Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 2




[Tiểu Thập Nhất: .... Cám ơn?]

[Tiểu Thập Nhất: Cậu cũng vậy.]

Trì Tuyết Diễm dừng xe đi vào quán bar, mới thấy Hạ Kiều trả lời.

Toàn bộ quán bar được trang trí âm u khủng khiếp, giấy dán tường phủ đầy các vết máu loang lổ, treo các dụng cụ lớn nhỏ dính máu: dao mổ, cưa điện, rìu...

Thưởng thức quang cảnh buổi tiệc đầy mùi sát nhân cuồng loạn trước mặt, lại nhớ tới câu cảm ơn mang ngữ khí do dự kia, Trì Tuyết Diễm tâm trạng rất tốt bật cười thành tiếng.

Vương Thiệu Kinh đang bận rộn trang trí máu giả ở quầy bar thấy cậu đi vào, vội vàng vẫy tay: "Ở đây!"

Đợi đến khi anh ta thấy rõ biểu tình của Trì Tuyết Diễm, không khỏi trêu ghẹo nói: "Sao lại tan tầm trễ như vậy mới tới đây, đang dỗ dành đứa nhỏ nào thế?"

"Một đứa nhỏ thú vị." Trì Tuyết Diễm không trả lời tin nhắn nữa, thu hồi điện thoại di động, "Còn chỗ nào chưa làm xong không?"

"Tàm tạm rồi, à, cậu giúp tớ dán áp phích một chút, thang ở đó, lúc cậu leo lên kêu người vịn giúp cậu."

Vương Thiệu Kinh chu môi hướng về cái thang ở bên cạnh, lại chỉ vào cái bụng khá to của mình, lắc đầu: "Tớ lo cái thang chịu không nổi."

Trì Tuyết Diễm lên tiếng: "Được."

Cậu đứng trên thang, chờ người khác đưa áp phích lên, Vương Thiệu Kinh ở phía dưới nhìn, hỏi cậu: "Áo blouse này của cậu có vướng víu không? Có muốn cởi ra trước hay không, đợi làm xong rồi mặc?"

Trì Tuyết Diễm sau khi xuống xe, thuận tay mặc cái áo blouse trắng buổi sáng đã mang theo khi ra ngoài, lúc này lại trở thành bác sĩ Trì.

"Không cần, quen rồi."

Bác sĩ Trì ở trên thang mở áp phích ra, ánh đèn mờ mờ của quán bar chiếu sáng mái tóc đỏ thẫm.

Trên áp phích cũng có một hình người mặc đồng phục bác sĩ màu trắng, cùng với dao phẫu thuật màu bạc bóng loáng, trong bóng tối hiện ra thấp thoáng tiêu đề phim, SCALPEL, cũng có nghĩa là dao mổ.

Đây là một loạt phim kinh dị khá cổ điển, được người hâm mộ yêu thích, ví dụ như Vương Thiệu Kinh mở quán bar chính là một fan trung thành cuồng nhiệt, không chỉ đặt tên cho quán bar là SCA, còn bày ra không ít sản phẩm ăn theo của bộ phim, mỗi năm còn tổ chức một vài buổi tiệc theo chủ đề "SCALPEL".

Khách đến đây chơi có thể ăn mặc như bất kỳ nhân vật nào trong phim, một đám người vừa chơi vừa xem phim trong bối cảnh được bố trí tỉ mỉ, là một lễ hội hoá trang rất có không khí cult (giáo phái), hình thức này vẫn còn tương đối hiếm thấy ở trong nước.

Trì Tuyết Diễm lúc học đại học đã nghe nói về bữa tiệc này, sau khi được bạn bè kéo tới chơi một lần, rất nhanh chóng yêu thích bộ phim này, sau đó lần nào cũng đến, cũng vì vậy mà quen biết Vương Thiệu Kinh.

Bác sĩ và dao mổ trên poster là yếu tố chính trong tập đầu tiên của bộ phim, kể về một trò chơi trả thù tinh tế và tàn bạo của một bác sĩ có IQ cao, những tập phim sau đó là biến hoá đa dạng của một vài tình tiết và cách thức giết người, nhưng biểu tượng ấn tượng nhất luôn luôn là áo blouse trắng và dao phẫu thuật.

Về nhân vật phản diện, là một bác sĩ phẫu thuật thành thạo cấu tạo cơ thể con người.

Trì Tuyết Diễm dán áp phích xong, đè các góc cho ngay ngắn đều đặn, nhìn chằm chằm vào chiếc áo blouse trắng trên giấy một lát, bỗng nhiên quay đầu hỏi Vương Thiệu Kinh: "Tớ giống nhân vật phản diện không?"

Vương Thiệu Kinh tay dính đầy máu ngẩng đầu, cho rằng cậu đã sớm nhập vai diễn trong phim, lập tức nhếch miệng, nở nụ cười đáng sợ: "Bác sĩ D không phải nhân vật phản diện, rõ ràng hắn là nhân vật chính."

"......" Nhìn hàm răng đẫm máu của hắn, Trì Tuyết Diễm vui vẻ, "Loại si rô này có ngon không?"

"Thật cmn ngọt." Vương Thiệu Kinh bóp cổ họng gào lên, "Sắp ngọt chết tớ rồi!!"

Quán bar SCA tối nay rất nổi tiếng.

Trên đường phố dòng người như con thoi, đèn neon trên bảng hiệu quán bar rực rỡ sắc màu, mờ mờ ảo ảo trong đêm tối nóng nực, thoạt nhìn không khác gì mọi khi.

Các thanh niên tụm năm tụm ba cùng nhau đến, trong đó không ít người ăn mặc như bác sĩ, còn có người ăn mặc thành đủ kiểu cảnh tượng người chết xuất hiện trong phim.

Trong dòng người nhộn nhịp, có một "bác sĩ" khí chất lạnh lùng nhưng dáng vẻ nổi bật nhất.

Bạn bè của anh ta đều mặc áo blouse trắng cùng loại chuẩn bị riêng cho hoạt động lần này, trước ngực túi thì có các dụng cụ phẫu thuật khác nhau, vừa nhìn đã biết là băng nhóm gây án.

Bộ dụng cụ phẫu thuật này là sản phẩm ăn theo của bộ phim, làm bằng nhựa. Để tránh bị thương do sơ ý, tất cả khách tham gia chỉ có thể mang theo đạo cụ giả, đồ trang trí trong quán bar cũng không phải là đồ thật.

Có người trịnh trọng đưa con dao mổ bằng nhựa cho người bạn đi cùng đang trở thành tâm điểm của đám đông, như thể đang bàn giao vương miện: "Lão Lục, sắp xếp theo chiều cao, con dao phẫu thuật quan trọng nhất này thuộc về cậu."

Lục Tư Dực không nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm: "Ấu trĩ."

Bạn bè đều quen thuộc với tính khí của hắn, lập tức có người hi hi ha ha ôm lấy bả vai hắn: "Phối hợp một chút coi, cậu nhất định sẽ thích bộ phim này, đặc biệt giảm stress."

Lục Tư Dực nhìn con dao phẫu thuật đưa tới trước mặt, vẫn ngoan cố chống cự: "Thí nghiệm của tôi còn chưa..."

Đám bạn nhanh tay lẹ mắt nhét đạo cụ vào túi hắn, không nói lời nào đẩy hắn đi vào trong.

"Ái chà, xa rời thực tế khó chịu biết bao nhiêu, không phải cậu đang mắc kẹt sao? Thoải mái sảng khoái chơi một hồi, nói không chừng sẽ có ý tưởng mới, ngay cả thầy hướng dẫn của cậu cũng khuyên cậu đừng lúc nào cũng buồn bực trong phòng thí nghiệm..."

Ánh đèn neon rực rỡ lăn qua chiếc áo khoác trắng tinh, đến khi vào cửa, chính là một thế giới khác.

Những vị khách lần đầu tham gia đều thán phục không gian bố trí cực kỳ có không khí ở xung quanh, những vị khách cũ thường xuyên đến đang chào hỏi tán gẫu với nhau, khắp nơi đều là tiếng ồn ào.

Lúc trên màn ảnh rộng bắt đầu chính thức chiếu phim, làn sóng âm thanh càng là đợt sau cao hơn đợt trước.

Hầu hết mọi người ở đây đều đã từng xem bộ phim này, rất nhiều người thậm chí còn thuộc nằm lòng các tình tiết và lời thoại cụ thể, trên màn hình vừa xuất hiện một nhân vật nào mà sẽ chết thảm không lâu sau đó, thì khán giả bên dưới sẽ đưa ra những nhận xét cay độc không hề thương tiếc.

Ví dụ như trong một tòa nhà bệnh viện u ám, nhân viên bảo vệ thân hình mập ú cầm trong tay một túi bắp rang, dưới nách kẹp một cái đèn pin, chậm rãi đi bộ tuần tra, tiếng nhai bắp rang giòn giã vang dội, đan xen cùng với tiếng kim loại lắc lư của chìa khóa bên hông, bầu không khí quỷ dị.

"Đại ca à đừng ăn nữa, quay đầu lại xem một chút đi!"

"Cái đèn pin dỏm đó có ích lợi gì, có thể mở lên được hay không!!"

Khoảnh khắc nhân viên bảo vệ ngã xuống trong vũng máu, trong quán bar bùng nổ tiếng hò hét và la ó kéo dài.

Vương Thiệu Kinh ăn mặc như bảo vệ tòa nhà ngồi ở quầy bar, bên hông treo chuỗi chìa khóa cùng loại, vui vẻ tiếp nhận bắp rang mà các vị khách ném tới, sau đó vui tươi hớn hở vạch nét ngang lên cái tên đầu tiên trên tấm bảng đen nhỏ trong tay.

Đây mới là cách thức chính xác để mở màn một bộ phim kinh dị.

Trong đám đông càng chơi càng điên cuồng, bác sĩ duy nhất có mái tóc màu đỏ, vẻ mặt lại có chút phân tâm.

Trì Tuyết Diễm tham gia rất nhiều lần lễ hội hoá trang SCALPEL, hôm nay là lần đầu tiên không tập trung hoàn toàn.

Bác sĩ D trên màn ảnh sau khi hoàn thành lần thử tay đầu tiên của mình lặng lẽ rời đi, ngoại trừ góc áo màu trắng hiện lên trong bóng tối, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Trì Tuyết Diễm bên ngoài màn ảnh bỗng dưng nhớ tới câu chuyện nghe được hồi chiều.

Nhân vật phản diện trong thế giới tiểu thuyết, mất tất cả vì một mối tình đơn phương hoang tưởng.

Chuyện này rõ ràng là chuyện thể nào xảy ra, nhưng trong đầu cậu lại hiện ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Hạ Kiều khi nói những lời này.

Có lẽ là bởi vì con người Hạ Kiều này rất thú vị, nhưng hai người chưa nói được mấy câu đã chia tay, cho nên trong tiềm thức cậu có chút tiếc nuối.

Trì Tuyết Diễm lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, ý đồ xua đi những suy nghĩ vụn vặt kia.

Dư quang của cậu đảo qua một khu vực yên tĩnh cách đó không xa, lập tức có chút bất ngờ quay đầu nhìn sang.

Trong bầu không khí sôi động của đám đông điên loạn, có một anh chàng cao lớn ăn mặc thành bác sĩ D mang vẻ bình tĩnh lạnh lùng một cách khác thường, không hợp với sự náo nhiệt xung quanh, một mình cúi đầu, giống như đang viết cái gì đó.

Trì Tuyết Diễm đến gần vài bước, lướt qua mớ bắp rang và mấy cục giấy bay tán loạn đầy trời, thấy đối phương lót một con dao phẫu thuật bằng nhựa ở trong lòng bàn tay phải, dùng đó làm miếng đệm, đang cầm bút viết chữ lên một tờ giấy nhỏ.

Với thị lực cực tốt của Trì Tuyết Diễm, mơ hồ có thể thấy phía trên không phải là số điện thoại hay số lượng người chết trong phim, mà là một đống công thức phức tạp như thiên thư.

Một học bá thuận tay trái với định lực mạnh mẽ và đường nét gương mặt vượt trội.

Hơn nữa không hề nhận ra những ồn ào chung quanh và người nhìn trộm bên cạnh.

Trì Tuyết Diễm nhìn một lát, đầu tiên là cảm thấy kỳ lạ, lập tức ý cười trong mắt dần dần sâu hơn.

Cậu thường bị thu hút bởi những người hoặc những thứ kỳ lạ, khó nắm bắt.

Trong quán bar gần như sôi sùng sục, chỗ yên tĩnh kỳ dị này lại mở rộng thêm một chút.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi một tấm bảng viết kẹp giấy trắng đưa tới trước mắt, chàng trai đang vùi đầu suy nghĩ mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện ra một tia kinh ngạc.

Khuôn mặt đối phương cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu, Trì Tuyết Diễm nghĩ như vậy.

"Dùng cái này viết chữ tương đối thuận tiện."

Chàng trai do dự một chút, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Có công cụ thuận tiện hơn, hắn vội vã cúi đầu viết lên, bị công thức kéo vào thế giới tràn ngập những câu đố kia, một lát sau làm như nghĩ đến vấn đề lễ phép, lại cố gắng rút ra.

Hắn nhìn về phía thanh niên tóc đỏ xa lạ: "Tôi nhanh chóng viết xong, sau khi viết xong sẽ trả lại cho anh."

Trì Tuyết Diễm nhún nhún vai: "Không sao, tặng cho anh."

Đối phương đang định cúi đầu một lần nữa, cậu tiếp tục hỏi: "Bị bạn bè cưỡng ép kéo tới chơi sao?"

"Đúng."

Trì Tuyết Diễm liền nở nụ cười: "Hai phút sau bác sĩ D sẽ dùng bảng viết để giết người, cảnh tượng rất kinh điển."

Chàng trai ngẩn người, nhìn bảng viết trong tay, lại nhìn màn hình lớn phía trước, cuối cùng vẫn vùi đầu tính toán công thức: "Tôi lập tức có thể làm xong."

Trì Tuyết Diễm cũng theo đó dời tầm mắt, không quấy rầy đối phương nữa.

Đây là một người rất kiên trì với bản thân.

Đợi đến khi bộ phim đầu tiên chiếu xong, ánh đèn sáng lên, trong quán bar bắt đầu nghỉ ngơi giữa hiệp, chàng trai mới buông bút xuống, thở phào nhẹ nhõm, ngay cả biểu tình lạnh lùng trước sau như một cũng dịu đi một chút.

Hắn tháo những trang giấy viết đầy chữ dày đặc ra, gấp gọn gàng rồi bỏ vào túi, sau đó tìm được Trì Tuyết Diễm ngồi ở quầy bar đang nói chuyện phiếm cùng với Vương Thiệu Kinh, trả lại bảng viết: "Tôi dùng xong rồi, cám ơn."

Trì Tuyết Diễm nhìn ra thái độ gấp rút muốn rời đi của hắn, hỏi: "Sắp đi rồi à?"

"Ừm, phải trở về phòng thí nghiệm." Trong giọng nói của hắn láng máng lộ ra sự phấn khích, thấp giọng nói, "Có ý tưởng mới."

Trước khi đối phương xoay người rời đi, Trì Tuyết Diễm đúng lúc vươn tay về phía hắn, tự giới thiệu: "Trì Tuyết Diễm."

Đây là một dịp rất thích hợp để làm quen với bạn bè, xung quanh khắp nơi đều có những người xa lạ trao đổi phương thức liên lạc, hành động của cậu cũng không đột ngột.

Cho nên chàng trai cao lớn này cũng không từ chối.

Hắn đưa tay đáp lại, ngữ điệu bình thản: "Lục Tư Dực."

Lời nói rơi xuống đất, ánh đèn u ám lưu chuyển trước mắt như thể bắt đầu đung đưa, đột nhiên lạc vào một giấc mộng kinh hoàng.

Lục Tư Dực.

Đại não Trì Tuyết Diễm trong nháy mắt trống rỗng.

Cậu nghe thấy giọng nói của mình đột nhiên trở nên xa xôi: "Dực nào? Nghị trong nghị lực phải không?" (chữ Dực 翊 và chữ Nghị 毅 đồng âm)

Còn có câu trả lời càng xa xăm hơn của đối phương.

"Dực có bộ Lập và bộ Vũ, Lập trong đứng thẳng, Vũ trong lông vũ."

Cùng một câu hỏi, khi Hạ Kiều kể cho cậu nghe chuyện xuyên sách, cậu cũng từng hỏi qua.

Bởi vì đây là một từ không thường gặp lắm.

Cậu đã nhận được câu trả lời hoàn toàn giống nhau.

Trong một mảnh âm thanh hỗn tạp ầm ầm mông lung, Trì Tuyết Diễm không nhớ rõ Lục Tư Dực rời đi lúc nào, ý nghĩ ban đầu muốn có một phương thức liên lạc đã hoàn toàn tiêu tan, cậu mờ mịt nhìn chăm chú vào thế giới bóng tối và ánh sáng lượn lờ trước mắt, cho đến khi mọi người cao giọng hò reo, ánh đèn lại tắt đi.

Vương Thiệu Kinh đang chuẩn bị phát tập phim thứ hai vỗ vai cậu: "Phát ngốc cái gì thế? Sắp bắt đầu rồi, nhanh lên."

Trì Tuyết Diễm gọi anh ta lại, chút luống cuống mơ hồ trong giọng nói bị tiếng cười náo loạn che lấp.

Cậu hỏi lần nữa: "Tớ có giống nhân vật phản diện không?"

Vương Thiệu Kinh ném cho cậu một túi bắp rang, cũng không quay đầu lại nhìn chằm chằm vào màn ảnh rộng, câu trả lời to rõ hùng hồn: "Cậu là nhân vật phản diện đẹp trai nhất ở đây!"

5 phút sau, trước cửa quán bar.

Đèn neon chiếu sáng gương mặt nghiêng nghiêng của Trì Tuyết Diễm, gió đêm thổi loạn mái tóc ngắn, cậu chăm chú nhìn poster phim dán trên cổng quán bar, một góc áo màu trắng khuất trong bóng tối.

Một lúc lâu sau, cậu lấy điện thoại ra.

Tín hiệu vô hình xuyên qua không khí, nhảy nhót trong cảnh đêm lộng lẫy, trong nháy mắt vọt vào một ô cửa sổ thủy tinh sáng sủa.

Người đàn ông trẻ tuổi trong cửa sổ nằm trên chiếc sô pha mềm mại, ngón tay nhanh nhẹn điều khiển tay cầm trò chơi, trên màn hình TV cực lớn trước mặt ánh sáng biến ảo, âm lượng trò chơi bật tối đa đến đinh tai nhức óc, mặc dù phòng game này cách âm cực tốt, người bên ngoài phòng cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn rỉ ra.

Khi cuộc đấu súng kết thúc, biểu tượng nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành hiện ra trên màn hình.

Hạ Kiều mặt không chút thay đổi nhìn biểu tượng lóe lên rồi lại biến mất này, điều khiển cần điều khiển, lái xe đi xuống địa điểm của nhiệm vụ tiếp theo.

Anh không muốn chơi game một chút nào.

Nhưng hôm nay Hạ Tiêu ở nhà, đang ở dưới lầu xem TV cùng với mẹ anh trong phòng khách, mà "Hạ Kiều" thích chơi game là chuyện mà mọi người trong nhà đều biết.

Trong lúc anh đang lái xe tả xung hữu đột trong thành phố ảo, trên bàn trà bày đầy trái cây và đồ ăn vặt, điện thoại di động brừm brừm rung lên.

Trì Tuyết Diễm gọi điện thoại đến.

Hạ Kiều nhất thời không quan sát, chiếc xe vốn đang điều khiển vững vàng trực tiếp lao xuống dốc, lăn lộn ba trăm sáu mươi độ trên không trung.

Chiếc xe rơi xuống đất trong màn khói bụi đầy trời, anh nhấn nút trả lời, trong đầu chợt hiện lên đề tài cuối cùng trong cuộc trò chuyện của hai người: chăm sóc răng miệng.

Nói lan man không đâu vào đâu, nhưng rất rõ ràng.

Trong loa truyền đến tiếng nhạc ồn ào và âm thanh xung quanh, không đợi anh mở miệng, giọng nói của Trì Tuyết Diễm vang lên to rõ: "Hạ tiên sinh, ăn khuya không?"

Người ở đầu dây bên kia giọng điệu tùy ý, làm Hạ Kiều thất thần thoáng nhìn thấy một chút màu đỏ nóng rực kia.

"Về buổi gặp mặt hồi chiều, tôi hối hận rồi." Giọng nói của đối phương sáng sủa phô trương, tuôn ra sát bên tai anh, "Có muốn ra ngoài ăn lẩu hay không?"