theo bọn họ rời đi tìm người.

Mà Trì Tuyết Diễm đương nhiên không đi tìm bạn.

Cậu dẫn Hạ Kiều đi mua một túi hạt dẻ rang đường, bù đắp một chút cho bữa trưa tồi tệ, còn có thể mang đến lớp của thầy Triệu để giải sầu.

Đến buổi chiều, Hạ Kiều dần dần quen thuộc với phương thức của chuyến thám hiểm, anh cũng học được trò chơi này.

Nhìn cuốn sổ tay và bút bi mượn được ở trên bàn, thậm chí còn có dây sạc điện thoại di động, Trì Tuyết Diễm lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với người bạn cùng bàn của mình.

Thế này càng giống như sinh viên lên lớp.

Nhưng mục tiêu của cậu không thay đổi, vẫn là đặc biệt đến đây để ngủ trưa.

Ăn một ít đồ ngọt trước giờ nghỉ trưa, càng giúp dễ ngủ hơn.

Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều ngồi ở hàng áp chót, lần này không giành được hàng ghế vàng cuối cùng.

Bạn học ở hàng cuối cùng, ngẩng đầu nhìn động tác của hai người phía trước, hít mũi, lại cúi đầu nhìn điện thoại di động, tính toán thời gian xem có kịp đi siêu thị nhỏ hay không.

Trì Tuyết Diễm đang bóc hạt dẻ, Hạ Kiều cũng đang bóc hạt dẻ.

Làm những việc tương tự, lập tức trở thành một trận so tài không cần nói ra.

Trì Tuyết Diễm cảm thấy động tác của mình thật ra nhanh hơn một chút.

Nhưng Hạ Kiều vận khí rất tốt, luôn lấy được những hạt dẻ vừa bóc vỏ ra là có thể ăn ngay.

Mà những hạt dẻ Trì Tuyết Diễm thuận tay nhặt lên, sau khi lột ra, thường hay dính một lớp vỏ mỏng rất phiền phức.

Loại tình huống không công bằng này xảy ra đến lần thứ năm, Trì Tuyết Diễm nhanh tay lẹ mắt đoạtlấy hạt dẻ có thể ăn liền trong tay Hạ Kiều, lủm một cái ăn hết, sau đó nhét hạt dẻ không biết điều trong tay mình cho anh.

Cậu tuyên bố dứt khoát kết quả trận so tài: "Tôi đã giành chiến thắng."

Hạ Kiều bất ngờ không kịp đề phòng, đầu tiên là có chút kinh ngạc nhìn cậu, lập tức trong mắt rất nhanh tràn đầy ý cười, phối hợp nói: "Ừ, tôi thua."

Hạt dẻ bị nhét vào lòng bàn tay anh, có nhiệt độ rất ấm áp.

Chỉ là xảy ra quá nhanh, làm như không nhớ được nhiệt độ của hạt dẻ bị tráo đổi kia.

Trì Tuyết Diễm ăn đủ rồi, đem túi giấy đựng hạt dẻ rang đường đẩy sang bàn Hạ Kiều, tâm tình rất tốt tháo nón ra, rồi cởi áo khoác làm gối đầu, chuẩn bị bắt đầu nghỉ trưa.



Hôm nay thầy Triệu giảng bài giống như năm đó, mang ngữ điệu nhẹ nhàng giống như có thể thanh lọc tâm hồn.

Chẳng bao lâu, Trì Tuyết Diễm đã ngủ thiếp đi.

Đồ ngọt mang đến giấc ngủ say sưa.

Cậu mơ về thời thanh xuân đã qua.

Lúc thức dậy, lại chứng kiến những năm tháng trôi qua.

Lớp học sau giờ trưa tràn ngập sự buồn ngủ ấm áp, học sinh có ý định nghe giảng mở hé cửa sổ ra, gió mùa đông lạnh thấu xương từ bên ngoài tràn vào.

Hình ảnh đầu tiên Trì Tuyết Diễm nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, là những hạt dẻ lót khăn giấy ở góc bàn học.

Rất nhiều hạt dẻ được bóc vỏ sạch sẽ có màu vàng nhạt.

Cậu đồng thời cảm nhận được thứ gì đó nhẹ nhàng rơi trên vai.

Hạ Kiều đang khoác áo khoác của mình lên người cậu.

Cậu nhìn thấy cổ áo mà cà phê đậm quanh quẩn trên vai, còn có những đầu ngón tay đang đưa cổ áo đến.

Giống như một cái ôm chưa hoàn tất.

"Không cần đắp áo cho tôi, tôi tỉnh rồi." Trì Tuyết Diễm nói, "Anh không buồn ngủ sao?"

Hạ Kiều hiển nhiên không ngủ.

Không chỉ bóc rất nhiều hạt dẻ rang đường, trong cuốn sổ ghi chép trên bàn của anh, thậm chí còn viết không ít chữ.

Đó là những gì thầy Triệu đã giảng trong lớp học.

Cơn buồn ngủ của Trì Tuyết Diễm lập tức bị sự kinh ngạc xua đi gần hết, phản xạ hỏi anh: "Anh có thể hiểu được không?"

Hạ Kiều thành thật trả lời: "Không thể."

"Vậy mà anh còn ghi chép?"

"Chuẩn bị trước." Anh nói, "Có lẽ báo cáo thường niên năm sau, sẽ được viết tốt hơn một chút."

Trì Tuyết Diễm nhịn không được nở nụ cười: "Năm sau cũng giúp tôi viết à?"

"Ừm, cậu có cần không?" Hạ Kiều hỏi.

"Hẳn là phải cần, nếu như vẫn còn làm nha sĩ."

Trì Tuyết Diễm giọng điệu cảm khái đánh giá: "Anh thật sự rất thích nghiên cứu mấy thứ cứng nhắc này, từ tin tức cho đến báo cáo."

"So với bạn cùng bàn thời trung học của tôi còn có tinh thần nghiên cứu nhiều hơn, mỗi lần cậu ấy giúp tôi viết bài đều gần như giống nhau, thường là sao chép bài của chính mình."

Cho nên thầy cô thật ra đã sớm phát hiện bài cảm tưởng hoạt động của cậu là có người viết thay, chỉ là vẫn không vạch trần, duy trì một trò đùa lấy lệ mà hai bên ngầm hiểu với nhau.

Nếu Hạ Kiều là bạn cùng bàn năm đó của cậu, thầy cô chắc là không phát hiện ra.

Anh chắc chắn sẽ viết mỗi một bài cảm tưởng đều khác nhau, giống như mỗi một ngày vô cùng khác nhau trong cuộc sống.

Trì Tuyết Diễm nghĩ như vậy, làm như còn chưa ngủ đủ giấc, cậu vẫn lười biếng nằm sấp trên mặt bàn trong giảng đường đại học, ngẩng mặt ngắm nghía người bạn cùng bàn bên cạnh càng lúc càng khiếncậu ngưỡng mộ trong lòng.

Trong khoảnh khắc kéo dài nhưng ngắn ngủi này, dáng vẻ của cậu trông giống như vị nha sĩ tóc đỏ thích kể chuyện rất biết dỗ dành người khác, lại giống như chàng sinh viên đại học tóc đen từng ở trên sân khấu không chút lo nghĩ đánh đàn bass, còn giống như cậu thiếu niên ngây ngô trước đây chờ đợi bạn cùng bàn viết báo cáo nhàm chán cho mình.

Cậu chỉ mỉm cười rất bình thường, những hạt bụi li ti bay lượn trong gió như mộng như ảo, chợt thổi tan nếp gấp thời gian, năm tháng vì vậy mà trở thành một trò chơi tuyệt vời.

"Đúng vậy." Hạ Kiều nhìn chăm chú vào cậu thật lâu, nhẹ giọng trả lời, "Tôi rất thích."