Lúc này đã hơn 9 - 10 giờ tối, con phố này vẫn rất náo nhiệt, đặc biệt là cửa hàng này người ăn khuya đặc biệt nhiều, mấy bàn bên đường chật cứng người.
Theo ông chủ nói, thời tiết mùa hè nóng nực, thường thường đến 3, 4 giờ sáng mới có thể dọn quán, gần đây thời tiết lạnh, cũng phải bán đến khoảng 1 giờ sáng.
Đồ ăn Bùi Khánh gọi vẫn chưa đưa lên, trước mặt anh chỉ có một chai bia. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chai bia, nhìn Trạm Vi Dương lỗ tai đỏ lên, đột nhiên hỏi: "Em biết phải làm như thế nào sao?"
Trạm Vi Dương lỗ tai đỏ bừng lan ra toàn bộ khuôn mặt, cậu không thèm nhìn Bùi Khánh nữa, chỉ là không hề báo trước mà nghiêng đầu về phía mặt bàn, trán đụng phải bàn phát ra một tiếng giòn tan, sau đó không chịu ngẩng lên. Thực ra là cậu biết, Trần U U cho cậu xem qua một ít đồ vật kỳ quái, lần đầu tiên xem cậu sợ tới mức thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Bùi Khánh nghe thấy tiếng trán cậu đụng vào mặt bàn hoảng sợ, vội vàng đưa tay đặt dưới trán định đẩy cậu lên, Trạm Vi Dương không chịu, dứt khoát đem mặt chôn ở lòng bàn tay Bùi Khánh, cọ cọ trái phải.
"Được rồi" Bùi Khánh không nhịn được cười một tiếng, "Không sao đâu."
Trạm Vi Dương lúc này mới nhìn trộm anh, ngượng ngùng ngẩng đầu lên, rụt cổ ngồi xuống.
Trên ngón tay đang thu lại của Bùi Khánh còn lưu lại xúc cảm mềm nhẵn trên làn da của Trạm Vi Dương, anh vô thức xoa nhẹ đầu ngón tay.
Sau một lúc chờ đợi, người phục vụ mang tôm hùm đất của bọn họ lại đây.
Bùi Khánh nói với Trạm Vi Dương: "Đói bụng sao? Mau ăn đi."
Trạm Vi Dương gật đầu, đeo găng tay mỏng dùng một lần lên, đưa tay lấy một con tôm hùm đất, mới vừa cầm lấy lại cảm thấy phỏng tay, vội vàng đặt trở lại, thả trở lại rồi còn chưa từ bỏ ý định, dùng đầu ngón tay bắt lấy càng của một con tôm nhấc lên, đặt vào trong bát của mình.
Khi cậu còn không bóc được tôm, ngẩng đầu nhìn Bùi Khánh, phát hiện Bùi Khánh đã cầm một con tôm hùm đất bắt đầu lột.
"Phỏng tay" Trạm Vi Dương nhắc nhở anh.
Bùi Khánh nhìn chằm chằm vào tôm hùm đất màu sắc rực rỡ trong tay, trả lời: "Anh không sợ."
Trạm Vi Dương cảm thấy Bùi Khánh thật lợi hại, cũng không sợ bị nóng, giống như Trạm Bằng Trình vậy.
Bùi Khánh rất nhanh lột xong một con tôm, chấm thịt tôm màu trắng vào nước sốt tỏi, đưa tới trước mặt Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương nhìn anh.
Bùi Khánh nói: "Há miệng."
Vì thế Trạm Vi Dương ngơ ngác mở miệng, để Bùi Khánh đút thịt tôm vào trong miệng cho cậu.
Bùi Khánh hỏi cậu: "Ăn ngon không?"
Trạm Vi Dương vừa nhai tôm vừa gật đầu.
Bùi Khánh không nói gì, chỉ cúi đầu cười cười, sau đó duỗi tay lấy con tôm thứ hai.
Con tôm trong bát kia Trạm Vi Dương còn chưa lột xong, Bùi Khánh đã lột xong con thứ hai, đồng dạng đưa đến bên miệng cậu bảo cậu há miệng để anh đút cho. Trạm Vi Dương có chút áy náy, cậu nói: "Anh ăn đi."
Giọng điệu của Bùi Khánh rất bình tĩnh, nói: "Anh thích nhìn em ăn."
Trạm Vi Dương cũng không biết vì sao liền có chút đỏ mặt tim đập, cậu vội vàng lột xong một con tôm, nhất định muốn đút cho Bùi Khánh ăn, nhưng Bùi Khánh kiên trì không chịu nên cậu đành phải ăn.
Sau đó, hầu hết đồ ăn Bùi Khánh gọi phần lớn đều cho vào trong bụng của Trạm Vi Dương, Bùi Khánh thật sự không đói bụng, anh chỉ mang theo Trạm Vi Dương ra ngoài ăn, để cho Trạm Vi Dương ăn no, sau đó lại đem cậu mang về.
Bùi Khánh uống hết hai chai bia, không uống say, chỉ là hơi thở có chút mùi rượu.
Bọn họ tản bộ trở về tiểu khu, khi đi đến gần đài phun nước ở trung tâm tiểu khu, Trạm Vi Dương không nhịn được nấc lên, cậu nhanh chóng che miệng lại vì xấu hổ.
Bùi Khánh hỏi cậu: "Muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới trở về hay không?"
Đối với Trạm Vi Dương, chỉ cần có thể ở bên cạnh Bùi Khánh một lúc đều là vui vẻ, cậu lập tức gật đầu.
Hai người ngồi xuống xích đu bên cạnh đài phun nước, từ đây nhìn qua có thể thấy ban công tầng hai của nhà họ Trạm. Vị trí đó là nơi Trạm Vi Dương thường đứng nhìn xuống.
Bùi Khánh hỏi cậu: "Hôm nay vì sao không muốn đi ra ngoài chơi?"
Trạm Vi Dương không trả lời.
Bùi Khánh nói: "Không muốn đi ra ngoài chơi cùng anh sao?"
Trạm Vi Dương vội vàng nói: "Không phải."
Bùi Khánh nhìn cậu.
Trạm Vi Dương nhỏ giọng nói: "Em không muốn cùng bọn Trạm Tụ Tùng ra ngoài chơi." Nói tới đây cậu không tiếp tục nói nữa, cậu cũng không phải chưa từng cùng Trạm Vi Quang và Trạm Tụ Tùng ra ngoài chơi, nhưng mà bọn họ chỉ là mang theo cậu, lại không quá để ý đến cậu, cậu đi theo bọn họ chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ.
Bùi Khánh nói: "Vậy lần sau em đi chơi với Khánh ca nhé?"
Trạm Vi Dương từ từ lắc người qua lại trên xích đu, thỉnh thoảng gõ chân xuống đất, cậu hỏi Bùi Khánh: "Anh thích chơi cùng em sao?" Cậu cảm thấy Trạm Vi Quang bọn họ không thích chơi cùng cậu.
Bùi Khánh không trả lời, chỉ hỏi: "Em muốn chơi như thế nào?"
Trạm Vi Dương không trả lời được, cậu tưởng tượng một chút, nếu cùng Bùi Khánh đi chơi thì nhất định sẽ rất vui.
Bùi Khánh nói: "Em muốn chơi với anh như thế nào anh chơi cùng em được không?"
Trạm Vi Dương trong nháy mắt tức giận , cậu hỏi Bùi Khánh: "Tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Bùi Khánh nhìn phía trước, cười một tiếng nói: "Đúng vậy, vì sao nhỉ?"
Trạm Vi Dương cũng không hiểu cảm xúc của mình, hỏi: "Vì sao?"
Bùi Khánh nói: "Dương Dương nói xem vì sao?"
Vấn đề này hỏi Trạm Vi Dương, cậu nói: "Em không biết." Rõ ràng là anh hỏi trước.
Bùi Khánh nhẹ nhàng cười nói: "Ca ca cũng không biết, Dương Dương nói phải làm sao bây giờ?"
Trạm Vi Dương ngây ngẩn cả người, trong đầu không hiểu được mối quan hệ này, một lúc sau mới nói: "Em không biết phải làm sao."
Bùi Khánh đứng dậy khỏi xích đu, nói: "Không biết thì đừng hỏi, trở về ngủ đi."
Trạm Vi Dương đành phải nói: "Vậy được." Vội vàng đi theo Bùi Khánh về nhà.
Bọn họ bí mật mở cửa bằng chìa khóa để vào phòng khách ở tầng một, Bùi Khánh nhìn thấy mảnh giấy anh để lại khi rời đi vẫn còn đó, xem ra Trạm Bằng Trình không phát hiện hai người bọn họ đi ra ngoài, vì thế đi qua đem tờ giấy cất đi.
Đi lên tầng hai, Trạm Vi Dương mở cửa phòng, từ khe cửa nhìn thấy Trạm Tụ Tùng đang nằm trên giường, bắt đầu khịt mũi, điện thoại vẫn ở trên ngực hắn, giống như là chơi một nửa đột nhiên ngủ quên chưa kịp cất đi, đèn trong phòng vẫn sáng.
Trạm Vi Dương nhìn thoáng qua rồi đi vào hành lang, lúc này Bùi Khánh đã trở về phòng, trên hành lang chỉ còn lại Trạm Vi Dương.
Cậu cúi đầu nhìn áo khoác của Bùi Khánh vẫn còn mặc trên người mình, do dự một chút, đi đến trước cửa phòng Bùi Khánh, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bùi Khánh ở bên trong nói: "Mời vào."
Trạm Vi Dương mở cửa nhìn vào trong.
Bùi Khánh đi tới, lướt qua cậu ra khỏi phòng, đi về phía phòng tắm, nói: "Anh đi đánh răng."
Trạm Vi Dương liếc nhìn bóng lưng anh, lẳng lặng đi theo đến cửa phòng, thân thể ở ngoài cửa, chỉ duỗi đầu vào nhìn anh.
Bùi Khánh nhìn thấy Trạm Vi Dương trong gương, nhưng anh không nói gì, cúi đầu tiếp tục đánh răng.
Cho đến khi Bùi Khánh đánh răng, rửa mặt bằng nước sạch, đứng thẳng dậy lấy khăn lau nước trên mặt, Trạm Vi Dương vẫn đứng ở cửa ngơ ngác nhìn anh, Bùi Khánh nói: "Ca ca muốn đi vệ sinh."
Trạm Vi Dương nhìn mặt anh, biểu tình mang theo nghi vấn.
Bùi Khánh đặt tay lên khóa quần, hỏi cậu: "Muốn vào xem sao?"
Trạm Vi Dương đột nhiên hiểu ý của Bùi Khánh, vội vàng lắc đầu, lui ra ngoài đứng dựa vào tường.
Bùi Khánh lúc này mới đóng phòng tắm.
Một lúc sau anh lại mở ra, nhìn thấy Trạm Vi Dương vẫn đứng ngoài cửa, nói: "Có phải muốn đi rửa mặt hay không?"
Trạm Vi Dương lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Bùi Khánh duỗi tay xoa đầu cậu: "Đi thôi." Sau đó bước ra ngoài.