Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 30




Click một tiếng.

Trì Tuyết Diễm đã chụp bức ảnh đầu tiên của khung cửa sổ kia.

Cửa sổ thủy tinh loại bình thường màu xanh nhạt, hình người bơm hơi không ngừng lắc lư bên ngoài cửa sổ, tờ giấy nhỏ dán chặt trên cửa sổ, còn có chữ viết tay trang nhã đẹp mắt.

Đó là điều thú vị nhất mà cậu từng gặp trong khoảng thời gian gần đây.

Điều thú vị vừa kỳ quái vừa đặc biệt.

Làm cho cậu vô thức muốn giữ lại như một kỷ niệm không phai.

Trì Tuyết Diễm sau khi chụp ảnh, thuận tay gửi vào nhóm gia đình, để Hàn Chân Chân và Trì Trung Nguyên cùng nhau thưởng thức, hơn nữa cố ý nói đây là cửa sổ văn phòng của Hạ Kiều.

Những người đang chìm đắm trong tình yêu dường như đều rất thích chia sẻ những điều nhỏ nhặt xảy ra với nhau, bởi vì phần tình yêu mới mẻ nhất và mạnh mẽ nhất ở trong lòng, nên cảm thấy người yêu chỗ nào cũng đáng yêu, cứ muốn thông báo với toàn thế giới bất kể chuyện đó to hay nhỏ.

Hẳn là thế, ít nhất Tô Dự là như vậy.

Gần đây Trì Tuyết Diễm vừa mở vòng bạn bè ra, là có thể nhìn thấy Tô luật sư với avatar chuyên nghiệp nghiêm túc đẹp trai, thỉnh thoảng đăng lên một tâm trạng tình yêu đầy màu sắc.

May mắn thay, hắn còn có một chút lý trí chặn đồng nghiệp và khách hàng, chỉ ngốc nghếch trước mặt bạn bè và người thân quen thuộc.

Trì Tuyết Diễm đã thấy Hàn Chân Chân bình luận bên dưới một chuỗi dấu chấm than thật dài sắp bị chua ê răng.

Cũng đã thấy Hạ Kiều lặng lẽ like, dưới một bài đăng khó hiểu vào giữa khuya cứ liên tục lặp đi lặp lại hai chữ "đáng yêu".

Ít nhiều có chút làm cho cậu cảm thấy bất ngờ.

Chỉ có thể nói, đối với bạn thân của đối tác, bất kể đối phương có thể biểu hiện kỳ quái như thế nào, Hạ Kiều cũng có thể lịch sự cổ vũ.

Tính tu dưỡng cực tốt.

Cho nên để đáp lại, Trì Tuyết Diễm quyết định tối nay chủ động đi sang phía đối diện chờ Hạ Kiều tan tầm.

Kể từ khi bắt đầu làm việc đối diện nhau, bọn họ chưa từng cùng nhau trở về nhà vào các ngày làm việc, bởi vì thời gian vẫn có chênh lệch.

Phòng khám nha khoa làm việc sớm hơn một tiếng so với Công ty truyền thông, cũng nghỉ làm sớm hơn một tiếng.

Bình thường Trì Tuyết Diễm không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng vừa rồi Hạ Kiều nói, ngày mai Thịnh Tiểu Nguyệt muốn tới thăm bọn họ.

Vì vậy trước khi trưởng bối đến, nên thể hiện tình cảm trước mặt nhân viên công ty, giống như học sinh hối hả lao đầu vào học ngay trước kỳ thi.

Buổi tối, Trì Tuyết Diễm sau khi tan làm, băng qua những cây phong đỏ khắp trên đường phố, đi về phía tòa nhà văn phòng ngày càng quen thuộc.

Hạ Kiều đã cấp thẻ ra vào công ty cho cậu, cũng không cần làm phiền người khác xuống đón cậu.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu dùng thẻ ra vào.

Ra khỏi thang máy, Trì Tuyết Diễm đi về phía phòng làm việc của Hạ Kiều.

Trên đường gặp nhân viên của Công ty truyền thông Vạn Gia, nhao nhao chào hỏi cậu, gọi cậu là Trì tiên sinh.

Trì Tuyết Diễm hiếm khi bị người ta gọi như vậy, có chút không quen, nhưng suy cho cùng với mối quan hệ gián tiếp "nửa kia của ông chủ công ty" này, dường như cũng không có cách xưng hô nào thích hợp hơn.

Các nhân viên đều tươi cười với vẻ mặt thận trọng, nhưng không biết trong lòng nghĩ gì về cậu.

Đại khái là Trì tiên sinh sẽ làm cho Hạ tổng - người bình thường nghiêm túc chăm chỉ có chút đứng đắn, bỗng nhiên trở nên không có tâm trạng làm việc.

Rất có khí chất phản diện.

Cậu thích thiết lập này một cách không giải thích được.

Trong các tiếng gọi Trì tiên sinh không dứt, thư ký Lê với vị trí làm việc ở bên ngoài phòng Tổng giám đốc đã nhìn thấy cậu, lập tức đứng dậy.

Trì Tuyết Diễm lịch sự chào hỏi cô, sau đó dùng thái độ vô cùng thân mật tự nhiên nói: "Tôi đến chờ anh ấy tan làm."

Lê Phỉ Phỉ thấy cậu tới, vốn định theo thói quen cầm điện thoại thông báo cho ông chủ một chút, ngẫm đi nghĩ lại, thấy rất là không cần thiết.

Đây là lần đầu tiên Trì tiên sinh tới chờ Hạ tổng tan làm, Hạ tổng rõ ràng không biết, bằng không trước đó nhất định sẽ tự mình xuống lầu đón người.

Tuy rằng cô vẫn không thấy rõ tờ giấy trên cửa sổ văn phòng rốt cuộc viết cái gì, nhưng đó chắc chắn là Hạ tổng viết cho người yêu đang làm việc ở toà nhà đối diện.

Bởi vì cô đã đi mua hai cái ống nhòm có độ chính xác rất cao theo lời dặn của Hạ tổng.

Cho dù nói thế nào, cô đang tò mò đến cào xé tâm can, ít nhất có thể nhìn thấy rõ biểu tình của hai người vào lúc này.

Thư ký Lê gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ôn hòa mời vào, cô khom lưng đẩy cửa ra, mỉm cười mời vị khách bên cạnh đi vào.

Hạ tổng đang tập trung xem văn kiện ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất bất ngờ.

Sau đó, anh nhanh chóng đứng dậy, hỏi với vẻ không chắc lắm: "Đến đợi anh tan làm à?"

Trì tiên sinh nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, giọng nói lộ ra vài phần kiêu căng tùy hứng: "Ừm, nhanh một chút."

Trong ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn, Hạ tổng đi về phía người yêu đột ngột đến thăm, giọng nói mang theo ý cười: "Được."

Cạch một tiếng.

Chốt cửa nhẹ nhàng khép lại, cánh cửa văn phòng từ khi mở ra đến khi hoàn toàn đóng lại, chỉ ngắn ngủi vài giây.

Cái gì cũng không nhìn được nữa.

Đã cố hết sức đóng cửa thật chậm, thư ký Lê tiếc nuối quay trở lại chỗ làm việc của mình.

Tại sao văn phòng tổng giám đốc lại có cửa chứ?

Thực sự là không có nhân tính.

Mười phút sau, thư ký Lê nhận được điện thoại của ông chủ từ văn phòng, yêu cầu cô đặt chỗ tại một nhà hàng vào tối nay.

Cô làm theo ngay lập tức.

Mặc dù chưa bao giờ có vinh dự đến nhà hàng cao cấp đắt tiền này, nhưng thư ký Lê đã nhìn thấy những bức ảnh được chia sẻ trên mạng.

***

Ngồi bên cửa sổ của một nhà hàng trên tầng cao, nhìn ra ngoài qua lớp kính, là cảnh đêm rực rỡ ánh sáng của toàn thành phố.

Các vị khách nói chuyện khe khẽ, tiếng nhạc nhẹ nhàng lãng mạn, bình hoa trên bàn cắm hoa hồng đỏ tươi.

Bữa tối sắp kết thúc, Trì Tuyết Diễm thường xuyên quay đầu thưởng thức cảnh đêm lung linh bên ngoài cửa sổ, đồng thời tùy ý trò chuyện với Hạ Kiều.

Liên quan đến tiến độ của một hạng mục nào đó trong công ty truyền thông, những tin đồn mới nhất lặng lẽ lan truyền trong phòng khám nha khoa, thời tiết ngày mai, và kế hoạch cuối tuần.

Trì Tuyết Diễm không còn cố tình lảng tránh nói về những chuyện vặt vãnh hàng ngày này với Hạ Kiều nữa.

Cậu ở cùng với mỗi một người bạn đều trò chuyện như thế.

"...... Cuối tuần có một bộ phim kinh dị rất tệ sắp trình chiếu, ba mẹ tôi đi công tác nước ngoài với nhau rồi, tôi chuẩn bị túm Tô Dự đi xem."

Trì Tuyết Diễm nói: "Nhưng không biết hắn có rảnh hay không, bây giờ mỗi ngày đều chạy đến chỗ bạn gái."

Gu của cậu đối với những phim bộ hay là rất bình thường, nhưng chỉ có một sở thích đặc biệt: đi đến rạp chiếu phim với người khác để xem những bộ phim nát, đặc biệt là phim kinh dị.

Trong rạp chiếu mấy phim loại này thông thường rất ít khán giả, ngồi ở vị trí vàng ngay trung tâm, cùng bạn bè thưởng thức bộ phim nát, rồi thưởng thức đủ loại phản ứng khác nhau của bọn họ, trong mắt Trì Tuyết Diễm, đều cực kỳ thú vị.

Ví dụ như Hàn Chân Chân thường sẽ siết nắm đấm càng lúc càng chặt, rõ ràng là cố nén cơn xúc động muốn xuyên qua màn hình đánh diễn viên.

Trì Trung Nguyên sẽ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt tê liệt, sau khi ngủ xong mượn xô bỏng ngô để che giấu, vụng trộm lấy điện thoại di động ra chơi mạt chược.

Tô Dự - người rất có khả năng nói - sẽ chửi bới từ đầu đến cuối, giống như đoạn cao trào trong diễn hài độc thoại, kèm theo rất nhiều kiến thức pháp luật khoa học phổ thông.

Không biết với tính cách của Hạ Kiều, sẽ phản ứng như thế nào.

Suy nghĩ của Trì Tuyết Diễm vừa mới trôi dạt đến khúc này, chợt nghe Hạ Kiều hỏi: "Nếu Tô Dự không rảnh, muốn tôi đi cùng cậu không?"

Cậu nghe giọng điệu có vẻ rất bình thường của đối phương, bèn cũng đáp lại một cách bình thường: "Được nha, vậy tôi sẽ không hỏi hắn nữa."

Đỡ phải đổi lấy một đống mấy lời lảm nhảm trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ như mộng như ảo, Hạ Kiều ngồi đối diện gật đầu nói: "Tôi sẽ mua vé trước."

Anh trông như đang mong đợi một bộ phim tuyệt vời.

Vì thế Trì Tuyết Diễm cố ý nhắc nhở: "Đừng mua nhầm, là bộ phim chỉ cần nhìn tên đã thấy tệ nhất trong tất cả các bộ phim."

"Được." Hạ Kiều nói, "Tôi nhớ kỹ rồi."

Là bộ phim đẹp nhất.

***

Trước một khung cửa sổ thủy tinh khác được bóng đêm bao phủ, Thịnh Tiểu Nguyệt đang ở trong nhà xem chương trình phim truyền hình tám giờ.

Đây là chương trình hàng đêm dành riêng cho bà, hôm nay là quản gia xem chung với bà.

Đáng lẽ có Hạ Tiêu ngồi bên cạnh, vừa xem văn kiện vừa đáp lại những cảm nghĩ bất chợt của bà, nhưng gần đây hắn đi công tác nước ngoài.

Còn Hạ Kiều đã kết hôn và dọn ra ngoài sống, trong nhà lập tức trở nên có chút vắng vẻ.

May mà con trai út thường xuyên gọi điện thoại để thăm hỏi bà, con trai lớn của bà cũng sẽ mang đặc sản địa phương và quà lưu niệm cho bà mỗi khi trở về từ một chuyến công tác.

Hai đứa con trai đều đã tiếp xúc với sản nghiệp của gia đình, cho nên Hạ Hoài Lễ gần đây đặc biệt bận rộn, đang dần dần thực hiện một ít việc uỷ quyền và bàn giao, muốn có nhiều thời gian rảnh, dành cho người nhà nhiều hơn.

Năm tháng trôi qua, cuộc sống của Thịnh Tiểu Nguyệt luôn bình yên và hạnh phúc.

Cho nên những bộ phim truyền hình lắt léo ly kỳ, sẽ có vẻ vô cùng đặc sắc.

"Rất rõ ràng cậu ta có ý với người này mà, lại bởi vì mấy nguyên nhân vớ vẩn, chỉ có thể câm nín, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không dám thừa nhận."

"Úi trời mối quan hệ này thật rối rắm, tất cả là do kinh nghiệm trước kia của cậu ta quá phức tạp." Bà nói, "Thừa nhận người này giống như sẽ mất đi người kia, trên thực tế, tôi cảm thấy sẽ không đâu ---- Ơ, sao tập phim này kết thúc rồi?"

Quản gia cười đồng ý với cảm nhận của bà: "Tập tiếp theo sau năm phút nữa, rất nhanh thôi."

Trong lúc chờ quảng cáo kết thúc, Thịnh Tiểu Nguyệt lại nhận được điện thoại của con trai út.

Hạ Kiều vừa ăn tối xong với Trì Tuyết Diễm và về nhà, trước tiên ân cần hỏi thăm mẹ hôm nay thế nào, sau đó kể vài chuyện xảy ra trong cuộc sống của mình.

Chờ đến lần thứ hai anh nhắc tới quảng cáo có ảnh hưởng rất lớn gần đây của Công ty truyền thông Vạn Gia, Thịnh Tiểu Nguyệt nhịn không được nở nụ cười: "Có phải muốn mẹ đến công ty đi dạo một vòng không?"

Hạ Kiều vừa tiếp quản công ty, đã làm ra thành tích không tồi, đương nhiên hy vọng được mẹ khen ngợi.

Thằng bé nói với bà, muốn làm một Hạ Kiều không có danh xưng đính kèm phía trước.

Thịnh Tiểu Nguyệt từ sớm đã muốn đến xem thử con trai trong lúc làm việc, nhưng chỉ sợ gây cho anh quá nhiều áp lực, vì vậy lặng lẽ nhịn xuống.

Hạ Kiều ở đầu dây bên kia làm như suy nghĩ một chút, không vòng vo nữa, tiếp lời bà: "..... Ngày mai?"

Thịnh Tiểu Nguyệt cười càng thoải mái hơn, vội vàng đè khóe mắt lại, tránh sinh ra nếp nhăn: "Vậy ngày mai, buổi chiều có bận rộn lắm không?"

Bà hiểu con trai mình rất rõ.

Hạ Kiều từ nhỏ đã như thế.

Nói chuyện đôi khi thẳng thắn trung thực, đôi khi cố tình đi vòng quanh, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy tâm tư đằng sau những lời nói, bởi vì hành động của thằng bé luôn luôn không che giấu.

"Đúng rồi, mẹ muốn nhìn trộm tiểu Trì từ cửa sổ, có thể nhìn thấy được không? Ba của con đã thấy cậu ấy trông như thế nào khi đi làm, mẹ còn chưa từng nhìn thấy đâu đó."

"Còn nữa, nhân tiện mẹ sẽ cầm một ít sách đến, đều là sách mẹ đã xem qua, dù sao trong phòng nghỉ có tủ sách nhỏ, lúc hai con rảnh rỗi có thể xem, mẹ cảm thấy mấy quyển sách này nói rất có lý..."

Hạ Kiều đột nhiên nhận giấy chứng nhận kết hôn, Thịnh Tiểu Nguyệt nhất thời luống cuống tay chân, kêu quản gia mua rất nhiều sách về.

Một nửa liên quan đến cách thức quản lý hôn nhân, mấy cuốn này là dành cho Hạ Kiều, nửa còn lại là về cách thức ở chung giữa cha mẹ và con cái đã kết hôn.

Bà hấp thu kiến thức mới lạ từ những cuốn sách của mình, giống như rất nhiều năm trước đây, học cách làm thế nào để ở chung với đứa trẻ đã mất mẹ.

***

Chiều hôm sau.

Trong phòng nghỉ rộng rãi của văn phòng tổng giám đốc, tấm rèm cửa sổ nhẹ nhàng kéo lên, trên tủ sách có thêm một hàng sách.

Thịnh Tiểu Nguyệt đứng trước cửa sổ giơ ống nhòm lên, nghiêm túc quan sát cậu nha sĩ tóc đỏ ở tòa nhà đối diện làm thế nào để nhổ răng cho trẻ em.

Bà nhìn cậu nha sĩ ở đằng xa một lúc, rồi quay lại nhìn đứa con trai đang làm việc gần đó.

Trên bàn làm việc có đặt đồ ăn nhẹ và trà sữa mua cho bà.

Trong chiếc hộp đựng đồ mới tinh, có một tờ giấy nhỏ đã lấy ra khỏi cửa sổ, được gấp cẩn thận.

Mép ngoài bệ cửa sổ, lắc lư một hình người bơm hơi nhỏ đang đón gió.

Hai người đã lớn như thế, sao có thể ấu trĩ như vậy.

Bà nghĩ vậy, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không dứt.

Đợi đến chạng vạng, Thịnh Tiểu Nguyệt xuyên qua ống nhòm, tận mắt nhìn thấy Trì Tuyết Diễm thay áo blouse trắng rời khỏi tòa nhà phòng khám, băng qua đường cái, đi về phía bên này.

Trong ánh nắng mặt trời còn tươi sáng, chàng thanh niên đang băng qua vạch ngựa vằn bỗng dưng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ô cửa sổ cao cao.

Cậu dường như cũng mỉm cười.

Con đường mùa thu to rộng và sạch sẽ, tràn ngập cây phong ở khắp mọi nơi, từng mảng đỏ như ngọn lửa, như một bài thơ dài cuốn vào trong gió.

Sau khi Trì Tuyết Diễm đi vào văn phòng, Thịnh Tiểu Nguyệt cảm thấy mỹ mãn hoàn thành chuyến viếng thăm này.

Bà không quấy rầy không gian của hai người nữa, cầm trà sữa chưa uống hết cười khanh khách rời đi.

Tạm biệt trưởng bối, trong một giờ chờ đợi, Trì Tuyết Diễm nằm trên sô pha, trên đầu gối đặt một quyển sổ ghi chép ngày hôm qua kêu thư ký đưa cho.

Mặc dù bàn làm việc mới này dường như lớn hơn rất nhiều, nhưng cậu không ngồi lên trên nữa, lại không có người ngoài.

Cũng sẽ không tùy hứng thúc giục Hạ Kiều nhanh hơn một chút.

Đối phương còn đang xử lý công việc, cậu muốn cố hết sức giữ yên tĩnh, nhưng không muốn chơi điện thoại di động, dứt khoát ghi lại một chút về câu chuyện trong sách gốc mà Hạ Kiều đã kể cho cậu nghe.

Từ hôm qua khi đến chờ Hạ Kiều tan làm, cậu đã bắt đầu làm việc này, giống như thử phân tích một câu đố chưa được giải.

Hạ Kiều đang chú thích trên tài liệu báo cáo, cậu đang sửa sang lại một khả năng khác của thế giới, chung quanh chỉ có âm thanh viết chữ, cũng được xem như là tương kính như tân.

Bất quá thỉnh thoảng Trì Tuyết Diễm sẽ có nghi vấn muốn tìm anh để giải quyết.

Ví dụ một vấn đề thực sự làm cho cậu bối rối suốt một thời gian.

Trong khoảng thời gian Hạ Kiều buông bút xuống, Trì Tuyết Diễm suy nghĩ nửa ngày, bất thình lình ngẩng đầu hỏi anh: "Lục Tư Dực thật sự không thích tôi một chút nào sao?"

Hạ Kiều ngẩn người một chút.

Lập tức, anh rũ mắt tránh đi ánh mắt tò mò kia: "... Không có."

Nghe vậy, Trì Tuyết Diễm làm như cười lạnh một tiếng: "Không có ánh mắt."

Hiện giờ cậu và Hạ Kiều càng thêm quen thuộc, cảm xúc và giọng điệu cũng trở nên chân thật và tùy ý hơn, giống như ở chung với bạn cũ.

Cho nên cậu thẳng thắn biểu lộ vẻ khó có thể tin được, về việc một phiên bản khác của mình chủ động theo đuổi thế mà không nhận được một chút hồi đáp nào.

Trì Tuyết Diễm từ nhỏ đến lớn đều rất thích bản thân mình, luôn cảm thấy ở chung với bản thân mình là một sự thú vị không gì có thể thay thế.

Có lẽ nghe có vẻ hơi tự kỷ, tóm lại nhìn từ góc nhìn hiện tại của cậu, thì "Lục Tư Dực" ít nhiều có chút không có ánh mắt và nhàm chán.

Còn không bằng Hạ Kiều ít nhất biết thưởng thức phong cảnh kỳ quái ngoài cửa sổ nhà bếp.

"Hắn làm sao đảm đương được vai nam chính, rõ ràng anh ưu tú hơn hắn nhiều."

Trì Tuyết Diễm chân thành khen ngợi người đang ngồi ở bàn làm việc một câu, đồng thời lật người, đổi tư thế tiếp tục viết ghi chép.

Cậu không làm phiền đối phương làm việc nữa, khôi phục sự im lặng.

Khi giọng nói rơi xuống, Hạ Kiều lại ngước mắt nhìn qua.

Trì Tuyết Diễm chỉ để lại cho anh một bên gương mặt.

Hoàng hôn rơi xuống tràn qua lớp cửa kính, trên gương mặt trắng nõn cùng mái tóc rực rỡ, mạ một tầng màu vàng nhạt, cũng chiếu sáng thật ấm áp mọi thứ trên sô pha.

Cậu tùy ý phủ tấm chăn mềm mại trên đầu gối, cúi đầu cầm bút, chuyên tâm sắp xếp ánh hoàng hôn rắc đầy trang giấy.

Trong không khí yên tĩnh, loáng thoáng tiếng đầu bút cọ sột soạt trên mặt giấy.

Hạ Kiều nhìn bóng dáng đó thật lâu.

Tầm mắt của anh dần dần dừng lại trên chiếc bàn làm việc quá mức trống trải, nhớ tới hình dáng từng thoải mái ngồi lên trên, còn có ánh mắt mỉm cười nhìn xuống anh.

Một khắc đó, anh có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình từ đáy mắt đối phương.

Ánh mắt sẫm màu hơn cả hoàng hôn.

Hạ Kiều bỗng nhiên không thể xem bản kế hoạch đầu tư trong tay nữa.

Trong tầm nhìn chỉ còn lại những trang giấy không có nhiệt độ, văn bản rườm rà, ngòi bút lạnh lẽo, cùng với tay áo màu trắng bao phủ cổ tay.

Hôm nay cổ áo của anh có thắt cà vạt.

Màu đen đơn giản và trầm lặng.

Có vẻ như đã được thắt quá mức trang trọng.