Hai người trầm mặc một lúc.
Trạm Vi Dương đạp xe ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Bùi Khánh, giống như sợ mình đạp xa quá sẽ không tìm được anh nữa.
Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Quang: “Vậy nên hiện tại Trạm Vi Dương thế này là bẩm sinh sao?”
Trạm Vi Quang nhìn Bùi Khánh: “Không phải, hồi nhỏ nó bị đuối nước, sau khi vớt lên thì đã ngừng thở rồi, lúc ấy có người kịp thời làm hồi sức tim phổi cho mới cứu được trở về. Hiện tại nó thành thế này, bác sĩ nói là do não bị thiếu oxy dẫn đến tổn thương vĩnh viễn, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bộ não.”
Trong nháy mắt nghe được đáp án, Bùi Khánh nhất thời gần như ngừng thở, anh nhìn theo bóng lưng Trạm Vi Dương, thật lâu cũng không nói nên lời.
Trạm Vi Quang tiếp tục nói: “Ba em đã dẫn nó đi khám rất nhiều bác sĩ, cũng đã thực hiện tất cả các phương pháp điều trị phục hồi chức năng có thể, tình hình hiện tại của nó xem như là đã hồi phục được không tệ rồi.”
Bờ môi Bùi Khánh khẽ hé, anh muốn nói có phải là nên dẫn đến những bệnh viện tốt hơn, tìm đến khám những bác sĩ tốt hơn một chút hay không, nhưng nghĩ lại thì Trạm Bằng Trình yêu thương Trạm Vi Dương như vậy, chuyện có thể làm khẳng định ông đều đã làm, bây giờ anh nói những điều này e rằng cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa, vả lại Trạm Vi Dương bây giờ hẳn là cũng đã qua độ tuổi lý tưởng để tiến hành trị liệu.
Thế nhưng sâu thẳm trong lòng Bùi Khánh vẫn có một loại cảm giác bất lực bao trùm lấy anh, trước mặt thậm chí hiện ra một cảnh tượng đáng sợ, anh nhìn thấy Trạm Vi Dương thuở còn trẻ thơ, mặt mày cậu trắng bệch được người khác ôm từ trong nước ra, tóc mái ướt đẫm bết vào trán, hai mắt nhắm chặt, bộ dạng tựa như đã chết rồi.
Anh vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy hốt hoảng và đau khổ.
Giọng nói Trạm Vi Quang có chút do dự, hắn khẽ nói với Bùi Khánh: “Chuyện liên quan đến Trạm Vi Dương anh cũng đừng đi hỏi ba em, ông ấy sợ nhất là người khác nói Trạm Vi Dương không được bình thường.”
Bùi Khánh nói: “Anh biết rồi.”
Trạm Vi Quang còn nói thêm: “Trạm Vi Dương chỉ là có hơi ngốc hơn bạn đồng trang lứa một chút, phản ứng chậm hơn một chút, còn lại thì cũng không có gì, nó có khả năng tự chăm sóc bản thân, tương lai cũng có thể sống một mình được.”
Bùi Khánh gật nhẹ đầu.
Trạm Vi Quang nói: “Em biết đôi lúc nó có hơi đáng ghét tẹo, nếu như nó cứ quấn lấy anh mãi thì anh không để ý tới nó nữa là được.”
Bùi Khánh nói: “Không đâu, anh cảm thấy em ấy đáng yêu lắm.”
Trạm Vi Quang nghe vậy thì cười một tiếng, hắn nói: “Ba em với bà nội cũng cảm thấy nó đáng yêu, trong nhà trừ em ra thì chắc là ai cũng thấy nó đáng yêu.”
Bùi Khánh nghĩ nghĩ rồi nói: “Đối với em ấy em cần kiên nhẫn hơn một chút.”
“Thôi bỏ đi,” Vẻ mặt Trạm Vi Quang hơi mất kiên nhẫn, “Phải chú ý không để nó lén dùng bồn tắm lớn của em, không cho nó đi gần sát bên nước là đã đủ phiền phức lắm rồi.”
Hai người chỉ nói tới đây thôi bởi vì Trạm Vi Dương đã không nhịn được nữa, cậu từ trên xe đạp nhảy xuống, chạy về phía Bùi Khánh, mãi đến khi đứng trước mặt anh mới nói: “Em không muốn đạp xe chung với Trạm Tụ Tùng nữa.”
Bùi Khánh còn chưa lên tiếng thì Trạm Vi Quang đã nói trước: “Vậy đừng đạp nữa, mang xe đạp đi trả đi.”
Trạm Vi Dương nhìn Trạm Vi Quang một chút, cậu không để ý tới hắn, chần chừ duỗi tay kéo kéo tay áo Bùi Khánh.
Bùi Khánh nói: “Đi thôi, anh cùng đạp xe với em.”
Trạm Vi Dương lập tức vui vẻ trở lại, cậu nắm cổ tay kéo Bùi Khánh đi về phía xe đạp vừa mới dừng lại.
Trạm Vi Quang nhìn theo bóng lưng hớn hở của Trạm Vi Dương thì có chút buồn bực, hắn rống lên quát cậu một câu: “Trạm Vi Dương!”
Trạm Vi Dương khẽ quay đầu cho có, thậm chí cậu còn không nhìn thấy Trạm Vi Quang, qua loa “hở” một tiếng, lại tiếp tục kéo Bùi Khánh đi về phía trước.
Bọn họ đi đến chỗ xe đạp đang dừng ở ven đường, Trạm Tụ Tùng vẫn ngồi trên xe, mặt mày nó không vui nhìn cả hai, nó hỏi Trạm Vi Dương: “Anh còn đạp nữa không vậy?”
Trạm Vi Dương nói: “Không đạp với em nữa, em xuống đi.”
Trạm Tụ Tùng vốn dĩ cũng không muốn đạp xe lắm, nhưng bị Trạm Vi Dương nói thế này, nó ngược lại rất bất mãn, nó nói: “Em không xuống đó.”
Trạm Vi Dương tức giận nói: “Em xuống đi!”
Trạm Tụ Tùng nói: “Không, em muốn đạp xe.”
Bùi Khánh đặt tay lên vai Trạm Vi Dương, anh bình tĩnh hỏi Trạm Tụ Tùng: “Tụ Tùng muốn đạp xe sao?”
Trạm Tụ Tùng giẫm chân lên bàn đạp rồi đạp lùi về sau để xe không chạy, nó nói: “Đương nhiên rồi.”
Bùi Khánh nói: “Vậy em với Trạm Vi Quang đạp một xe, anh dẫn Dương Dương đi thuê thêm một chiếc nữa.”
Lúc này Trạm Vi Quang cũng đi tới, hắn nghe vậy thì nói: “Em không đạp đâu, Trạm Tụ Tùng đạp một mình đi.”
Trạm Tụ Tùng lập tức nôn nóng, nó tức khắc nhảy xuống khỏi xe, nói: “Em cũng không đạp, hai người đạp đi.”
Trạm Vi Dương nhìn thấy nó xuống xe rồi thì vội vàng nắm lấy tay lái muốn trèo lên xe, Bùi Khánh duỗi tay ôm eo cậu từ phía sau rồi nhấc bổng cậu lên. Trạm Vi Dương quá gầy, eo cũng quá thon, như thể dùng lực nhéo một cái liền có thể đứt lìa ra vậy, Bùi Khánh vẫn mãi không quên được những lời Trạm Vi Quang vừa nói, chờ Trạm Vi Dương ngồi lên hẳn hoi, anh vẫn ngẩn người nhìn thẳng cậu như cũ.
Bùi Khánh hiếm khi thế này, Trạm Vi Dương cảm thấy là lạ, cậu đưa tay quơ quơ trước mặt anh, hơi lo lắng nói: “Chúng ta đi đạp xe có được không?”
Cậu sợ Bùi Khánh sẽ từ chối mình.
Bùi Khánh rất nhanh đã hoàn hồn, anh mỉm cười với cậu, nói: “Được chứ.” Sau đó nhảy lên ghế bên kia, trên chiếc xe đạp hơi ngốc xít qua miệng của Trạm Tụ Tùng, anh cùng với Trạm Vi Dương đạp xe chậm rãi tiến lên.
Đạp xe một lúc, Trạm Bằng Trình gọi điện thoại cho Trạm Vi Dương bảo cả bọn quay về đi thả diều.
Diều của Trạm Vi Dương bay vô cùng cao, Trạm Tụ Tùng ở bên cạnh luôn muốn phân cao thấp với cậu, kết quả thử bao nhiêu lần cũng không thả nổi diều bay lên, cuối cùng phải chạy đi tìm Bùi Khánh nhờ giúp, trước tiên giúp nó thả được diều bay lên đã, sau đó mới giao lại để nó tự chơi.
Ăn cơm tối xong thì trở về, Trạm Vi Dương ở trên xe đã buồn ngủ không trụ nổi nữa, cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng của chiếc SUV bảy chỗ, dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi, đầu không ngừng đập vào cửa kính phát ra tiếng vang giòn giã.
Sau đó bà nội nghe thấy thì đau lòng quá, thế là để dì La đổi chỗ với Trạm Vi Dương, bà gọi Trạm Vi Dương dậy để cậu gối lên đùi mình mà ngủ.
Trạm Bằng Trình vừa lái xe vừa thoáng liếc nhìn kính chiếu hậu, ông nói: “Dương Dương, đừng đè tê chân bà nội.”
Bà nội vội vàng nói: “Đè gì mà đè, Dương Dương của bà còn gầy hơn bé cún nhặt được ở ven đường nữa, nằm lên còn chẳng cảm nhận được gì.”
Trạm Tụ Tùng nghe được hình dung của bà nội thì nhịn không được cười một tiếng, nó quay đầu sang nhìn Trạm Vi Quang ở bên cạnh, kết quả hắn đang nhắm mắt, đầu ngả về sau, không biết có phải là ngủ rồi hay không, dù sao cũng chẳng có phản ứng gì.
Trạm Vi Dương cách mấy lớp chăn nằm lên đùi bà nội, cậu cảm thấy vừa mềm mại lại ấm áp.
Lòng bàn tay gầy còm của bà nội xoa xoa đỉnh đầu cậu, nói: “Ngủ đi.”
Trạm Vi Dương nói: “Vâng.” Cậu nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.
Chiều tối về thành phố đường có hơi kẹt xe, Trạm Bằng Trình lái hơn một tiếng mới dừng được xe trước cổng biệt thự.
Bùi Khánh từ ghế phụ lái bước xuống, trước đi tới mở cửa ghế sau thì thấy Trạm Vi Dương còn đang nằm trên đùi bà nội ngủ say.
Bà nội giơ ngón trỏ che trước môi mình, ra hiệu Bùi Khánh đừng làm ổn kẻo đánh thức Trạm Vi Dương.
Kết quả Trạm Tụ Tùng đứng dậy, từ đằng sau nhô đầu lên hét vào mặt Trạm Vi Dương: “Dậy đi Trạm Vi Dương.”
Trạm Vi Dương lập tức bị nó đánh thức.
Bà nội giơ tay đánh vào tay Trạm Tụ Tùng, tức giận nói: “Đừng có ăn hiếp anh con.”
Trạm Tụ Tùng làm mặt nham nhở, động tác nhanh thoăn thoắt nhảy xuống xe.
Trạm Vi Quang theo sau cũng xuống xe rồi đứng lên, nói với bà nội: “Bà nội, con đỡ nội xuống.”
Trạm Vi Dương chống tay ngồi dậy, dụi dụi mắt.
Bà nội hỏi cậu: “Có phải là ngủ chưa đủ không? Đợi lát nữa lên nhà rồi ngủ tiếp nha.”
Trạm Vi Dương gật đầu, cậu đứng dậy muốn xuống xe, song nghĩ nghĩ gì đó lại ngồi xuống, đoạn giúp đỡ bà nội xuống trước.
Dì La đẩy bà nội trở về phòng.
Trạm Bằng Trình lái xe vào đậu trong gara, ông nhô đầu ra cửa sổ ghế lái, nói với Trạm Vi Dương đang đứng ở cổng: “Con đi lên tắm rửa trước đi, đợi lát nữa rồi qua phòng baba ngủ.”
Trạm Vi Dương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cả người còn đang ngây ngốc, cậu vô thức nói: “Con đi qua phòng Khánh ca ngủ.”
Mấy thanh niên còn lại đều đang đứng ngay cổng, Trạm Vi Quang và Trạm Tụ Tùng nghe vậy đều nhìn về phía Bùi Khánh, Trạm Bằng Trình cũng không ngoại lệ, dường như cảm thấy không ổn lắm, ông nói với Trạm Vi Dương: “Sao vậy con? Dương Dương không thích baba nữa?”
Câu hỏi này khiến Trạm Vi Dương cảm thấy bối rối, cậu không trả lời được, thế là cũng quay đầu nhìn Bùi Khánh.
Bùi Khánh biết câu trả lời tốt nhất lúc này chính là khuyên Trạm Vi Dương đi qua phòng Trạm Bằng Trình ngủ, nhưng trong nháy mắt đó anh đột nhiên nảy sinh chút ý riêng, nên chỉ mỉm cười rồi nói: “Dương Dương muốn qua ngủ thì cứ qua đi, cậu đừng quá lo lắng, giường ở phòng con rất rộng, sẽ không chèn ép Dương Dương đâu.”
Trạm Bằng Trình có vẻ rất khó xử, ông không muốn để Trạm Vi Dương ngủ ở phòng Bùi Khánh không phải chỉ vì ngại sẽ quấy rầy đến anh, mà còn vì một vài cảm giác miễn cưỡng chính bản thân cũng không diễn đạt được, có lẽ trong tiềm thức ông vẫn luôn quá bảo bọc Trạm Vi Dương.
Giọng Trạm Vi Quang hơi lãnh đạm ngay lúc này vang lên: “Trạm Vi Dương, đi sang phòng anh ngủ.”
Trạm Vi Dương kinh hoảng lùi về sau một bước, nói: “Em không!”
Lúc này Trạm Bằng Trình mới bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ cần anh con không phiền, con muốn ngủ ở đâu thì cứ ngủ ở đó.”